• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

89-Tôi phải làm gì đây?

2 Bình luận - Độ dài: 1,687 từ - Cập nhật:

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, chính là giữa trưa—thời điểm cô chủ thường ra ngoài tập luyện. Tôi ngồi một mình trên giường, cổ họng khô khốc, phải nuốt nước bọt để trấn tĩnh.

"Không sao đâu, Alice. Mình làm được mà... nhất định làm được."

Tôi lẩm bẩm như thể đang tự thôi miên chính mình, vừa cố gắng củng cố quyết tâm trong lòng, vừa niệm chú trong căn phòng trống vắng.

"Điều chỉnh cảm giác, ba mươi phần trăm."

Vừa dứt lời, cơ thể lập tức phản ứng. Từng thớ vải chạm vào da trở nên rõ ràng hơn, các giác quan cũng nhạy bén thêm một chút.

Và rồi...

Một cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng xuất hiện ở bụng dưới.

'...Chịu được.'

Tôi khẽ thở ra, nhắm mắt lại, đón nhận cái cảm giác lạ lẫm đang len lỏi dần trong cơ thể. Tôi cố hết sức thích nghi với nó—thứ cảm giác khó tả cứ như đang âm ỉ khuấy động nơi bụng dưới.

Không có lý do gì cụ thể cả. Tuy chưa có gì chắc chắn, nhưng nếu có khả năng phải đối đầu với Diana—một “trùm giữa chừng” đáng gờm—thì tôi không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được. Trong tình huống tệ nhất, tôi muốn bảo vệ cô chủ khỏi tay cô ta.

Muốn làm được điều đó, điều chỉnh cảm giác là bước cần thiết. Trước đây khi tôi đẩy cảm giác lên tới hai trăm phần trăm, cả người như biến thành một thanh kiếm sắc bén. Nếu duy trì được trạng thái đó, tôi tin mình có thể đấu ngang với Diana. Dù không đạt tới hai trăm phần trăm, chỉ cần lên được một trăm phần trăm mà không gặp trở ngại gì cũng đã đủ rồi.

Cuộn giấy cổ cũng từng ghi rằng một trăm phần trăm là trạng thái cảm giác "bình thường" của cơ thể, nên thích nghi với mức đó là điều cần thiết.

Muốn vậy, tôi phải vượt qua được thứ cảm giác mơ hồ này—thứ như thể bụng dưới sắp nổ tung. Tôi chẳng rõ nó là gì, có lẽ chỉ là cái giá phải trả cho việc lấy lại bản năng sắc bén như vậy.

Cô nghĩ tôi dễ bị đánh gục bởi vài triệu chứng đó sao?

"Điều chỉnh cảm giác, năm mươi phần trăm."

Ngay khi thốt ra, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Nhưng đồng thời, cảm giác nhồn nhột ở bụng dưới cũng trở nên dữ dội hơn.

“Khụ…”

Tôi cố gắng kiềm chế, nhưng hơi thở bắt đầu dồn dập. Hai chân khẽ run lên, còn lý trí thì như bị xói mòn từng chút một.

So với khi lên tới hai trăm phần trăm, chuyện này chẳng là gì cả. Với ý chí của mình, tôi chắc chắn vượt qua được. Dù không được học hành bài bản, nhưng tôi có thứ khác: sự kiên trì và quyết tâm.

Tôi đứng vững trên hai chân, dù phần thân dưới run rẩy nhưng vẫn bước tiếp. Tôi khoác chiếc áo khoác dày, mở cửa rồi bước ra ngoài. Khi đi xuống cầu thang và rời khỏi dinh thự, luồng gió lạnh và ánh nắng chói chang ùa tới đón tôi.

Không biết do cơ thể đã thích nghi hay cảm giác với cái lạnh bị giảm bớt, nhưng sự khó chịu trong người cũng nhẹ đi phần nào. Tâm trạng thoải mái hơn, tôi thong thả dạo quanh khuôn viên dinh thự.

Tôi gật đầu chào những người làm vườn đang miệt mài với công việc, rồi mang nước mát đến cho mấy người lính gác cổng.

Khi tôi đưa cho họ ly nước chanh mát lạnh để giải nhiệt, họ nở nụ cười rạng rỡ rồi uống một hơi cạn sạch. Nhìn thấy họ hài lòng như vậy, tôi cũng cảm thấy một chút mãn nguyện.

Trên đường trở về dinh, tôi gặp Aileen đang từ chỗ tập luyện quay về. Giờ thì chúng tôi đã khá thân quen nên cũng trò chuyện đôi câu.

Cô ấy nói muốn thử giao đấu với tôi một lần. Tôi cũng gật đầu, bảo rằng lúc nào có dịp thì tôi sẵn sàng. Nghe nói cô ấy chuyên dùng gió trong chiến đấu, tôi cũng tò mò không biết phong cách chiến đấu thực sự của cô ra sao.

**********

Sau khi chào tạm biệt nhẹ nhàng, tôi quay lại vào nhà rồi đi thẳng đến nhà bếp. Bên trong bếp, các đầu bếp và hầu gái đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối.

Tôi gật đầu chào họ rồi đi vào kho thực phẩm, lấy những nguyên liệu cần thiết để chuẩn bị bữa tối cho cô chủ. Tôi lột vỏ, rửa sạch chúng bằng nước lạnh, sau đó sắp xếp gọn gàng lên xe đẩy rồi đưa về phòng.

Căn phòng lúc này yên tĩnh đến lạ. Ngoài cửa sổ, mặt trời đang dần khuất bóng, kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ. Tôi cất xe đẩy sang một bên rồi ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi chốc lát.

Tôi hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên cao vươn vai.

"Ổn rồi… mình làm được."

Dù ở mức năm mươi phần trăm, tôi vẫn chịu được. Ban đầu quả thực rất khó, nhưng càng về sau, cơ thể dần quen. Giờ đây, tôi có thể sinh hoạt bình thường mà không gặp trở ngại nào.

Nếu trong một ngày tôi có thể đạt được tới mức này, thì không lâu nữa sẽ thích nghi được với một trăm phần trăm. Và sau đó, hai trăm phần trăm cũng chẳng còn xa.

Nếu đạt được mức đó, ngay cả khi buộc phải chạm trán Diana, tôi cũng có thể tránh được tình huống tồi tệ nhất. Dĩ nhiên tốt nhất là không dính líu gì đến cô ta, nhưng với khả năng Alice có liên hệ với Diana, tôi không thể chủ quan.

Tôi là kiểu người một khi đã quyết thì nhất định sẽ làm. Lúc trước tuy chẳng biết cái cảm giác đó là gì, nhưng với đà này, tôi tin mình sẽ vượt qua được.

Nghĩ vậy, lòng tôi rộn ràng hẳn lên. Tôi ngồi nghỉ trên sofa, miệng ngân nga một giai điệu nhỏ.

“Alice, chị ở trong đó à?”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bên ngoài. Là giọng của cô chủ—người tôi trân quý và yêu thương nhất trên đời. Tôi lập tức nở nụ cười, bước đến mở cửa chào đón cô.

“Cô chủ về rồi ạ.”

Cánh cửa mở ra, bóng dáng cô hiện lên trước mắt. Dù cô vẫn thấp hơn tôi một chút, nhưng chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ ngang tầm nhau thôi. Mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt trong xanh như đại dương—ngay cả khi không tô điểm gì, cô vẫn toả sáng lạ kỳ.

“Cô chắc vất vả lắm rồi nhỉ, buổi tập hôm nay ấy.”

“Hehe, cảm ơn nha.”

“Mình… chịu được mà.”

“Hehe, cảm ơn.”

Nụ cười của cô rạng rỡ như nắng ban mai. Tôi khẽ chớp mắt, để mặc cho giọng nói ngọt ngào ấy ngân vang trong tâm trí mình.

Ánh mắt tôi từ từ trượt xuống. Bên dưới hàng mi dài là sống mũi cao thanh tú, đôi má ửng hồng vì lạnh và bờ môi nhỏ nhắn như trái anh đào vừa chín tới.

‘…Cô chủ thơm thật.’

Có lẽ vì vừa tập xong, một giọt mồ hôi trong suốt đang trượt xuống làn cổ trắng ngần của cô. Chẳng hiểu sao tôi lại không thể rời mắt khỏi giọt mồ hôi ấy.

“Alice, chị có sao không?”

Giọng hỏi của cô kéo tôi về thực tại. Đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự lo lắng nhìn tôi chằm chằm.

“Dạ? Không sao ạ, tôi ổn.”

“Alice… sao chị thở gấp vậy?”

Cô bất ngờ nắm lấy tay tôi. Qua sự tiếp xúc trực tiếp, bàn tay mềm mại của cô khiến tôi choáng váng trong khoảnh khắc.

Tôi đứng chết trân, cúi nhìn bàn tay cô đang nắm chặt lấy tay mình.

Cô đang lo cho tôi.

Cô đang nắm tay tôi.

Cô đang—

RẦM!

Tôi đẩy cô ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Trong lúc vội vã, tay nắm cửa gãy mất, nhưng giờ không phải lúc để lo về chuyện đó.

[Chị Alice?!]

Giọng nói đầy hoang mang của cô chủ vọng qua cánh cửa. Cô gõ mạnh, như muốn tôi mau mở cửa, nhưng tôi chỉ càng giữ chặt hơn.

[Có chuyện gì vậy Alice?! Mở cửa ra đi!]

Cô nói gấp gáp. Tôi cố hạ giọng xuống, nói bằng thứ giọng cứng nhắc nhất có thể.

“Cô chủ... tôi không khỏe. Xin phép gặp lại sau.”

[Ừ… được.]

Vừa nghe thấy cô trả lời, hai chân tôi bủn rủn, cơ thể lập tức đổ xuống. Một tay còn bám lấy tay nắm cửa, còn thân dưới thì như tan chảy ra nền nhà.

“Chị… chị Alice, cô thật sự ổn chứ?”

“T-Tôi ổn….”

Nhưng tôi chẳng thể đáp lại nữa.

Tôi thật sự đã đến giới hạn rồi.

Một tay vẫn giữ chặt cửa, tay còn lại bịt miệng để ngăn mọi âm thanh thoát ra.

“♡♡?!”

Thân dưới tôi bắt đầu run rẩy như phát điên. Cảm giác nóng rực như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào đang đốt cháy cả tâm trí. Dù cô chủ vẫn gọi tôi ngoài kia, nhưng tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Tôi chỉ có thể dùng cả hai tay để bịt chặt miệng mình, cố ngăn tiếng rên rỉ trào ra.

“Al-Alice…? Nói gì đi mà…!”

“Tôi thực sự ổn____♡♡_♡,… tôi sẽ ra gặp cô sớm thôi.”

[…Vậy nhé. Em sẽ đợi.]

Âm thanh bước chân cô dần xa.

Tôi buông tay khỏi nắm cửa, dùng cả hai tay che mặt lại.

Cô chủ à… tôi phải làm gì bây giờ…?

Chỉ cần nhìn thấy cô, tôi càng không thể bình tĩnh nổi nữa.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Sách sách sách
Xem thêm