Chương 101-200
Chương 114: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Thứ Hai (5)
5 Bình luận - Độ dài: 2,859 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 37
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Thời gian được Nắm Bắt Tình Huống nhắc tới.
Nửa đêm.
Tới lúc này, Songee nghiêng đầu và hỏi, “Vậy chúng ta có nên chờ tới nửa đêm không? May là chúng ta vẫn còn chút thời gian -”
“Không. Nắm Bắt Tình Huống không nên được dùng theo cái cách mơ hồ như ‘chờ đợi’.”
Khi tôi lập tức ngắt lời thì mọi người bối rối nhìn tôi.
Thoạt nhìn có vẻ chúng tôi nên làm theo Nắm Bắt Tình Huống tới từng con chữ, thế nhưng lại không phải vậy.
Vì họ không phải chủ nhân của phước lành nên dĩ nhiên sẽ hơi khó hiểu.
Thế nhưng, từ quan điểm của một người đã sử dụng phước lành của con cú, thì tôi đã dần hiểu được nó.
“Sau khi dùng nó vài lần, anh dần hiểu nó rồi. Nắm Bắt Tình Huống tương đối giống với ‘Cảnh Báo Nguy Hiểm’.”
“Tính năng tự động cảnh báo khi mạng sống gặp nguy hiểm à? Anh vẫn chưa dùng nó gần đây đúng không?” Ahri đáp lời.
“Ừ. Vấn đề lớn nhất của năng lực này là nó chỉ cảnh báo ngay trước khi thảm họa ập đến. Tới khi cảnh báo hiện ra thì gần như đã quá muộn để kịp thay đổi điều gì. Ví dụ, nếu Cảnh Báo không nói gì thì mọi người sẽ nghĩ là an toàn, thế nhưng đột nhiên hiện ra thông báo, ‘Trong 3 giây, một tên lửa hạt nhân sẽ đánh xuống’. Một thông báo điên rồ kiểu vậy đó. Nó không phải một năng lực đáng tin cậy lắm”
“Thế Nắm Bắt Tình Huống cũng tương tự à?”
“Nghĩ về mối nguy chúng ta vừa đối mặt xem. Chúng ta chỉ đang chờ đợi Nắm Bắt Tình Huống cập nhật và nói chuyện phiếm. Tới khi nó thật sự cập nhật và thông báo một con quái vật đang tấn công thì chỉ còn khoảng 10 giây tới khi con quái vật đến. Nếu chúng ta không có Nắm Bắt Tình Huống, thì chúng ta sẽ hành động thế nào?”
Người đầu tiên trả lời tôi là ông Mooksung.
“Nếu chúng ta không có năng lực đó thì một người đã canh gác ngoài cabin. Vì đây không phải nhà của chúng ta nên cũng có khả năng chủ nhà sẽ xuất hiện.”
“Và nếu ai đó đang đứng canh thì chúng ta đã được cảnh báo sớm hơn nhiều. Không đời nào một con quái vật khổng lồ như vậy sẽ xuất hiện mà không gây tiếng ồn, phải không? Nhưng vì Nắm Bắt Tình Huống mà chúng ta chỉ ngồi ở trong chờ nó cập nhật, hoàn toàn không biết gì về đợt tấn công chỉ 10 giây trước khi nó xảy ra.”
Cuộc nói chuyện dài này tóm gọn lại rất đơn giản.
Nắm Bắt Tình Huống không phải năng lực chúng tôi có thể dựa dẫm cho tới khi nó cập nhật.
Nếu chúng tôi hạ thấp cảnh giác, sẽ rất có thể bị rơi vào nguy hiểm.
Dù sao đi nữa, chúng tôi phải làm việc cần làm, và khi Nắm Bắt Tình Huống cập nhật thì chúng tôi có thể dùng làm tham khảo.
“...”
Tôi nhận ra chuyện này không chỉ áp dụng cho Nắm Bắt Tình Huống mà còn là cả Phước Lành của tôi.
Năng lực cảnh báo hiểm nguy, năng lực đưa lời khuyên, và năng lực tiết lộ bối cảnh.
Một nguyên lí áp dụng cho toàn bộ chúng.
Không được dựa dẫm chỉ vào Phước Lành mà đợi chờ; phải chủ động hành động và Phước Lành chỉ là thứ để tham khảo.
Phước Lành chỉ đơn thuần là hỗ trợ.
Khi tôi suy nghĩ những điều trên thì một thông báo khá lâu rồi mới hiện ra.
Bạn đã hiểu thêm về Phước Lành một chút.
Tôi cảm giác con cú đang nói rằng, “Ngươi cuối cùng cũng hiểu rồi à?”
Chà, tôi chỉ mới vào tình huống sử dụng năng lực vài ngày trước thôi, đồ con cú đáng ghét!
Sau khi chửi con cú trong đầu, chúng tôi ngay lập tức hành động.
Han Kain
Chúng tôi tách nhóm và bắt đầu khám phá xung quanh.
Vì tôi vẫn không thể đi lại thoải mái nên Ahri và tôi được giao nhiệm vụ tìm kiếm bên trong cabin.
... Chúng tôi càng tìm kiếm trong đây thì càng thấy nhiều thứ kinh hãi hơn.
“Ah, mụ phù thủy này là một dạng với Hannibal Lecter à? Mọi thứ trông giống đồ ăn tích trữ đều làm từ thịt người.”
“Cứ nghĩ nó là thịt lợn đi thì nó sẽ không cảm giác tệ lắm đâu.”
“Làm sao anh đây nghĩ nó là lợn được, trong khi nguyên ngón tay thòi ra kia kìa? Em là Aztec hay gì à?”
“Thế thì cứ nghẹn tiếp đi.”
Chúng tôi cãi nhau trong khi lục soát xung quanh.
Trong khi đi cạnh một bức tường thì Ahri phát hiện ra gì đó.
“Thứ này trông quen này.”
“Nó là một cần gạt giống thứ chúng ta gặp ở Dinh Thự Kinh Hoàng.”
Như dự đoán thì khi chúng tôi kéo cần gạt, cầu thang dẫn xuống hầm xuất hiện.
Không gian dưới hầm rất rộng, xếp vô số các lọ thủy tinh, các con dao sắc bén, những hòn đá màu bí ẩn, và giấy kì lạ.
Trên một chiếc bàn nằm trong góc không gian đó là một cuốn sách dày.
Nội dung cuốn sách ghi lại những thí nghiệm quy mô lớn.
Có rất nhiều thứ tôi không hiểu nên tôi đưa nó cho Ahri.
Sau khi đọc một lúc thì Ahri tóm tắt lại hộ tôi.
“Đây cứ như là một nhật ký thí nghiệm điên rồ vậy. Nó toàn các câu chuyện về bắt giữ và mổ xẻ con người.”
“Anh hiểu phần đó rồi, nhưng mà những khái niệm kì lạ như ‘phân tách linh hồn và thể xác’, rồi ‘Hạt Giống Xác Thịt’ thì sao?”
“Em cũng không hoàn toàn hiểu hết được, nhưng mục tiêu của thí nghiệm thì đơn giản. Mụ phù thủy đã đạt được một loại sức mạnh tà ác nào đó, nhưng càng sử dụng nó thì càng tích tụ thêm những tác dụng phụ. Tại một thời điểm nào đó, mụ ta đã biến thành quái vật và chỉ có thể làm người trong nửa ngày. Mục tiêu của mụ là sửa lại cơ thể quái đản đó.”
“Nếu thứ năng lực này có tác dụng phụ mạnh mẽ như vậy thì nên bỏ đi mới đúng... Thế thì mụ ta định sửa thế nào?”
“Dựa vào cái nhật kí này thì mụ ta định cấy ghép cơ thể người khác lên cơ thể cá nhân, và một khi đạt cân bằng thì sẽ vứt bỏ cơ thể gốc của mụ đi. Cứ như là phép Chiếm Hữu của Quỷ thư nhỉ?”
“Chờ đã, có thể gắn cơ thể người khác vào cứ như vậy sao? Chúng ta còn phải cân nhắc nhóm máu, ức chế miễn dịch hay gì chứ?”
“Có còn hợp lý khi thảo luận Y khoa với ‘phù thủy’ không anh? Cứ chấp nhận mọi chuyện như vậy đi.”
Sau khi thu thập thông tin, chúng tôi quay lại phía trên.
Khi chúng tôi trở lại, mọi người đang có một cuộc thảo luận nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy?”
Ông Mooksung vẫn giữ im lặng cũng một cái cau mày, nên chị Eunsol trả lời
“Tình trạng của Jinchul đang không cải thiện. Dù cho cậu ta có Phước Lành lẫn Tái Tạo trở lại rồi, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.”
“Chúng ta có nên chờ một chút nữa không? Người bình thường thì chắc đã chết rồi. Anh ấy vẫn còn sống chứng tỏ là Tái Tạo đang cố gắng thi triển một phép màu.”
“Cháu nói đúng, cậu ta có thể tỉnh lại nếu chúng ta đợi,” ông đáp, “Nhưng chúng ta có thể đợi như vậy không? Nếu có thì cậu ta sẽ hôn mê cả vài tháng.”
Không ai nói thành lời nhưng chúng tôi đều hiểu nghĩa của những từ đó.
Đây là lúc phải cân nhắc chuyện từ bỏ anh Jinchul hay không.
Các thử thách trong Phòng Cửa Ngõ là quá khó để vượt qua nếu phải gánh thêm một người bất tỉnh.
Từ bỏ anh ấy cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ vĩnh viễn nằm xuống.
Chỉ cần chúng tôi phá giải Phòng Cửa Ngõ thì chúng tôi có thể gặp lại anh ấy ngoài kia, hoàn toàn bình phục.
Tôi lên tiếng.
“Cháu sẽ tôn trọng mọi quyết định được đưa ra. Chúng ta có thể gặp lại anh ấy sau khi vượt qua Phòng Cửa Ngõ. Nhưng cứ đợi đến đêm nay. Nếu anh ấy không tỉnh lại thì chúng ta sẽ bỏ phiếu đa số.”
Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Tiếp theo, tôi chia sẻ thông tin mà tôi và Ahri tìm được ở dưới hầm.
Mụ phù thủy đã biến thành quái vật do lạm dụng sức mạnh, và chỉ có thể làm người trong nửa ngày.
Mục tiêu của mụ ta là biến cơ thể về lại trạng thái ban đầu.
“Phù thủy ban đầu là con người!”
Elena đáp lại với một vẻ mặt nhẹ nhõm trông thấy.
Giờ thì chúng tôi có bằng chứng mụ ta là con người, “Công Lý” chắc hẳn sẽ có tác dụng trong trận chiến kế tiếp.
“Mọi người có tìm được gì khác không?”
“Không phải tin tốt đâu,” chị Eunsol trả lời. “Nhưng mụ phù thủy không phải là quái vật duy nhất trong khu rừng này. Chị đã tìm đường thoát, cho rằng thoát khỏi khu rừng sẽ được coi là trốn thoát, nhưng quái vật ở khắp mọi nơi. Sói hai đầu là còn tốt chán, chị thậm chí còn thấy một con chim với xúc tu cơ.”
“Lạ thật. Chúng ta lại không gặp con quái vật nào trên đường tới cabin nhỉ.”
“Bọn quái vật xuất hiện một khi em rời cabin. Chúng không bao giờ bén mảng lại gần đây, chắc vì sợ mụ phù thủy.”
Sau khi chia sẻ thông tin, tôi kiểm tra đồng hồ.
Nửa đêm đang tới gần.
Chúng tôi đã phát hiện được động cơ của mụ phù thủy và trạng thái của khu rừng sau trận chiến đầu tiên.
Chúng tôi vẫn không biết cách để tiếp tục, nhưng bản chất thật của mụ phù thủy đã lộ rõ, nên có vẻ Elena sẽ được chủ động hơn trong trận chiến tiếp theo.
“...”
Khi nửa đêm điểm, tình huống được cập nhật.
Tình Huống: Phòng Cửa Ngõ – ‘Khu Rừng Của Phù Thủy’
Sau khi phát hiện ra bản chất thật lẫn mục tiêu của phù thủy dưới tầng hầm, cùng sự thật khu rừng đầy rẫy quái vật khiến việc trốn thoát gặp khó khăn, tổ đội đã suy ngẫm.
Khi đồng hồ nửa đêm điểm, ánh trăng soi rọi khắp nơi, và mụ phù thủy lấy lại minh mẫn.
Mụ phù thủy tiếp cận cabin. Mụ ta có vẻ có một lời đề nghị.
Các bạn sẽ chấp nhận giao kèo chứ? Hay ngay lập tức tiêu diệt kẻ thù?
Vui lòng kiểm tra cập nhật kế tiếp vào ngày mai.
Một giao kèo à? Đó có thể là gì?
Cốc cốc!
Một tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian yên ắng.
Tôi nhanh chóng bật thanh chat.
Han Kain: Phù thủy đang trong dạng người. Đang lại gần cabin. Có vẻ có một giao kèo.
Kim Mooksung: Cứ giết mụ ta thì sao?
Han Kain: Không chắc.
Kim Ahri: Cứ nghe giao kèo đi đã. Elena có thể đối phó.
Tôi bình tĩnh lại.
Đúng như lời Ahri nói, với việc Elena có thể sử dụng Công Lý thì chiến lực của chúng tôi đã gia tăng đáng kể.
Chúng tôi có thể đương đầu với mọi hiểm nguy.
Ông Mooksung mở cửa.
“...”
Hình dạng con người của phù thủy hoàn toàn chẳng giống với con quái vật khi nãy.
Cô ta cao khoảng 160cm, hơi cao hơn Songee một chút.
Cô ta có vẻ trong khoảng cuối đầu 2, và có một phong phạm cổ kính.
Kể cả đối với kẻ không hiểu về thời trang như tôi thì bộ đồ kia trông rất quý phái và cao cấp, đi kèm với các phụ kiện thanh nhã trên đầu và cổ tay.
Bên tay trái cô ta là một cây gậy nhìn rất phi phàm.
Nếu tôi không biết cô ta là phù thủy thì đã tưởng cô ta là quý tộc ở đâu đó rồi.
Ông chĩa khẩu súng vào thẳng cô ta và hỏi.
“Ngươi định giở trò gì?”
“Các người mặt có dày quá không khi hỏi vậy? Đây là nhà của ta mà. Tôn trọng một chút đi.”
Phải rồi, đây vốn là cabin của mụ phù thủy đó.
“Nếu bọn ta không tìm thấy những thứ kinh khủng kia thì bọn ta có thể đã tôn trọng cô rồi. Giờ im miệng và nói những gì cần nói đi!”
Giữa bầu không khí căng thẳng, tôi cảm thấy Elena phát ra một luồng sáng nhạt.
Có vẻ là cô ấy vẫn chưa kích hoạt Công Lý, mà mới chỉ là Phát Hiện Nói Dối.
“Từ trận chiến ồn ào khi nãy, thì có vẻ một trong số các người đang trong tình trạng nguy kịch.”
“...”
“Vào thẳng vấn đề nhé, ta có thể chữa trị cho anh ta.”
Vậy ra đây là giao kèo của phù thủy!
Khi tình huống nhắc tới việc “Bạn sẽ chấp nhận giao kèo? Hay ngay lập tức tiêu diệt kẻ thù?”, tôi đã nghĩ rằng đây là lựa chọn quan trọng.
Một lời đề nghị có thể khiến chúng tôi cân nhắc lại việc giết mụ phù thủy!
Cơ hội chữa trị cho anh Jinchul là quá đỗi cám dỗ để bỏ qua.
Không phải vì chúng tôi thân thiết với anh ấy.
Mà cũng còn vì khả năng chiến đấu không ai sánh bằng nữa.
Không giống Elena, người cần điều kiện đặc biệt hay Giáng Lâm của tôi bị giới hạn và vô cùng bí ẩn, thì anh Jinchul vẫn luôn mạnh mẽ mà không cần điều kiện gì cả.
Đặc biệt là sau khi sở hữu Ngôi Sao, sức mạnh thể chất của anh Jinchul là vô cùng đáng kể đối với lực chiến của toàn nhóm.
Lí do chúng tôi vẫn chưa bỏ lại anh ấy đang hôn mê chính là vì vậy.
Mọi người có vẻ chìm vào suy tư.
Nhìn mụ phù thủy trước mặt tôi, cửa sổ chat ngay lập tức hoạt động.
Giữa bầu không khí căng thẳng, chúng tôi tự do biểu lộ suy nghĩ của bản thân.
Yu Songee: Có thể không?
Kim Ahri: Nếu như chúng ta xét việc cô ta có thể tự do gắn bộ phận cơ thể lên người...
Kim Mooksung: Nếu có thể đi nữa thì chúng ta có nên tin không?
Elena: Cháu đã sử dụng Phát Hiện Nói Dối, và có vẻ đây là một đề nghị trung thực.
Han Kain: Cứ nghe đi đã. Cô ta chắc muốn gì đó.
Tôi bước lên và nói, “Cô sẽ không chữa trị cho anh ấy mà không đòi gì cả. Cô muốn gì?”
Phù thủy nhìn thẳng vào tôi.
“...”
Cô ta vẫn nhìn chằm chằm.
“...”
Sau gần một phút chỉ nhìn vào tôi, mọi người đều phản ứng tò mò.
“Chuyện gì vậy? Anh Kain chắc cũng đẹp trai nhưng chắc chắn là cô ta không đến đây chỉ để ngắm đâu chứ.”
“Ta đã có nghi ngờ từ xa nhưng là sự thật rồi.”
“Ý cô là gì -”
“Tránh ra.”
Phù thủy gạt ông Mooksung sang một bên với cây gậy và tới chỗ tôi.
Ông Mooksung có hơi bất ngờ nhưng cũng không cản lại.
“...”
Biểu cảm của cô ta có vẻ sùng kính và mắt thì thấm đẫm cảm xúc.
Chuyện gì thế này?
Tại sao mụ phù thủy ăn thịt người lại cư xử thế này?
Tại sao không khí ở đây quái dị thế?
Không kìm được, tôi hỏi lên.
“Cô có gì cần nói với tôi?”
“Ngài là pháp sư, phải không?”
Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
Tôi lập tức lấy lại tác phong và trả lời.
“Ý cô là -”
“Ngài không cần giấu. Em có thể nói chỉ bằng mắt nhìn. Chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Giọng của cô ta rất mềm mại –
Cái đéo gì? Tôi vừa mới thấy năm lọ mắt người muối chua của cô đấy nhé.
Tôi cạn lời rồi, hoàn toàn bị tình huống này làm cho câm nín.


5 Bình luận