Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)
Chương 699 - Quà tặng Thiên nhiên
13 Bình luận - Độ dài: 2,637 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Vũ trụ Nguyên tử, trên tầng cao nhất tháp Babel.
Toàn bộ đại sảnh được bao bọc bởi những vạch sáng màu trắng bạc, xanh nhạt và trong suốt, vươn dài lên khắp tường, sàn, trần nhà và cả hư không, sau đó kết thành một pháp trận dày đặc và phức tạp.
Ở khu vực trung tâm, nơi các vạch sáng hội tụ, một thứ chất lỏng ngập tràn sức sống không ngừng hình thành, sau đó lặng lẽ tràn ra tứ phía như thể suối nước nóng và lấp đầy tế đàn hình tròn.
Nhìn dòng nước xanh biếc ngập tràn sức sống bên trong tế đàn, Lucien mỉm cười quay sang Natasha: “Nghi lễ Quà tặng Thiên nhiên chuẩn bị xong rồi.”
“Nhưng sao nó lại khác với những gì em nghe được từ bà Hathaway nhỉ?” Natasha hào hứng quan sát xung quanh những bộ phận tạo nên nghi lễ huyền thoại này.
Từ rất lâu trước đây, cô đã từng được nghe Hathaway miêu tả đại khái cảnh tượng của nghi lễ Quà tặng Thiên nhiên, bởi ngày trước người phụ trách hỗ trợ Douglas chủ trì nghi lễ chính là Fernando và Hathaway. Nghi lễ kéo dài sinh mệnh này lấy quả của Tinh Linh Thụ làm trung tâm, sau đó trích xuất sức mạnh từ bên trong ra thông qua pháp trận và các bước chuyển hóa phức tạp tương ứng, biến nó thành hoa văn ma thuật hư ảo rồi dung hợp vào trong linh hồn và thân thể của người nhận nghi lễ để đạt mục đích kéo dài tuổi thọ.
Đây là một trong những nghi lễ kéo dài sinh mệnh cao cấp nhất. Tùy thuộc vào chất lượng của quả Tinh Linh Thụ, chất lượng của vật liệu nghi lễ, nghi lễ vận hành có trơn tru hay không, cũng như thực lực của người tiếp nhận, tuổi thọ có thể sẽ được kéo dài từ ba nghìn cho tới sáu nghìn năm.
Tuy nhiên, cảnh tượng bên trong đại sảnh lúc này lại hoàn toàn khác biệt. Natasha không nhìn thấy quả Tinh Linh Thụ đâu, cũng chẳng thấy những thành phần tạo nên pháp trận tương ứng đâu cả – Mặc dù cô không hiểu rõ về loại pháp trận này, nhưng hình dạng bề ngoài và các dị thường trong quá trình vận hành của một số pháp trận cần thiết cho nghi lễ Quà tặng Thiên nhiên lại cực kỳ nổi bật, liếc qua một cái thôi cũng có thể nhìn ra.
Và điều quan trọng nhất, đó là ở trung tâm của nghi lễ chẳng có cái “bể nước” trông như suối nước nóng thế này bao giờ cả!
Lucien vẫn mỉm cười: “Em quên rồi, chúng ta vẫn còn Suối Bất Lão nữa mà, thế nên anh đã kết hợp đặc tính của nó vào để cải tiến nghi lễ Quà tặng Thiên nhiên. Mặc dù chất lượng của Suối Bất Lão không bằng được quả của Tinh Linh Thụ, do đó không nâng cao được giới hạn trên, nhưng nó lại có tác dụng nâng cao chỉ số cơ bản. Thế cho nên, nghi lễ Quà tặng Thiên nhiên hiện tại có thể kéo dài tuổi thọ lên từ năm nghìn đến sáu nghìn năm, và hai người có thể cùng sử dụng.”
“Suối Bất Lão?” Natasha đến giờ mới nhớ ra chiến lợi phẩm Lucien thu được từ Linh Giới. Cô liếc nhìn bể nước suối ở chính giữa nghi lễ, trong lòng tức thì cảm thấy yên tâm. Suối Bất Lão hẳn phải có hình thái như vậy rồi. “Không cần nhờ bà Hathaway hay Ngài Chúa Tể Bão Táp tới chủ trì à?”
Đại đa số các nghi lễ huyền thoại đều cần phải có cường giả huyền thoại chủ trì.
Nhìn “bể nước” đã được dung hợp sức mạnh của quả Tinh Linh Thụ và Suối Bất Lão ở trung tâm, Lucien mỉm cười nói: “Không cần. Nghi lễ mà anh cải tiến này không cần phải có huyền thoại chủ trì. Chỉ cần một trong hai người tiếp nhận là Pháp sư huyền thoại là đủ để dẫn dắt và kiểm soát nghi lễ, đảm bảo không xảy ra bất kỳ vấn đề gì rồi. Đây là một nghi lễ kéo dài sinh mệnh hội tụ đủ bốn tiêu chí: đơn giản, tiện lợi, hiệu quả và thoải mái.”[note78206]
Nghe đoạn miêu tả phía cuối của Lucien, Natasha bật cười: “Haha, giờ thì em tin mấy câu quảng cáo kỳ cục mà vui nhộn ở trong [Thanh âm Arcana] và [Bản chất của Thế giới] là do anh nghĩ ra rồi…”
“Chẳng phải trước giờ anh vẫn thẳng thắn thừa nhận điều đó sao?” Lucien xòe tay, làm ra vẻ vô tội.
Natasha dừng cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiếp theo phải làm gì?”
“À, cứ ngâm mình vào bể nước trong tế đàn, giống như khi tắm suối nước nóng ấy. Nghi lễ sẽ tự khuấy động sức mạnh dung hợp giữa quả của Tinh Linh Thụ và Suối Bất Lão rồi ngấm vào cơ thể chúng ta.” Lucien vẻ mặt nghiêm túc nói. “Để đảm bảo hiệu quả, không được mặc hay đeo bất kỳ vật phẩm nào.”
“Gì cơ?” Natasha ngẩn ra, sau đó như cười như không nói: “Nghi lễ bắt khỏa thân ngâm mình á? Không phải anh cố tình đấy chứ?”
“Anh là kiểu người đó chắc? Đấy là do đặc tính của Suối Bất Lão quyết định.” Lucien nghiêm mặt đáp.
“Thế cơ à?” Natasha hehe cười nói. “Thực ra, em thích ý tưởng mới lạ này đấy.”
Trong khi cô nói vậy, chiếc váy dài cung đình màu tím nhạt trên người cô liền nhẹ nhàng đáp đất như cánh bướm bay múa. Những mẩu y phục còn lại cũng lần lượt rơi xuống, chậm rãi mà tràn đầy mê hoặc, từng chút một để lộ ra một cơ thể xinh đẹp không tì vết.
Giống như mỗi lần đi tắm, Natasha nhẹ nhàng duỗi ngón chân chạm vào mặt nước, sau đó từng bước từng bước tiến vào giữa bể nước xanh biếc, thân thể dần dần bị mặt nước nuốt trọn. Đột nhiên, cô ngoái đầu lại, nhìn Lucien đang lơ lửng ở bên ngoài tế đàn, ánh mắt vừa ẩn chứa ý cười trêu chọc, vừa mang theo nét quyến rũ nhẹ nhàng: “Vào đi nào, đừng có ngại.”
……
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, “nước hồ” xanh biếc ngày một vơi dần. Cả Lucien và Natasha đều cảm nhận được dòng chất lỏng này đang dần dần hòa vào trong thân thể, hòa vào trong linh hồn mình, mang tới một cảm giác tươi mát, sảng khoái, thanh khiết và trong trẻo tuyệt vời, khiến cho toàn thân đều được thả lỏng.
“Nghi lễ xong rồi đấy. Tiếp theo chỉ cần không bị ai quấy rầy là sẽ thành công hoàn toàn. Ngay cả lúc này, anh cũng đã cảm thấy sinh mệnh của mình được kéo dài thêm không ít, đại khái cũng lên tới chừng bốn nghìn năm rồi.” Lucien bất chợt lên tiếng giữa bầu không khí yên lặng. Do từ sâu thẳm trong tâm hồn đều được thả lỏng, giọng cậu cũng trở nên uể oải.
Tựa người vào ngực Lucien, Natasha cũng lười biếng nói: “Cảm giác như mọi căng thẳng, lo âu cũng như những mối bận tâm tích tụ thường ngày đều đã được nước suối rửa trôi sạch sẽ rồi ấy. Ừm, em định sẽ tìm lúc nào đó tổ chức một buổi ‘liên hoan âm nhạc’ ở Rentaro.” Trong bầu không khí này, cô trở nên nghĩ gì nói nấy.
“Liên hoan âm nhạc?” Lucien hỏi lại với giọng có phần lơ đãng.
“Phải. Em vẫn luôn muốn tổ chức một ‘Liên hoan Âm nhạc Rentaro’ nổi danh khắp đại địa, coi như là gửi gắm nỗi nhớ tới Aalto. Có điều, mấy năm trước Rentaro chẳng có mấy nhạc sĩ xuất sắc, chủ yếu toàn là nhà viết kịch, đến tận năm nay mới xuất hiện một tốp nhạc sĩ không tệ nhờ đặt nền móng từ vài năm trước, thế nên em mới bắt đầu chuẩn bị. Haha, vì bị anh ảnh hưởng nên giờ Rentaro khá là chuộng nhạc nhẹ và những kiểu giao hưởng không đi theo lẽ thường. Mong là việc này sẽ có thể trở thành nét khác biệt giữa âm nhạc của Rentaro và Aalto…”
Dù rằng rất yêu thích Aalto, nhưng Natasha chưa từng nghĩ sẽ biến Rentaro thành một Aalto thứ hai, bởi cô tôn trọng phong tục nhân văn nơi đây. “Tới lúc ấy, em muốn dùng vở opera Valkyrie của anh để làm tiết mục mở màn cho liên hoan.”
Lucien đã đánh giá thấp độ khó của việc sáng tác một vở opera, huống hồ đây còn là một tác phẩm hoàn toàn nguyên bản và đòi hỏi sự trau chuốt đến mức hoàn mỹ. Bởi vậy, mãi cho đến ngay trước khi thực hiện thí nghiệm giao thoa khe đôi electron, cậu mới hoàn thành xong vở opera kéo dài ngót nghét bốn năm này, và hiện tại đang tìm diễn viên opera cùng dàn nhạc để diễn tập.
“Đó là món quà anh tặng em, em muốn xem khi nào cũng được.” Lucien không có ý kiến gì. “Có điều phải đợi đến khi tới được Tinh không Hỗn loạn và lấy về Phiến Đá Thời Không đã.”
Cậu đã hoàn thành xong việc chuẩn bị và dự tính sẽ sớm xuất phát đến tầng thứ 555 của Vực thẳm Vô tận – Tinh không Hỗn loạn.
“Dĩ nhiên rồi, giờ mọi sự chú ý em đều đổ dồn vào Vực thẳm Vô tận và Tinh không Hỗn loạn cả…” Natasha thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.
Mười phút sau, “bể nước” xanh biếc biến mất hoàn toàn, còn Lucien và Natasha thì được bao bọc trong những lớp ánh sáng mỏng bán trong suốt màu lục nhạt.
Mọi bộ phận trong nghi lễ ma thuật xung quanh đồng loạt sáng lên, từng luồng năng lượng tụ hợp lại, tạo nên một thứ áp lực to lớn đầy đặc thù.
Lớp ánh sáng trong suốt kia đột nhiên co lại, thấm sâu vào trong linh hồn cũng như cơ thể của Lucien và Natasha. Hương thơm thoang thoảng của thiên nhiên tỏa ra từ thân thể của họ.
“Kéo dài cũng phải được chừng năm nghìn sáu trăm năm đấy.” Căn cứ vào phản hồi của nghi lễ và tình trạng của bản thân, Lucien nói.
Natasha nở nụ cười tinh nghịch: “Thế là em có cả một ‘chặng đua’ thật dài để đuổi kịp anh rồi, không phải nản lòng hay bỏ cuộc chỉ vì bị bỏ xa trong thời gian ngắn nữa! Em nhất định có thể bắt kịp anh!”
Cô siết chặt nắm tay, “chiến ý” sôi sục.
……
Thành St. Ivan, thủ đô của Đế quốc Schachran phương Bắc.
“Đức Giáo tông, gần đây Lucien Evans chỉ có một luận án… Không, là một cuốn sách tên ‘Cơ sở Toán học’, chủ yếu giải quyết các vấn đề phát triển trong lĩnh vực Toán học, đồng thời đề xuất một vài vấn đề khó.” Thánh đồ Clement báo cáo tình hình cho Giáo tông Belkovsky.
Belkovsky, người sở hữu cái mũi to đặc trưng của Đế quốc Schachran phương Bắc, khẽ gật đầu nói: “Không vấn đề gì. Vất vả cho ngài rồi, Clement.”
Ở giáo hội Bắc, địa vị của Giáo tông chỉ cao hơn các thành viên của Đại hồng y đoàn một chút chứ không có quyền uy hay địa vị như Giáo hoàng, thành thử lời lẽ cũng khá là khách khí.
“Đức Giáo tông, vì sao ngài phải quan tâm tới tiến triển nghiên cứu của Lucien Evans đến vậy? Chuyện đó thì có liên quan gì đến chúng ta?” Clement không hiểu hỏi.
Belkovsky ngữ khí trịnh trọng nói: “Lucien Evans đã từng tới Hành lang Bất diệt và mở được Mật thất Bất diệt. Thành quả nghiên cứu của hắn rất có thể sẽ phản ánh những vấn đề liên quan đến chuyện này, giống như trạng thái chồng chập lượng tử mà hắn đề xuất hồi trước đã giúp ta có được một vài ý tưởng mới vậy.”
“Ra là thế.” Clement đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi Đại Giáo đường St. Ivan, trở về Đại Giáo đường St. Geno của mình.
Vừa bước vào trong phòng cầu nguyện, gương mặt bình thản, điềm tĩnh của hắn liền lộ ra vẻ u ám, căm hận. Hắn trầm giọng lẩm bẩm: “Lucien Evans…”
Cùng lúc đó, hắn điểm thánh giá lên ngực: dọc ngắn, ngang dài!
Giáo phái “thập tự giá ngang” bí mật trong nội bộ giáo hội Bắc chính là do hắn cùng với Chúa Tể Địa Ngục chung tay tạo nên. Nếu không có sự liên thủ đó thì cho dù là năng lực của Chúa Tể Địa Ngục đi chăng nữa cũng không thể nào thâm nhập vào trong giáo hội Bắc sâu đến mức ghê gớm như hiện giờ được.
Mặc dù hành động Lucien phá hoại kế hoạch của bọn họ ngày trước rất bí mật, nhưng có sự tồn tại của Chúa Tể Địa Ngục, Clement vẫn biết được hung thủ gây ra cái chết cho Ivanovszki[note78207] là ai, vì vậy đã định phái thủ hạ đến cho cậu một bài học, tiễn cậu xuống địa ngục để cậu sám hối cho những gì mình đã làm.
Tuy nhiên, thực lực của Lucien lại tăng với tốc độ mà hắn không sao tưởng tượng nổi. Mỗi lần phái một người đi, hắn lại phát hiện thực lực của cậu đã vượt ra khỏi phạm vi có thể ứng phó, thế là bất đắc dĩ đành phải thay người khác – Loại giáo hội bí mật như của bọn hắn đâu thể nào dễ dàng điều người như giáo hội Nam. Thế rồi, cứ lặp đi lặp lại quá trình cũ, đến khi Clement rảnh được tay, toan tự mình tìm thời cơ thì lại hay tin Lucien đã tấn thăng huyền thoại mất tiêu rồi.
Chưa từng có tin tức nào khiến hắn phải uất nghẹn như vậy. Kế hoạch báo thù còn chưa kịp bắt đầu, thực lực của đối phương đã liên tục nhảy vọt, đạt tới trình độ mà trong điều kiện bình thường khó lòng giải quyết nổi. Chỉ mới có mấy năm thôi đấy!
Vì vậy, Clement đã sáng suốt lựa chọn chấm dứt kế hoạch. Chẳng có ai lại vì một chuyện nhỏ nhặt mà đi trả thù một huyền thoại cả, trừ phi hắn điên điên như Ý Chí Vực Thẳm!
‘Quả nhiên thực lực mới là gốc rễ của tất cả…’ Clement quỳ gối cầu nguyện trước thánh giá.
Đang cầu nguyện, hắn bỗng cảm thấy một luồng khí tức thiêng liêng khó tả ngưng tụ lại trước cây thánh giá, thánh quang màu trắng sữa dập dềnh lan tỏa.
Kế đó, hình chiếu của một thiên thần có dung mạo xinh đẹp như nữ nhân hiện ra trước mặt hắn, 36 chiếc cánh lông vũ ở sau lưng từ từ xòe rộng.
“Thiên Thần Vương?”
Clement kinh ngạc thốt lên. Hắn không hiểu vì sao Thiên Thần Vương lại có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự của giáo đường để giáng thế xuống đây, cũng không hiểu vì sao Thiên Thần Vương, kẻ vốn hợp tác với giáo hội Nam, lại xuất hiện trước mặt mình!


13 Bình luận
TFNC