Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 713 - Nghi lễ thờ phụng ác ma

9 Bình luận - Độ dài: 3,125 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Thanh âm như thể một luồng gió rét thổi qua kia bật cười nói: “Nhận ra ta thì có ích gì? Các ngươi cuối cùng vẫn sẽ chết ở đây thôi. Vốn dĩ ta đã định giết ngươi từ sớm, cắt đứt toàn bộ đầu mối, nhưng tại ngươi lại nhận nhiệm vụ đi đến băng nguyên rộng lớn, khó mà xác định được vị trí, đâm ra mới kéo dài đến tận bây giờ.”

Không đợi Yakov trả lời, hắn lại phá ra cười ha hả: “Các ngươi muốn hận thì hận tên thủ lĩnh Yakov của các ngươi ấy. Nếu không phải hắn dây vào chuyện này thì các ngươi đã có thể sống cuộc đời hưởng thụ sung sướng rồi. Còn bây giờ, cho dù các ngươi chẳng biết gì, ta cũng sẽ không để cho các ngươi đi đâu. Cứ khóc đi, run rẩy đi, tuyệt vọng đi, tận hưởng cho nốt quãng đời còn lại đi!”

Sau một tràng cười hả hê ngông cuồng, bên ngoài ngục giam lại trở nên yên lặng, không chút động tĩnh. Đám người Yakov có chửi rủa, trào phúng hay cầu khẩn đến đâu cũng chẳng nhận được hồi đáp nào.

“…Ta nhất định sẽ thoát khỏi đây! Thể nào cũng sẽ có một ngày ta vặn hết đầu của các ngươi rồi quẳng cho gấu băng ăn!” Yakov lúc này chẳng hề có một chút ấp úng mà phát huy triệt để “tác dụng khiêu khích” của một chiến binh. Nhưng rồi dần dần, trong ngục chỉ còn lại mỗi tiếng của gã vang vọng, còn những lính đánh thuê lúc trước phối hợp với gã thì đều trở nên lặng im trầm mặc.

Bị mấy ánh mắt khác thường nhìn chòng chọc, Yakov ngừng việc “chế giễu” lại, sau đó đưa mắt nhìn quanh những đồng đội đang vô lực tựa vào xà lim, để rồi nhìn thấy không ít ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn phẫn hận.

Gã chợt thấy tim mình lạnh ngắt, giọng nói thô kệch liền trầm xuống: “Mọi người oán trách anh sao? Trách anh đã kéo mọi người vào chuyện của Tước sĩ Duda sao?”

“Bọn tôi chẳng làm gì cả mà vẫn bị bắt, có thể chết bất cứ lúc nào. Đội trưởng Yakov, anh nói xem bọn tôi có thể cam tâm được không? Có thể nào không uất ức, phẫn nộ không? Ít nhất anh cũng phải cho bọn tôi biết đến cùng là vì chuyện gì chứ!” Huck, cánh tay phải của Yakov, cay đắng chất vấn. Dù vẫn gọi “đội trưởng Yakov”, song trong giọng gã đã chẳng còn chút tôn kính nào.

“Sao ngay từ đầu anh không nói mình đắc tội với Tước sĩ Duda? Biết trước thì tôi còn lâu mới chọn ở lại!”

“Khốn kiếp, tự làm thì tự chịu đi chứ!”

“Đủ rồi! Mọi người đủ rồi đó!” Anna đột nhiên hét lên, giọng tức giận đến run rẩy: “Trước đây khi đội trưởng Yakov được phong hiệp sĩ, mấy người đã nói thế nào? Rồi khi anh ấy đồng ý cho chúng ta làm cận hiệp sĩ và quản gia của mình, mấy người lại nói thế nào? Đội trưởng Yakov chưa bao giờ muốn làm liên lụy đến chúng ta, chỉ đơn giản là tên Duda kia quá khốn kiếp thôi!”

Cô tức đến nỗi nước mắt rưng rưng, không sao chấp nhận nổi cái cảnh đội lính đánh thuê xưa nay vốn vui vẻ hòa thuận nay lại thành ra thế này!

‘Lẽ nào đúng như chị Katrina nói, chỉ khi ở vào hoàn cảnh khốn cùng và nguy hiểm nhất, con người ta mới thật sự nhìn rõ được bản chất của nhau?’ Cô vô thức nhớ lại câu nói mang chút triết lý mà Katrina thường hay nhắc – Đây là câu được Lucien cải biên khi áp dụng điển cố “Lúc khốn cùng thì tiết tháo mới bộc lộ”[note79807] vào trong một vở nhạc kịch.

Tiếng hét và những lời trách móc của Anna khiến cho cả nhà lao im phăng phắc. Sau đó, giọng nói nặng nề của Yakov vang lên: “Mọi người oán trách anh cũng không sao hết, nhưng vào lúc này rồi mà nội bộ còn mâu thuẫn thì chẳng phải đang tự ném đi hy vọng thoát thân sao?”

“Nhưng mà bọn chúng có Đại hiệp sĩ đấy…”

“Tước sĩ Duda còn chưa ra tay nữa. Hắn nhất định còn đáng sợ hơn!”

“Không có hy vọng nào đâu!”

Yakov bình thản nhưng kiên định nói: “Phải thử mới biết có cơ hội sống sót hay không. Những lời vừa rồi của Tước sĩ Duda rõ ràng là muốn xúi giục chúng ta, muốn thấy chúng ta tuyệt vọng mà mâu thuẫn nội bộ, để rồi bộc lộ phần bản tính xấu xí nhất. Theo những gì anh biết, hắn là kẻ rất thích thưởng thức nỗi tuyệt vọng và đau khổ của người khác, thế nên cho dù có chết, anh cũng sẽ không để hắn được toại nguyện đâu. Còn mọi người thì sao? Muốn chết trong tiếng cười nhạo của hắn ư?”

“Nói hay lắm!” Tiếng vỗ tay bốp bốp bốp vang lên từ bên ngoài xà lim. Tước sĩ Duda cười ha hả nói: “Yakov, ta nhớ trong đội các ngươi có một cô gái rất xinh đẹp, còn đẹp hơn hầu hết các tiểu thư quý tộc. Hình như ngươi rất thích cô ta nhỉ?”

“Ngươi muốn làm gì?” Hai tay Yakov siết chặt vào song sắt.

Anna vừa phẫn nộ vừa sợ hãi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến chị Katrina hết! Chị ấy giữa chừng mới gia nhập với bọn ta. Chị ấy không biết gì cả!”

“Ta rất thích từ từ hủy hoại những ‘thứ’ mà người khác yêu thích ngay trước mặt bọn chúng rồi thưởng thức vẻ mặt và phản ứng của bọn chúng. Chỉ duy nhất lý do này thôi đã quá đủ rồi.” Sau khi thấy phản ứng dữ dội của Yakov và Anna, tiếng cười của Duda càng thêm điên cuồng: “Đã có hai tên người sói trưởng thành đi tóm cô ta rồi. Bọn chúng đều rất trâu, cô ta có lẽ chịu không nổi đâu. Hahaha!”

“Chó má!” Yakov lắc song sắt kêu rầm rầm, trong mắt vằn vện tơ máu.

Anna lắc đầu sợ hãi: “Nhà ngươi đúng là ác ma, là ác ma thật sự!”

Theo như những câu chuyện truyền thuyết, ác ma là những kẻ thích nhất giết chóc và hủy diệt.

“Đây đúng là lời khen tốt nhất dành cho ta rồi.” Duda không những không vì những lời sỉ nhục này mà tức giận, trái lại còn vô cùng đắc ý. Hắn ha hả cười nói: “Phải rồi, tâm trạng ta đang không tệ, thế nên ta quyết định sẽ rút ngắn giờ chết của các ngươi xuống ngay lúc này. Có vậy các ngươi sẽ chẳng còn cơ hội chạy trốn nữa.”

Nghe đến đây, toàn bộ máu trên mặt các thành viên đội lính đánh thuê đều rút sạch, khí thế vừa được Yakov khích lệ liền biến thành tuyệt vọng hoàn toàn.

……

Đế quốc Schachran đất rộng người thưa, các trang viên ở đây đều lớn hơn nhiều so với khu vực xung quanh Rentaro, và trang viên yên ắng dường như dung hòa vào trong bóng tối trước mặt đây lại càng đặc biệt lớn.

“Tới trang viên của Tước sĩ Duda rồi.” Trên ngọn một cây thường xanh, Tử tước Carendia trong chiếc sơ mi đen và áo khoác đỏ đứng trên đầu một cành cây mà tựa như không hề có trọng lượng, chiếc áo choàng đen sau lưng khẽ phấp phới theo nhịp lay động của cành lá.

Katrina lơ lửng bên cạnh anh, một lời cũng không nói. Linh lực dao động, trước mặt cô liền xuất hiện một con mắt dọc đen trắng rõ ràng, đồng tử bên trong hoàn toàn được tạo nên từ những hoa văn ma thuật màu đen, trông vừa thần bí vừa quỷ dị.

Tuân theo chuẩn mực trong quy tắc hành động của một pháp sư, cô cố gắng không chiến đấu khi chưa có chuẩn bị.

Bí Pháp Nhãn?” Tử tước Carendia nghiêng đầu nhìn, sau đó từ trên người phành phạch bay ra vài con dơi hư ảo. Cùng với Bí Pháp Nhãn, chúng đồng loạt xâm nhập vào trang viên.

Chẳng bao lâu sau, phần lớn tình hình tại trang viên đều đã hiện ra “trong mắt” bọn họ: chốt gác sáng, trạm canh ngầm, bẫy mai phục, số lượng địch, tình hình phân bố và thực lực đại khái, tất cả đều lộ rõ.

“Có vài nơi bị một loại sức mạnh thần bí bao phủ, phải đến gần mới dò xét được tình hình bên trong.” Katrina trong khi chiến đấu không bao giờ nói thừa. Cô giải thích sơ lược cho Tử tước Carendia, sau đó thân thể dần dần trong suốt và biến mất vào bầu trời đêm.

“Chỉ dựa vào đám tuần tra và cảnh vệ bên ngoài thì căn bản còn lâu mới phát hiện được chúng ta…” Tử tước Carendia uể oải, tùy ý nói, đồng thời thân mình cũng từ từ hòa vào trong bóng tối. “À phải, nhớ cẩn thận khứu giác của lũ người sói mọi rợ đấy.”

Đám người phòng thủ và các bố trí tại nơi đó cùng lắm cũng chỉ ở cấp bậc hiệp sĩ và mục sư, so với hai cường giả gần bước lên trình độ cao cấp thì chẳng khác nào giấy vụn. Ngược lại, những người sói trưởng thành đang lai vãng mới khiến họ cần phải cảnh giác hơn.

Cả hai nhanh chóng tiến vào trong trang viên, nhẹ nhàng thành thục như thể đang bước đi giữa một đám hình nộm, và rồi dễ dàng đến được một trong những nơi bị sức mạnh thần bí bao phủ: đại sảnh của nhà chính trang viên!

Một dao động rất nhẹ rung lên, Katrina dùng Triệt Âm Thuật rồi một lần nữa thi triển Bí Pháp Nhãn, sau đó để nó chui qua khe hở vào trong nhà chính.

……

Một tế đàn không rõ làm từ chất liệu gì xuất hiện trước mắt đám người Yakov, Anna, trên mặt đất thì bày la liệt những vũ khí như trường kiếm, đoản kiếm, dao găm, v.v..

Tế đàn này đen sì từ đầu đến cuối, bốn phía đều khắc những khuôn mặt dữ tợn. Trên đầu chúng mọc một cặp sừng, mặt mũi vặn vẹo, răng nanh chìa ra, máu đỏ từng giọt không ngừng nhỏ xuống.

Sau khi những giọt máu này rơi xuống một vòng phù văn phức tạp dưới chân tế đàn, sương máu nhàn nhạt lập tức bốc lên, làm tỏa ra một thứ mùi tanh nồng nhưng lại có phần ngọt ngào.

Ngay chính giữa tế đàn dựng một pho tượng hình người có dung mạo mờ nhòe, trên trán mọc hai chiếc sừng ác ma nhọn hoắt.

Đôi mắt đỏ rực của nó nổi bần bật trên nền tổng thể đen kịt, tựa như chỉ cần chạm mắt với nó một cái, sâu trong đáy lòng sẽ dâng lên một nỗi căm phẫn mãnh liệt, tràn ngập ham muốn giết chóc và hủy diệt tất cả.

Đám người Yakov, Anna lảo đảo bước đến gần khoảng đất trống phía trước tế đàn. Nhìn pho tượng hắc ám kia, đồng thời hít vào mùi máu tanh ngọt, từ đáy lòng họ mơ hồ nảy sinh một nỗi bất an.

Ngay cả Duda, kẻ dù để râu quai nón nhưng vẫn lộ rõ vẻ âm trầm ngạo mạn, cũng nhếch lên một nụ cười có chút ngoan độc: “Trên mặt đất có trường kiếm, đoản kiếm và dao găm, đó là vũ khí của các ngươi đấy. Còn kẻ địch thì chính là đồng đội. Bất kỳ ai sống sót đến cuối cùng, ta sẽ thả hắn rời đi.”

“Hừ, ai mà thèm tin cái mồm của một tên điên khùng thờ phụng ác ma như ngươi chứ!” Anna hừ lạnh, tuy nhiên vẫn lén giẫm lên một thanh đoản kiếm, bởi muốn trốn cũng cần phải có vũ khí.

Duda vỗ tay. Từ trong góc tối, những tên người sói răng nanh nhọn hoắt và những hiệp sĩ với bước chân điềm tĩnh bước ra.

Hắn cười ha hả: “Các ngươi có thể lựa chọn không tin, nhưng như vậy thì đối thủ của các ngươi sẽ là bọn họ, tổng cộng mười hai cường giả cấp hiệp sĩ, à, trong đó còn có một Đại hiệp sĩ nữa. Các ngươi thấy hy vọng thắng được bọn họ lớn hơn, hay là lời cam đoan của ta sẽ được thực hiện lớn hơn?”

Yakov nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trung niên vác hai thanh đại kiếm, trong lòng dần dần nặng trĩu. Đó chính là Đại hiệp sĩ đã bắt sống gã. Dù cùng mang huyết mạch Cự Nhân Băng Sương, song gã lại bị nghiền ép triệt để.

Có thể đánh bại bọn chúng để trốn thoát ư? Khi Yakov và Anna đều không nhịn được mà để lộ ra một chút tuyệt vọng, những lính đánh thuê khác lại càng suy sụp. Một người giọng run run nói: “Tước sĩ Duda và Yakov đều là hiệp sĩ, tất cả chúng ta có cộng lại cũng chẳng đánh bại được!”

“Huck!” Anna trừng mắt nhìn phó thủ lĩnh đội lính đánh thuê.

Sắc mặt Yakov tái đi. Người anh em thân thiết nhất của gã lại toan giết gã để đổi lấy hy vọng sống sót ư?

“Yên tâm, sức mạnh huyết mạch của Yakov bị ta kìm hãm rồi, chỉ còn thực lực cận hiệp sĩ cao cấp thôi.” Duda mỉm cười nói.

Màn sương máu nhàn nhạt càng lúc càng dày, không ít lính đánh thuê trong mắt ánh lên sắc đỏ đầy khát máu. Đúng vậy, chính Yakov đã khiến bọn họ rơi vào tình cảnh này. Giết gã là có thể được giải thoát!

“Yakov, tất cả đều là lỗi của anh. Nếu anh thấy áy náy thì đừng kháng cự, hãy nhường hy vọng sống lại cho bọn tôi đi.” Huck thở phì phò rồi nhặt lên một thanh trường kiếm.

Những tiếng leng keng vang lên, các lính đánh thuê khác cũng cầm lấy vũ khí.

“Không!” Thấy bọn họ lộ ra bản mặt xấu xí, Anna đau khổ và tuyệt vọng lắc đầu hét lớn.

Nhìn những lính đánh thuê trước mặt, Yakov trầm mặc lạ thường.

“Yakov, đừng mơ tưởng làm người tốt nữa. Nếu ngươi không sống sót được, ta sẽ giao quý cô Katrina kia cho đám bạn người sói của ta. Bọn họ thích nhất mấy cô gái xinh đẹp như thế đấy.” Duda tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Yakov phát ra những tiếng phì phò từ trong cổ họng. Gã chật vật nhấc một thanh trường kiếm lên.

Trên mặt Duda hiện lên vẻ thỏa mãn. Pho tượng trên tế đàn dường như cũng trở nên rõ nét hơn một chút.

……

“Kỳ thực, tôi không nghĩ đám người sói ngu ngốc kia biết thưởng thức thế nào là dung mạo xinh đẹp đâu. Với bọn chúng, chỉ cần là giống cái thì cũng như nhau cả thôi.” Tử tước Carendia thản nhiên phản bác lời của Duda.

Katrina dằn cơn bực tức xuống, tự yểm lên người Cơ giới hóa Tâm trí, sau đó ánh mắt lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Xem ra Duda chính là kẻ chủ trì nghi lễ thờ phụng ác ma. Chỉ cần bắt được hắn, chúng ta sẽ tìm ra manh mối.”

“Ừ. Xung quanh cũng chẳng có cường giả nào khác, chỉ có mỗi hai Đại hiệp sĩ thôi.” Tử tước Carendia chỉnh lại nơ trên cổ, trông hệt như đang chuẩn bị tham gia một bữa tiệc.

……

Anna rơi nước mắt đầy tuyệt vọng, đau khổ, hai tay siết chặt đoản kiếm, chuẩn bị chiến đấu đến chết.

Mùi máu xộc lên khiến đầu óc cô váng vất, tựa hồ có chút không khống chế được xúc cảm căm hận, chỉ muốn giết sạch đám người xấu xí khó coi kia.

Duda lùi ra sau vài bước, đứng trước một cánh cửa vẽ đầy những hoa văn quỷ dị, sau đó lớn giọng nói: “Yến tiệc của giết chóc và phản bội, bắt đầu!”

Một vầng hào quang màu đỏ máu tỏa ra từ người hắn, sức mạnh đã mất của Anna và những lính đánh thuê khác nhanh chóng quay trở lại.

Anna nâng đoản kiếm lên, vừa đau khổ vừa do dự vung về phía Huck.

Không, không thể tàn sát lẫn nhau!

Giết hắn đi, hắn là tên phản bội đáng chết!

Không, không được!

Đang trong cơn tuyệt vọng giằng xé, cô bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn. Kế đó, sức nóng như thiêu như đốt ập tới. Sau khi lãnh một quả cầu lửa khổng lồ, cánh cửa đại sảnh liền nổ tung thành từng mảnh!

Đại Hỏa Cầu Lucien?” Duda trợn to mắt.

Bị tiếng nổ ảnh hưởng, đám người Anna liền ngừng cuộc chém giết còn chưa kịp bắt đầu lại. Từ trong bóng tối bên ngoài cửa, một người đàn ông tóc vàng, mắt vàng điển trai bước vào, trông còn anh tuấn hơn bất kỳ chàng hoàng tử nào trong tưởng tượng của cô, và cách nửa bước phía sau anh là một cô gái tóc vàng mắt xanh diễm lệ, rực rỡ. Hai người cùng nhau tiến vào, trông chẳng khác nào đang tham dự một buổi vũ hội.

“Chị Katrina?” Anna mê mang nghĩ.

Yakov và những người còn lại cũng không dám tin vào mắt mình.

Đúng lúc này, những bóng sói đen liền bay tới hai kẻ vừa xâm nhập – Người sói là những kẻ phản ứng nhanh nhất và thi triển Tà Ảnh Kích, bởi bọn chúng đã ngửi thấy mùi của ma cà rồng, thứ mùi mà bọn chúng ghét nhất!

Tà Ảnh Kích đánh trúng Tử tước Carendia và Katrina, nhưng thân ảnh hai người lập tức vỡ vụn như mặt gương.

“Haha.” Một tiếng cười nhẹ vang lên, thân ảnh vỡ vụn kia hóa thành những con dơi hư ảo, sau đó gieo rắc cảm giác buồn ngủ dữ dội!

“Không ổn rồi!”

“Là bẫy!”

Đám người sói mí mắt nặng trĩu ngã xuống.

Ghi chú

[Lên trên]
Nguyên gốc là “Lúc khốn cùng thì tiết tháo mới bộc lộ, từng người một đều được ghi lại trong tranh vẽ son”. Đây là điển cố xuất phát từ Hậu Hán thư – Liệt nữ truyện, phần truyện về Mạnh Quang.
Nguyên gốc là “Lúc khốn cùng thì tiết tháo mới bộc lộ, từng người một đều được ghi lại trong tranh vẽ son”. Đây là điển cố xuất phát từ Hậu Hán thư – Liệt nữ truyện, phần truyện về Mạnh Quang.
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

TRANS
Tks trans
Xem thêm
Tình ae nào có bền lâu
Xem thêm
Đến giờ chị trổ tài rồi
Xem thêm
Cứ tưởng nay k chap cơ, hóa ra lên muộn, suýt thì bỏ lỡ mà đi ngủ mất :)))
Xem thêm
TFNC
Lâu rồi ko thấy cái danh sách truy nã của giáo hội nhờ. Lucien chắc bây giờ ít lắm cũng top 20
Xem thêm
Từ đợt trước đã top 13 rồi, chỉ đứng sau các đỉnh phong và Rhine thôi ấy
Xem thêm
AI MASTER
😁
Xem thêm