Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
90-Là ngây thơ hay ngu ngốc?
0 Bình luận - Độ dài: 1,540 từ - Cập nhật:
“Cô có thể tự điều chỉnh cảm giác cơ thể mình theo ý muốn à?”
Đôi mắt xanh biếc ánh lên niềm đam mê tri thức, mở to đầy kinh ngạc. Tôi chỉ im lặng gật đầu trước câu hỏi của Chloe.
“Nếu vậy thì… từ trước đến giờ cô chỉ cảm nhận khoảng 10% cảm giác thôi sao?”
Thực ra là vậy thật. Nhưng nếu phải kể từ đầu thì sẽ dài dòng lắm, nên tôi chỉ gật đầu xác nhận.
“Vâng.”
“Thì ra là vậy...”
Chloe khẽ gật đầu, trông như đã hiểu ra điều gì đó. Nhìn kỹ lại thì hình như môi cô ấy còn đang mấp máy.
“Nhưng mà, mỗi lần tăng cảm giác lên, bụng dưới cô lại nhói lên và đầu óc tràn ngập hình ảnh của cô chủ, đúng không?”
“Cô biết lý do vì sao chuyện này xảy ra à?”
“Ừm…”
Chloe đặt tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi bất chợt nở nụ cười ranh mãnh và đứng dậy, như thể vừa nghĩ ra trò gì thú vị.
“Bây giờ cô đang điều chỉnh cảm giác ở mức bao nhiêu?”
“10%.”
Mỗi lần đối mặt với cô chủ, tôi lại không thể giữ bình tĩnh nổi, nên đành quay về trạng thái cũ. Gọi là “trạng thái ban đầu” thì nghe kỳ thật, nhưng đúng là cơ thể tôi đã quen với mức cảm nhận chỉ ở mức 10%.
“Thật sao? Vậy thử nâng lên 50% đi.”
“…Tại sao?”
“Tôi muốn nắm rõ triệu chứng của cô hơn. Cứ làm đi.”
Nếu là người khác, tôi đã từ chối ngay. Nhưng với Chloe thì không. Dù gì Chloe cũng là một nhân vật tốt trong tiểu thuyết, hơn nữa tôi quen cô ấy từ lâu rồi, chưa từng nghĩ cô ấy sẽ hại mình.
“Điều chỉnh cảm giác lên 50%.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi niệm chú. Chỉ trong tích tắc, cơ thể tôi nhạy bén hẳn lên. Dưới bụng có hơi tê râm ran, nhưng vẫn chịu được.
“Xong rồi chứ?”
Tôi gật đầu. Chloe lập tức tiến lại từ phía sau với nụ cười đầy ẩn ý. Cô ấy vòng một tay qua eo tôi, rồi búng ngón tay—một ma pháp trận hiện ra, từ đó những xúc tu xuất hiện và quấn lấy người tôi.
“Thử nghiệm chút nhé?”
Một xúc tu chạm vào bụng dưới tôi, nhấn nhẹ vào lớp mỡ nơi đó. Cùng lúc, Chloe áp sát môi vào tai tôi, khẽ thổi một hơi.
“Cảm thấy thế nào? Có nhận ra không?”
Giọng cô ấy đầy mong đợi. Ngược lại, tim tôi như lạnh toát.
“Không. Cô đang làm cái gì vậy?”
Tôi lên tiếng, giọng lạnh như băng, chính bản thân tôi cũng bất ngờ. Tôi lập tức cắt đứt toàn bộ xúc tu đang bám lấy cơ thể rồi quay phắt lại, trừng mắt nhìn Chloe.
Chloe lùi một bước, ánh mắt run lên rõ rệt vì ngạc nhiên.
“…Hả?”
“Tôi đã nói rõ rồi. Tôi không hứng thú với mấy chuyện thế này.”
“Thật sao?”
Tôi không hiểu nổi sao cô ấy lại làm vậy, trong khi tôi đã nói rõ ràng từ lần trước. Vẫn coi tôi là kiểu người thích mấy trò này à? Nếu vậy thì thật sự khó chịu đấy.
“Nhưng cô nói bụng dưới đau mà. Không phải muốn giải tỏa sao?”
“Đúng là có đau.”
“Vậy mà cô vẫn không hiểu nó nghĩa là gì à?”
Không thể tin nổi một người được gọi là nhà chiêm tinh giỏi nhất thế giới lại mù tịt đến mức này. Chẳng phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?
“Tôi mới đến hỏi Chloe vì tôi không biết. Làm ơn đừng giở trò nữa, nói cho tôi biết nguyên nhân đi.”
“…Nên gọi cô là ngây thơ hay là vô tri bây giờ?”
Chloe chớp mắt mấy lần, thở dài một cái rồi vuốt lại tóc mái như đang diễn kịch.
“Thôi được rồi. Để xác nhận lần cuối.”
Một lần nữa, Chloe áp sát lưng tôi, tay nhẹ nhàng vuốt bụng dưới. Tôi nhíu mày khó chịu. Đã bảo là vô ích rồi còn cố chấp làm gì?
“Tôi nói rồi, không có tác dụng đâu.”
“Chờ chút. À, đúng rồi.”
Chloe đưa tay che mắt tôi, rồi thì thầm bên tai.
“Cô bắt đầu khiến tôi khó chịu thật đấy—”
【Em yêu chị, Alice.】
“?!?!!”
Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu tôi, như sóng dội vào tai. Giọng nói ấy—trẻ trung, dịu dàng, không thể nhầm lẫn—chính là của cô chủ.
Ngay khoảnh khắc âm thanh ấy truyền tới não, cơ thể tôi run lên dữ dội. Hai chân mềm nhũn, tôi khuỵu xuống sàn, không ngừng run rẩy.
“Cô… cô chủ?”
Tôi ngẩng lên, ánh mắt hoảng loạn. Nhưng trước mắt tôi chỉ có Chloe đang nhìn xuống với đôi má đỏ bừng.
“…Một cơ thể biết phục tùng chủ nhân. Coi chừng, Công Tước sẽ ghen đến chết đấy.”
“Nhưng… rõ ràng tôi vừa nghe giọng cô chủ mà?”
“Cô thấy sao? Đây là thuốc tôi điều chế đấy.”
Chloe giơ lên một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Bên trong là những viên thuốc trông đắng ngắt chỉ nhìn thôi đã biết.
“Là loại thuốc có thể bắt chước giọng của người khác nếu có máu của họ. Tác dụng cũng khá tốt, đúng không?”
“Nhưng mà, điều quan trọng không phải là giọng nói. Cảm giác cô vừa trải qua, chẳng phải đúng như tôi nói trước đó sao?”
Tôi gật đầu chậm rãi. Chloe đúng là kỳ quặc thật, nhưng việc cô ấy nắm bắt triệu chứng ngay tức khắc như vậy cũng cho thấy, cô ấy không phải là nhà chiêm tinh nổi tiếng một cách vô cớ.
“Vậy... tại sao cơ thể tôi lại như thế?”
“Cái đó thì…”
Chloe khẽ mỉm cười, chọc nhẹ vào trán tôi rồi… đẩy tôi ra khỏi cửa.
“Tôi không nói đâu. Cô tự tìm hiểu đi.”
“…Gì cơ?”
Cái gì mà không nói?
********
Bên ngoài cửa sổ xe ngựa lắc lư, khung cảnh phủ một màu trắng xóa của tuyết băng trải dài. Trên đường trở về dinh thự, tôi thở dài một hơi, rồi vẽ dấu chấm hỏi lên lớp kính phủ sương lạnh.
【Tăng độ nhạy cảm lên mức tối đa và ở cạnh cô chủ. Khi ấy, em sẽ hiểu vì sao lại có cảm giác đó.】
Đó là “gợi ý” duy nhất Chloe để lại. Vô dụng đến mức khiến người ta phát bực. Mới 50% mà tôi đã không chịu nổi khi ở gần cô chủ, thì sao gánh nổi 200%?
Đúng là bà thầy chiêm tinh rởm.
Trước giờ tôi còn lưỡng lự, giờ thì chắc chắn rồi. Chloe không những bói toán chẳng ra gì, mà ngoài việc đưa tôi lọ tiên dược chữa lành vết sẹo của cô chủ ra, chẳng giúp được gì cả.
Còn một năm nữa, phải không?
Chỉ còn một năm là đến ngày cô chủ nhập học—cũng chính là thời điểm cốt truyện bắt đầu, khi Lucy đặt chân vào học viện.
Tôi vẫn chưa quên lý do mình tồn tại: bảo vệ Lucy.
Lọ tiên dược chữa lành vết sẹo cho cô chủ, vốn dĩ là dành cho Lucy.
Sự kiện tấn công học viện, nơi Ma Vương lần đầu xuất hiện. Khi ấy, bọn quỷ cấp thấp và một số quỷ cấp cao sẽ cùng tấn công. Lucy, trong nguyên tác, đã bị một con quỷ cào một vết sẹo dài trên mặt.
Nhờ tiên dược của Chloe mà sẹo mới biến mất. Nhưng giờ lọ thuốc đã dùng cho cô chủ, thì chẳng còn cách nào cứu Lucy nữa. Khi tôi hỏi Chloe liệu có thể điều chế lại không, cô ấy bảo là gần như bất khả thi, vì đó là kết quả ngẫu nhiên hiếm có.
Vậy nên, tôi sẽ bảo vệ Lucy. Không để cô bé phải mang vết sẹo ấy.
Tôi không định phá cốt truyện, nhưng những gì đã lệch khỏi quỹ đạo—tôi sẽ chỉnh lại.
Đúng lúc đó, xe ngựa dừng lại. Khi cửa mở ra, luồng khí lạnh đặc trưng của phương Bắc ập vào mặt tôi.
Tôi bước xuống, gật đầu chào người đánh xe rồi tiến về cổng chính. Hai hiệp sĩ vẫn đang canh gác như mọi khi.
Tôi vừa định chào hỏi như thường lệ, thì cả hai đã mở to mắt và chạy vội tới.
“Cô Alice đã về! Chúng tôi đợi cô mãi.”
“Đừng khách sáo vậy… tôi chỉ là người hầu thôi mà.”
“Thân phận gì không quan trọng. Ai ở đây cũng biết cô quan trọng đến thế nào.”
Bị khen quá đà, tôi bối rối gãi má, cười gượng.
“Nhưng… các anh bảo là đang đợi tôi? Chuyện gì vậy?”
Tôi không thể nghĩ ra lý do gì khiến các hiệp sĩ lại chờ mình. Khi tôi hỏi, một người gật đầu trả lời ngay:
“Gia đình cô đang ở trong dinh thự.”
“…Gì cơ?”
Tôi ngơ ngác chớp mắt. Câu trả lời đó hoàn toàn ngoài dự đoán.
Gia đình?


0 Bình luận