Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 716 - Từ biệt

8 Bình luận - Độ dài: 2,654 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Tại tỉnh hành chính phía Bắc lân cận băng nguyên, tiết trời tháng Thu Hoạch đã trở lạnh, nhưng hôm nay lại là một ngày trời cao thoáng đãng, không khí mát lành.

“Lộc cộc, lộc cộc.” Một đội kỵ binh phi nước đại qua vùng hoang dã. Ánh nắng soi chiếu xuống bộ giáp đen của họ, nhuộm lên huy hiệu hình gấu lớn màu đỏ máu một lớp vàng óng.

Họ dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại làm như không thấy đội lính đánh thuê ở gần ngay bên cạnh, cứ như thể bọn họ là trong suốt.

“Tôi nhớ Ẩn Thân Tập thể là thần chú bậc bảy nhỉ?” Ở giữa đội lính đánh thuê này có một vị trông chẳng hề giống lính đánh thuê chút nào. Anh mặc lễ phục đỏ rực, uể oải tựa vào con ngựa bên cạnh, trong tay còn cầm một ly vang đỏ, cứ như chỉ sợ người khác không nhận ra mình là một “quý tộc” cao quý thanh tao.

Trước câu hỏi của Tử tước Carendia, Katrina dáng vẻ vừa khách sáo vừa có chút kiêu hãnh đáp: “Nghị viện đã nghiên cứu về ánh sáng xuyên suốt cả lịch sử, thế nên bọn tôi có hiểu biết rất sâu về thuật ẩn thân. Ẩn thân đơn lẻ và ẩn thân tập thể về bản chất chẳng có khác biệt nào quá rõ ràng.

Mặc dù điều này chỉ là một phần nguyên lý của ẩn thân, nhưng tạo ra một thần chú bậc năm có hiệu quả tương tự như ẩn thân tập thể ở một mức độ nhất định cũng chẳng phải là chuyện khó khăn. Thực ra, ngài Tử tước, chẳng phải anh cũng thấy rằng thần chú này chỉ có thể qua mắt được hiệp sĩ bình thường thôi sao?”

“Có nhiều lúc, tôi ngưỡng mộ Arcanist các cô lắm đấy. Các cô có vẻ lúc nào cũng tràn đầy khát vọng khám phá, duy trì được động lực tiến lên mạnh mẽ, nhờ vậy mà chẳng bao giờ thấy cuộc đời nhàm chán. Chẳng bù cho bọn tôi, hầu hết thời gian đều mốc meo ở trong lâu đài u ám, thường xuyên cảm thấy cuộc đời đơn điệu nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị, sống hay chết cũng chẳng khác biệt là bao.” Tử tước Carendia nhấp một ngụm rượu vang, trưng ra khí chất ưu phiền của một thanh niên đậm chất văn học.

Katrina mím môi khẽ cười: “Ngài Tử tước à, ma cà rồng chẳng lẽ không phải là tử linh? Sao ngài lại có suy nghĩ rằng mình vẫn còn sống?”

“Cũng đúng ha…” Đối diện với người phụ nữ lớn lên dưới sự tiêm nhiễm của [Thanh âm Arcana] và Lucien, Tử tước Carendia bỗng cảm thấy có chút cạn lời.

Anna ở bên cạnh tủm tỉm nhìn hai người. Cô vui mừng khi phát hiện nữ pháp sư thần bí Katrina và vị ma cà rồng Tử tước Carendia điển trai, lợi hại kia vẫn có một mặt giống như người bình thường, chứ không ngạo mạn, u ám, coi thường tất cả những sinh vật nhỏ yếu như cô từng lo lắng.

Đợi các kỵ binh đã đi xa, Katrina quay đầu nhìn đám người Anna, Yakov: “Mọi người đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”

Tử tước Andrei là người thừa kế duy nhất của Bá tước Karkat, cho nên dù hắn chính là kẻ đứng sau “sự kiện thờ phụng ác ma”, tất phải bị xử tử đi chăng nữa, Yakov, Anna và cả đội lính đánh thuê vẫn lo ngại sẽ bị ngấm ngầm trả thù – Giáo hội làm sao có thể lúc nào cũng bảo vệ cho những người ở địa vị như bọn họ chứ?

Vì vậy, sau khi sự việc kết thúc, họ liền tranh thủ thời gian còn thừa để tìm người nhà, ngụy trang thành đã chết tại hiện trường của “bữa tiệc tàn sát”, sau đó theo Katrina và Tử tước Carendia rời khỏi thành Karkat.

“Chị Katrina, chị đã để lại ký hiệu của điều tra viên thuộc Ma pháp Nghị viện trong trang viên, em tin là Bá tước Karkat sẽ không quá để tâm đến tình hình bên phía bọn em nữa. Chỉ cần không ở lại tỉnh phía Bắc này thì đi đâu cũng thế thôi, vậy nên bọn em sẽ chọn một nơi mà bọn em tương đối thông thạo.” Sau khi đã thoát khỏi mối nguy chết chóc, Anna không còn quá lo lắng trước mức độ nguy hiểm như này nữa, liền trở nên lạc quan và cởi mở hẳn ra. “Còn chị thì sao, chị sẽ quay lại Ma pháp Nghị viện ạ?”

Là những người lớn lên ở Đế quốc Schachran, bọn họ còn xa mới đạt đến trình độ có thể tiếp xúc với cục diện thực sự của thế giới. Ngoại trừ Yakov từng hợp tác một thời gian ngắn với pháp sư chính thức, mấy lính đánh thuê còn lại căn bản đều chưa từng nghe đến những cái tên như Ma pháp Nghị viện hay Allyn trước khi Katrina tự giới thiệu, chỉ biết vẻn vẹn mỗi Vương quốc Holm – Nơi này nổi tiếng với vải vóc, trang sức độc đáo và các loại khoáng sản, đặc sản. Đội ngũ lính đánh thuê thường xuyên phải bảo vệ thương nhân buôn lậu các loại hàng hóa này.

Mặc dù Katrina đã biến thành một pháp sư cao cao tại thượng trong mắt họ, nhưng khi nghe Anna hỏi, đám người Yakov vẫn không kìm được mà đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía cô, hy vọng có thể tiếp tục cùng cô đồng hành thêm một khoảng thời gian nữa.

“Tôi vẫn còn có nhiệm vụ khác, tạm thời chưa thể trở về Allyn. Kỳ thực, mọi người có thể đến Vương quốc Holm. Nơi ấy tương đối tự do, cũng không thiếu cơ hội cho mọi người rèn luyện. Mọi người đi về hướng băng nguyên, sau đó đi một mạch về phía Đông, vượt qua vài pháo đài phòng thủ không quá nghiêm ngặt là có thể đến được East Haven. Một khi tới được đó, muốn đến Vương quốc Holm sẽ thoải mái, dễ dàng hơn nhiều, nhất là với một hiệp sĩ như anh, Yakov.” Katrina chân thành đề nghị.

Anna hai mắt sáng bừng, vẻ mặt trở nên hưng phấn, nhưng rồi rất nhanh lại chuyển thành ủ dột: “Chị Katrina, thật ra hai hôm nay em đã nghĩ về vấn đề này rồi. Nhưng mà, nhưng mà từ bé em đã sống trên mảnh đất này, đã yêu quý nó thật lòng. Bất luận là ẩm thực, kiến trúc, thơ ca, truyện kể, hay là phong tục, thói quen giao tiếp giữa người với người, tất cả đều đã hằn sâu vào trong tâm khảm em rồi. Nếu chưa đến bước đường tuyệt vọng nhất thì em không muốn rời bỏ nơi này. Có lẽ bọn em sẽ đi tới mấy tỉnh phía Đông, nơi đó cũng có rất nhiều tài nguyên và cơ hội.”

“Tôi cũng có suy nghĩ giống Anna. Yên tâm, tôi là hiệp sĩ, không một quý tộc nào lại từ chối lòng trung thành của một hiệp sĩ hết. Đây cũng chẳng phải là mấy quốc gia ở phía Nam, nơi hai, ba trăm năm chưa trải qua chiến tranh.” Yakov trầm mặc một hồi rồi kiên định đáp. Có lẽ một ngày nào đó gã sẽ tới Allyn, nhưng khi ấy, gã hy vọng mình đã có thực lực của một Đại hiệp sĩ cấp năm, có thể bình đẳng đối diện với Katrina.

Katrina không nói thêm gì, chỉ dùng thuật truyền âm nhắc nhở Anna và Yakov: “Tốt nhất giữa đường nên tách ra với đám phản bội Huck, bằng không, bọn họ rất có thể sẽ lại bán đứng mọi người để đổi lấy tài vật mà Bá tước Karkat ban thưởng đấy.”

Dù không phải là một kẻ máu lạnh đến nỗi giết người diệt khẩu, nhưng sự thận trọng cần có của một Arcanist thì cô vẫn giữ.

“…Được.” Yakov và Anna có chút khó chấp nhận, song nghĩ đến những gì đã trải qua trong ngục giam và trên tế đàn, họ cuối cùng cũng nghiến răng gật đầu – Nhiều năm sống đời lính đánh thuê, họ đã sớm quen với cái chết và giết chóc, do đó sẽ không hành sự theo cảm tính như vậy.

Dưới sự hỗ trợ của ma thuật, cả nhóm nhanh chóng tiến đến vùng băng nguyên phía Bắc. Anna quyến luyến nắm lấy tay Katrina, trong mắt thoáng hiện lên những gợn sóng lấp loáng nhè nhẹ: “Chị Katrina, mai này nếu có cơ hội, em sẽ tới Vương quốc Holm thăm chị.”

“Chị lúc nào cũng hoan nghênh. Nếu có thể, chị vẫn sẽ quay lại Đế quốc. Đến khi ấy, chị sẽ để mọi người được quay về quê hương mà không phải lo lắng gì.” Giọng Katrina cũng trở nên dịu dàng. Ở Đế quốc Schachran, nơi không có thuật liên lạc điện từ, điện báo, điện thoại cố định hay ngành bưu chính, mà dưới tình hình Yakov và Anna vẫn chưa tìm được thành phố nào thích hợp để dừng chân, thì cuộc chia tay hôm nay có lẽ chính là vĩnh biệt.

Nghĩ đến đây, Katrina càng thêm thấm thía ý nghĩa của việc phổ biến các vật phẩm giả kim của thầy cô.

Gần thời khắc chia tay, bất chợt nghĩ tới một chuyện, Anna nhỏ giọng hỏi: “Chị Katrina, bầu trời sao mà chị triệu hồi ấy, có phải là sức mạnh huyền thoại không? Là của thầy chị ạ? Cha chị? Hay là…”

“Là Vũ trụ Nguyên tử, demiplane của thầy chị, Ngài Thao Túng Nguyên Tử. Thầy ấy là một Grand Arcanist, Pháp sư huyền thoại.” Katrina thoải mái thừa nhận. Thầy cô đâu có phải là không thể ra mặt gặp ai. Trái lại, cô còn lấy làm tự hào và hãnh diện vì được làm học trò của cậu.

“Pháp sư huyền thoại! Quả nhiên, có phải đã tới cấp bậc của Seraph rồi không?” Anna dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa tò mò. Cô không rõ Grand Arcanist là gì, cũng chẳng biết Thao Túng Nguyên Tử là ai, nhưng Pháp sư huyền thoại thì ai dám coi nhẹ! Người đã từng thống trị tỉnh hành chính phía Bắc này chính là Nữ Hoàng Băng Tuyết Fetia, một nữ Pháp sư huyền thoại đó! Thế nên, cho đến giờ khắp nơi vẫn còn lưu truyền đủ loại câu chuyện thần kỳ về cô. Chúng cường điệu đến độ còn làm cho người ta nghĩ rằng vị Pháp sư huyền thoại kia chỉ thua thần linh thực sự có một chút mà thôi.

Sở dĩ Katrina thông thạo nhiều ma thuật hệ băng tuyết, ngoài ảnh hưởng từ thầy thì còn bởi từ nhỏ đã nghe những câu chuyện về vị pháp sư này mà lớn, vậy nên dĩ nhiên không xa lạ gì. Vị pháp sư Nữ Hoàng Băng Tuyết này đã biến mất khỏi phương Bắc không lâu sau khi Đế chế Ma thuật diệt vong, chẳng ai biết cô ta hiện còn sống hay đã chết, có phải đang ẩn náu ở sâu bên trong Dãy núi Hắc ám hay không.

“Seraph à…” Katrina chỉ cười cười, không trả lời thẳng. Trong lòng cô, thực lực của thầy chắc chắn mạnh hơn Seraph bình thường, chỉ kém Thiên Thần Vương có chút đỉnh.

Tới khi Anna, Yakov và đội lính đánh thuê đã bước lên băng nguyên, Tử tước Carendia mới cười ha hả nói: “Evans ở Đế quốc Schachran này vẫn chưa đủ nổi tiếng rồi. Nếu mà gọi ra những cái tên như Người Quan Sát, Bá tước Ngân Nhãn hay Rhine Carendia, tôi tin chắc bọn họ sẽ chấn kinh hơn nhiều.”

Đó là bởi vì Rhine có tên trong danh sách hành quyết của giáo hội Bắc, còn Lucien, người trưởng thành rất nhanh nhưng lại ít va chạm với giáo hội này, thì chưa từng bị “truy nã” – Giáo hội Bắc biết rất rõ thực lực của mình, không giống như giáo hội Nam đem tất cả các cấp cao thuộc thế lực đối địch vào trong Danh sách Thanh lọc. Bọn họ chỉ chọn những kẻ “từng phạm tội” trong phạm vi quản lý của mình mà thôi.

“Danh sách hành quyết của giáo hội Bắc không đủ uy quyền, Danh sách Thanh lọc vẫn được công nhận hơn…” Katrina giọng điệu như thể đang nghiên cứu arcana. Đối với pháp sư như cô mà nói, có tên trong Danh sách Thanh lọc chính là một loại vinh dự.

Sau khi hai người cười nói vài ba câu, Tử tước Carendia thu lại nụ cười rồi nghiêm nghị nói: “Vụ thờ phụng ác ma này, tôi có cảm giác vẫn còn khá nhiều bí ẩn. Sự thật chưa chắc đã giống như những gì chúng ta suy đoán. Chưa biết chừng, Tử tước Andrei cũng chỉ là một quân cờ trong cả bàn cờ…”

Đây chỉ là những hoài nghi của anh do sự trùng hợp phát sinh trong vụ việc, chứ không có bất kỳ bằng chứng hay phương hướng phỏng đoán nào.

“Ừ, thế nên trong khi đệ trình báo cáo nhiệm vụ thông qua tinh cầu nhân tạo, tôi chỉ ghi chép lại toàn bộ sự việc chứ không viết thêm suy đoán riêng, để cho Ủy ban Công vụ tự đưa ra kết luận. Có thể bọn họ sẽ nắm giữ những tình báo mà tôi không biết.” Katrina gật đầu đồng tình.

Nhờ có tinh cầu nhân tạo, cô đã kịp nộp báo cáo ngay trong đêm. Có đôi khi, cô thực sự cảm thấy thế giới rất nhỏ: Allyn xa xôi đến vậy mà việc liên lạc lại chẳng thành vấn đề. Nhưng đến giây phút từ biệt đám người Anna vừa rồi, cô mới đột nhiên nhận ra, rằng thế giới này thật rộng lớn, lớn đến mức chỉ sơ ý một chút thôi là đã có thể vĩnh viễn không gặp được nhau nữa.

“Tôi phát hiện thấy tung tích của cha tôi ở gần đây nên phải truy sát lão ta, không xen vào nhiệm vụ của cô nữa.” Tử tước Carendia mỉm cười nói, nhưng trên mặt lại chẳng chút ý cười.

Cha? Truy sát? Ngài Rhine, ngài thật sự mặc kệ sao? Katrina cực kỳ tò mò, nhưng lý trí mách bảo cô không nên gặng hỏi, bèn một mình bước lên con đường dẫn tới Vương quốc Dumute.

……

Allyn, Viện Nguyên tử.

Sau khi nâng cấp xong Nguyệt Thời Kế, Lucien bước vào phòng thí nghiệm, vừa vào đã thấy Heidi cầm một cuốn tập san đi tới, tinh thần hăng hái nói: “Thầy, bài luận án trên tờ [Nguyên Tố] này đã tạo ra một mô hình khả thi cho giả thuyết trạng thái năng lượng âm và phản hạt của thầy rồi này.”

“Mô hình khả thi?” Dựa trên những kết quả nghiên cứu hiện tại, Lucien đại khái đã đoán ra đó là gì, bèn mỉm cười hỏi lại.

“Vâng, là biển chân không trạng thái năng lượng âm. Có lẽ nguồn gốc ma thuật của chúng ta nằm ngay tại đó. Chân không thì ra không nhất định là phải trống rỗng.” Heidi đầy hứng khởi nói. Annick và Sprint nghe thấy thế cũng bu lại. Cả hai đều có những để ý nhất định đối với luận án này.

Lucien mỉm cười ý vị sâu xa: “Ừ. Chân không không rỗng.”

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Hết vụ này rồi à, muốn nữa cơ...
Xem thêm
Ơ thế giữa Katrina vs ông tử tuớc này kcg à 🥹 tiếc vậy
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
Bro tử tước vẫn còn hận ông bô mình à =))
Xem thêm