Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)
Chương 692 - Một sự cố thí nghiệm "nhỏ"
17 Bình luận - Độ dài: 2,783 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Sau khi nghe Harold báo cáo, Đại trưởng lão Augustus vẫn tiếp tục việc cầu nguyện của mình. Nếu không có việc gì đặc biệt quan trọng, ông tuyệt đối sẽ không làm gián đoạn việc bày tỏ lòng tôn kính tới Thần Hơi Nước, Chúa Tể Sự Sống Và Cái Chết, cũng như Sao Mai Chói Lọi.
Vài phút sau, Augustus thân thủ nhanh nhẹn đứng lên, lấy tay phải che mắt rồi nói: “Hơi nước tối cao!”
Đây là động tác cầu nguyện mà ông tự thiết kế sau khi tận mắt chứng kiến vụ nổ của Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng ở thành phố Rentaro kết hợp với cảnh tượng thần quốc Atlantis mà bản thân nhìn thấy trong mơ. Nó giống như động tác làm dấu thánh giá “trên, dưới, trái, phải” của thần giáo Chân Lý vậy.
“Vương quốc người lùn?” Cầu nguyện xong, Augustus lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
Ông sắc mặt hồng nhuận, thân thể khang kiện, trên mình khoác một bộ giáp bạc được đặc chế. Mỗi một bộ phận cấu thành nên nó đều được công nghệ cơ khí phức tạp kết nối với nhau, tràn ngập vẻ vừa tinh xảo, cầu kỳ, vừa chứa đựng một thứ mỹ cảm lạnh lùng của cơ khí – Đây chính là bộ áo Đại giáo chủ Thần Hơi Nước do ông đặc biệt thiết kế.
Là lãnh đạo của tộc người lùn, Augustus là người quản lý danh dự của rất nhiều xưởng giả kim, không cần phải làm gì vất vả, trái ngược hoàn toàn với tình cảnh khốn khổ hồi còn ở Hắc Dạ Cao nguyên. Điều này khiến ông vô cùng biết ơn, bèn dành hầu hết thời gian để truyền bá và ca ngợi Thần Hơi Nước.
Bởi cuộc sống ở thành phố Rentaro không quá khép kín, Augustus cũng phần nào nắm được tình hình trên toàn đại địa. Ông biết được rằng những người lùn sống sót sau thảm họa ngày trước đã tập trung về khu vực Tây Bắc Dãy núi Hắc ám và lập nên một vương quốc mới mang tên “Dumute” – Trong ngôn ngữ của người lùn, từ này có nghĩa là “vinh quang”. Tuy nhiên, tín ngưỡng của bọn họ lại là “Thần Anh Dũng” Okun và “Thần Thủ Công” Heit, chứ không phải là “Thần Hơi Nước”, “Chúa Tể Sự Sống Và Cái Chết” hay “Tồn Tại Vĩ Đại Không Thể Gọi Thẳng Tôn Danh”.
Chính vì vậy, sau khi nghe rằng sứ giả của Thần Hơi Nước tới từ vương quốc người lùn, Augustus không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Harold gãi gãi đầu: “Tôi cũng thấy kỳ quái. Thần chưa bao giờ giáng thần dụ chỉ thị chúng ta tới Vương quốc Dumute, mà bọn họ cũng đâu có tin vào Đấng vĩ đại của chúng ta đâu...”
Nhưng lạ gì thì lạ, chuyện này vẫn có liên quan đến Thần, họ không thể không cẩn trọng, càng không dám tự xử lý.
Augustus chỉnh trang lại khôi giáp, cầm lấy chiếc búa hơi nước lớn rồi nói: “Dẫn hắn đến gặp ta.”
Harold xoay người rời đi, không bao lâu sau thì dẫn theo một người lùn mặc giáp da bước vào.
Người lùn này để một bộ râu vàng rực ấn tượng trên mặt, khiến cho người ta khó mà đoán được tuổi thật của hắn.
Với cử chỉ và lời lẽ khá là lịch sự, hắn nói: “Đại trưởng lão của bộ lạc Hắc Dạ tôn kính, tôi là Ham, một chiến sĩ thần điện thờ phụng Thần Hơi Nước vĩ đại đến từ Vương quốc Dumute. Thời gian gần đây tôi đã nhận được thần dụ, rằng trước tiên là phải tới thành phố Rentaro để liên lạc với các vị, sau đó dẫn dắt các vị thực sự bước vào vòng tay của Ngài.”
“Thần Hơi Nước?” Augustus nửa thật nửa giả bày tỏ sự hoài nghi.
Ham nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy. Một thời gian trước, Thần Heit vĩ đại đã công bố thân phận thật của mình. Ngài không chỉ là Thần Thủ Công mà còn là Thần Hơi Nước, vị thần vẫn luôn đời đời dõi theo tộc người lùn chúng ta. Chẳng qua do ngủ say, cộng thêm vì mục đích thử thách, Ngài mới hóa thân và đi lại trên đại địa…”
Hắn đĩnh đạc và tự tin kể lại những chuyện đã xảy ra trong vương quốc người lùn: “Sự lụi tàn của thần linh sắp tới, vì vậy Ngài đã tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu và một lần nữa giáng thế. Các vị được giải thoát khỏi Hắc Dạ Cao nguyên cũng là nhờ đó…”
“Thần Thủ Công…” Augustus lặng lẽ lẩm bẩm cái tên này.
Thấy cả ông lẫn Harold đều không biểu lộ vẻ mặt kháng cự rõ ràng, Ham biểu cảm nghiêm nghị nói: “Thần hy vọng các vị có thể truyền bá vinh quang của Ngài khắp Vương quốc Holm, giúp cho người đời đều có thể ca ngợi tôn danh của Ngài.”
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong túi lưu trữ ra một bức tượng người lùn. Bức tượng này tay cầm búa sắt, râu tóc dựng đứng, ánh lửa nhàn nhạt bao quanh người, tất cả toát lên một cảm giác thần thánh và uy nghiêm.
“Các vị nhất định cảm thấy rất kỳ quái, rằng tại sao các mục sư, giám mục của thần giáo Chân Lý có thể sử dụng thần thuật, còn mình thì không. Đó là bởi vì tới bây giờ các vị mới vượt qua được thử thách của Thần đấy! Các vị hãy đem pho tượng Thần này đặt lên tế đàn, sau đó ngày đêm cầu nguyện theo nghi lễ này. Người nào thành tâm sẽ rất nhanh được ban cho thần thuật thôi, giống như tôi đây!” Vừa lớn tiếng nói, hắn vừa lấy sách nghi lễ ra, sau đó tiến lên một bước. Ánh sáng màu trắng sữa bùng lên quanh người hắn, trông thần thánh đến độ khiến người ta không thể không tôn thờ.
Hắn là một “thánh chiến sĩ”, “mục sư của ngụy thần” chuyên về chiến đấu tay không, do đó có thể thi triển thần thuật Thần Ân này.
“Thần thuật…” Ánh mắt Harold và Augustus đều ánh lên vẻ khó tả. Việc Thần Hơi Nước chưa bao giờ ban cho họ thần thuật chính là nỗi trăn trở và lo lắng lớn nhất trong lòng họ.
Thấy dáng vẻ này của bọn họ, Ham bật cười hào sảng rồi đưa tượng thần và sách nghi lễ cho Augustus: “Từ giờ trở đi, chúng ta chính là đồng đạo, không phân biệt ranh giới!”
Sau khi tiễn Ham rời đi, Harold quay trở lại, nhìn Augustus đang ngẩn người rồi hỏi: “Đại trưởng lão, ngài có tin những điều hắn nói không?”
“Không.” Ánh mắt Augustus có chút u ám. Chúng ta là những người lùn nhờ được Thần Hơi Nước phù hộ mới rời được khỏi Hắc Dạ Cao nguyên, là những người lùn được Ngài lựa chọn. Cho dù thực sự có thần dụ, Ngài nhất định cũng sẽ trực tiếp truyền xuống cho ta chứ không để một người lùn lạ hoắc đến chuyển giao!”
Sự việc lần này khiến ông cảm thấy địa vị đại trưởng lão của mình bị đe dọa. Trước giờ hình tượng người phát ngôn trên trần thế của Thần Hơi Nước vẫn luôn là ông, ấy vậy mà giờ lại không nhận được thần dụ, phải đợi một người lùn là thánh chiến sĩ bình thường đến thông báo?
Vậy nên, sau một thoáng suy nghĩ, ông liền dứt khoát bác bỏ khả năng Thần Thủ Công là hóa thân của Thần Hơi Nước, trừ phi đích thân Thần ban chỉ dụ xuống!
Dù sao thì trước khi điều đó xảy ra, ông sẽ không để lộ ra bất cứ dao động nào, sẽ bày tỏ lòng thành kính hết mức – Nếu một tồn tại nào đó có thể được xác định là Thần Hơi Nước vĩ đại chỉ dựa vào ngôn từ và việc được ban thần thuật, thế thì tất cả ngụy thần đều có thể trở thành sao mai chói lọi cả rồi!
Harold cũng có suy nghĩ tương tự, có điều không kiên định bằng: “Vậy thần thuật…”
Nếu Thần Hơi nước không bao giờ ban thần thuật cho gã và những người lùn khác, khi đó khẳng định sẽ có một bộ phận tộc nhân bị lôi kéo, chưa kể bản thân gã cũng rất khao khát thần thuật.
“Thần thuật? Thần thuật bình thường nào có thể sánh được với Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng, sánh được với Atlantis, sánh được với súng nổ mà chúng ta vẫn thường chế tạo?” Augustus dù rằng cũng bị thần thuật làm cho động tâm, nhưng ông vẫn không hề lộ ra chút do dự nào. “Thần dụ của Thần trước đây là xây dựng một Atlantis trên trần thế. Sự phát triển của Rentaro vừa hay cũng phù hợp với cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy lúc ấy và đang tiến lên theo đúng hướng đó rồi. Còn về Dumute, cậu hẳn là cũng biết qua các tài liệu rồi đấy. Nơi đó hết thảy đều cực kỳ lạc hậu, trái ngược hoàn toàn với Atlantis!
Đến khi vũ khí giống như Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng có thể được chế tạo ra, thần thuật sẽ còn giá trị gì nữa?”
Harold gật mạnh đầu: “Cuộc sống ở Rentaro chính là cuộc sống mà tôi luôn mơ về. Tôi cảm nhận được mỗi một nỗ lực đều đưa bản thân đến gần Atlantis hơn!”
Nhưng có cả thần thuật nữa thì càng tốt!
“Đại trưởng lão, vậy chúng ta?” Ánh mắt gã hướng về phía Ham vừa rời đi.
Augustus lắc đầu: “Chúng ta chờ đợi thần dụ và không công nhận Ham thì được, nhưng liều lĩnh đối phó với hắn thì không được. Nhỡ đâu đây là thử thách của Thần thì sao? Nên tìm cách ngăn hắn tiếp xúc với những người lùn khác thì hơn…”
“Nhưng phải làm sao mới được…” Harold khổ não nói.
……
Allyn.
Sau khi đẩy cánh cửa bí mật dẫn tới lõi của thành phố nổi ra, Lucien cùng thầy mình Fernando tản bước vào trong, chuẩn bị quan sát tình trạng vận hành của lò phản ứng phân hạch để phát hiện những hiểm họa tiềm tàng có thể tồn tại.
“Việc đưa ý thức vào lĩnh vực vi mô chẳng hợp lý gì cả. Hiệu ứng người quan sát nhiều khả năng là một phản ứng do hành động đo lường gây ra, chứ nó không chủ quan như cậu miêu tả.” Trên hành lang yên tĩnh, Fernando một lần nữa nhắc tới cách giải thích của Lucien về sự kỳ quái của các hạt vi mô. “Mọi giả thuyết không được xây dựng trên cơ sở toán học đều chỉ là viển vông mà thôi.”
Ông tin chắc vào cách nhìn này, nhưng do bị nền tảng toán học hiện tại hạn chế nên tạm thời không tìm ra cách nào để phản bác lại Lucien, chứ không ông đã gầm lên từ lâu rồi.
Lucien mỉm cười nói: “Nhưng cho dù là giải thích kiểu gì thì cũng phải chừa chỗ cho ma thuật. Em cho rằng bí ẩn của ma thuật ắt hẳn phải nằm trong lĩnh vực vi mô.”
Đối với việc này, Fernando lại tương đối tán đồng. Nếu ngay cả một nơi kỳ quái đến cực điểm như lĩnh vực vi mô cũng chẳng có chỗ cho ma thuật, thế thì những lĩnh vực khác lại càng không thể. “Cách giải thích linh lực và tín lực như một loại sóng điện từ đặc biệt là một hướng đi không tồi, nhưng vấn đề ở chỗ, vì sao sóng điện từ đặc biệt lại có thể ngưng tụ ra thần tính? Vì sao có thể thi triển được ma thuật?”
Trong suốt cuộc trao đổi này, bầu không khí giữa hai người không quá căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm như trước.
Sau khi mở ra thêm một cánh cửa có khắc hoa văn ma thuật phức tạp, Lucien liền nhìn thấy lò phản ứng phân hạch bên trong. Không giống như trên Trái Đất, do có sự tồn tại của ma thuật, lò phản ứng này ít linh kiện hơn rất nhiều, thậm chí còn trực tiếp chuyển đổi từ năng lượng hạt nhân sang điện năng hoặc những loại năng lượng khác. Thoạt nhìn, nó không mang dáng vẻ đồ sộ, cồng kềnh như loại kia, thay vào đó lại trông vừa huyền bí, tinh xảo, vừa tương đối đơn giản, gọn gàng.
Những tia năng lượng hoặc trắng sữa hoặc chớp lóe ánh điện lan đi khắp thành phố nổi thông qua những đường dẫn khác nhau, đóng vai trò như một loại năng lượng dự phòng cho sự vận hành của thành phố. Bên trong căn phòng rộng vài chục mét này, những tia sáng lấp lóe bất định của chúng khiến cho hết thảy mọi thứ đều được nhuộm trong sắc thái huyền bí, mênh mang.
Ở chính giữa căn phòng là những pháp trận với sắc bạc và đen xen lẫn, chúng đan kết với nhau thành một lò phản ứng phân hạch phức tạp.
“Coi bộ bình thường.” Vừa tiến lại gần trung tâm, Lucien vừa nhìn quanh bốn phía.
Đột nhiên, hàng đèn đỏ trên tường đồng loạt bật sáng, từ trung tâm lò phản ứng phân hạch tỏa ra một thứ khí tức đáng sợ.
“Nguy hiểm! Pháp trận mất kiểm soát! Kích hoạt tầng phòng ngự cấp một!”
Giọng Prospell bất chợt vang lên.
Những hoa văn ma thuật cầu kỳ sáng lên, ma chướng của Allyn lập tức phong tỏa hoàn toàn nơi đặt lò phản ứng và kích hoạt tầng phòng ngự mạnh nhất!
Vì nơi này cấm dịch chuyển, Lucien chỉ đành tranh thủ cơ hội thi triển Quyền trượng Thời Không.
Sóng nước lấp lánh ánh sáng, tầng tầng lớp lớp thời không hiện ra quanh người cậu, khiến cho cậu và Fernando giống như đang ở trong một thế giới khác.
“Bùm!”
Trung tâm lò phản ứng phát nổ dữ dội. Ánh sáng bùng lên chói lòa, nhiệt độ cực cao làm tan chảy tất cả mọi sự vật mà nó có thể. Kế đó, cơn bão năng lượng đáng sợ ập tới màn chắn thời không, cuối cùng tan biến dần dần trong tầng tầng lớp lớp thế giới khác nhau.
Sau vụ nổ, Lucien mở mắt ra, phát hiện chỉ có vài lớp màn chắn thời không bị vỡ, tác động không đáng kể.
“Sai ở đâu rồi…” Fernando nghi hoặc nhìn pháp trận đã biến mất ở trung tâm. Thấy những dấu vết tan chảy rõ mồn một ở đó, ông bắt đầu suy nghĩ về thiết kế của lò phản ứng.
Lucien vừa rồi có hơi lo lắng, nhưng sau khi tự thân trải nghiệm vụ nổ lò phản ứng, cậu mới chợt bừng tỉnh. Đây không phải Trái Đất, nổ lò phản ứng cũng chưa chắc đã có thể gây ra tổn hại gì lớn.
Fernando yểm ma thuật lên người, sau đó bước ra khỏi màn chắn thời không, tự phơi mình ra dưới phóng xạ đang bao phủ và cẩn thận kiểm tra những dấu vết còn sót lại.
“Chỗ này nhiều lời nguyền quá, phải dọn sạch thôi.” Ông thuận miệng nói.
“Ừm, dùng Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng đi.” Lucien cũng thuận miệng đáp lại, để rồi liền nhìn thấy cái trừng mắt của thầy mình.
……
Ở bên trong một căn phòng nhỏ của khách sạn, Ham lấy làm vui vẻ và đắc ý đi qua đi lại. Cái vị Thần Hơi Nước kia thế mà vẫn chưa ban thần thuật cho tín đồ. Nhiệm vụ của hắn xem ra có thể hoàn thành nhẹ nhàng rồi! Cho dù đại trưởng lão có tâm tư gì khác thì hắn vẫn có thể lấn quyền ông ta!
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai?” Vừa cảnh giác hỏi, Ham vừa thi triển một vài thần thuật ít ỏi mà mình biết để kiểm tra.
“Vui lòng mở cửa, thưa quý khách. Món cá nướng mật ong ngài gọi tới rồi ạ.” Bên ngoài truyền đến một giọng đàn ông.


17 Bình luận
Mà xài MTRCVH để dọn dẹp bãi phóng xạ, được lắm Luci :)))
TFNC~~~
TFNC