Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)
Chương 677 - "Dung hợp"
13 Bình luận - Độ dài: 3,079 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Dù cho có khe nứt không gian bán trong suốt ngăn ở giữa, khoảnh khắc ánh sáng chói lóa tựa như mặt trời giáng xuống mặt đất kia vẫn khiến cho Dryad, con người và các Elf như Malfurion và Lankshear, những người không kịp chuẩn bị, phải bất đắc dĩ nhắm mắt vào để ngăn lại thứ ánh sáng còn chói gấp bội lần so với thuật gây mù này. Nhưng kể cả vậy, họ vẫn có cảm giác trước mặt là một biển ánh sáng chói lòa rực rỡ không bến bờ!
Ánh sáng dần dần lắng xuống, Lankshear và Selinda mở mắt rồi nhìn về phía đồng bằng đỏ máu, để rồi chỉ thấy ở chính giữa chình ình một đám mây có hình nấm kỳ dị, đầu to thân nhỏ, đang từ từ nổi lên, còn đám cường giả ác ma ở trung tâm thì đã biến thành tro bụi. Ở xung quanh miệng hố khổng lồ là cảnh tượng những thứ giống như thủy tinh được ngưng tụ lại sau khi tan chảy. Chúng phản chiếu ánh nắng đỏ máu, tạo nên một vùng long lanh đầy màu sắc.
Quân đoàn ác ma ở xa hơn một chút thì tìm không ra nổi một thi thể nào còn nguyên vẹn, khắp nơi chỉ toàn là chân tay đứt lìa, óc vỡ nát, cánh gãy dập. Máu hoặc đỏ hoặc xanh hoặc đủ những màu sắc khác nhau tưới ướt đẫm mặt đất và cát sỏi, khiến chúng tỏa ra một loại mỹ cảm kỳ dị đầy tanh tưởi, tựa như có một đóa hoa ăn thịt người màu đỏ thẫm đang từ từ nở rộ.
Quân đoàn quỷ ở xa hơn nữa thì đã tan tác, có tên biến thành xác chết, tên thì bịt hai mắt mà đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Vảy trên thân chúng đầy rẫy vết thương, mọi năng lực phòng thủ bẩm sinh đều biến mất tăm mất tích không thấy đâu nữa.
Do địa hình bằng phẳng, lại có rất nhiều phiến đá trắng dễ vỡ đứng sừng sững, vậy nên dưới đòn công kích từ Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng của Lucien, quân đoàn ác ma như triều dâng kia liền như dòng nước đứt đoạn đầu nguồn, chỉ trong nháy mắt đã khô cạn.
Còn với đám ác ma ở xa nhất, những tên chưa bị thương do đòn tấn công của Lucien chỉ nhắm vào những Công tước Ác ma mạnh mẽ cầm đầu, thì xem chừng đã bị dọa cho sợ mất mật và bỏ chạy tán loạn sau khi mất đi đầu đàn. Chỉ sau vẻn vẹn vài chục giây, trên đồng bằng đỏ máu đã không còn âm thanh nào ngoài những tiếng rên rỉ đau đớn, cũng không còn một tên ác ma nào có thể đứng được nữa.
Kỳ lạ hơn, bầu không khí vốn dĩ tràn ngập đủ loại chú nguyền giờ lại trở nên vô cùng sạch sẽ sau khi Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng bùng nổ, không còn cảm giác khung cảnh biến dạng hay da thịt bị ăn mòn như trước.
Khoảnh khắc này, đồng bằng đỏ máu đã từ Vực thẳm vô tận đầy hỗn loạn, tanh tưởi, tà ác và hôi thối thăng hoa thành thiên đường dưới trần gian, một nơi trong lành và sạch sẽ – với tiền đề là không kể đến máu thịt và xác chết nằm la liệt khắp mặt đất.
Trước cảnh tượng kia, Huyết Tinh Quân Vương, chúa tể của tầng Vực thẳm này, vẫn không hề lộ diện hay thực hiện bất kỳ động thái nào, cũng không hề ngăn lũ ác ma hoảng loạn bỏ chạy. Nó im lặng một cách bất thường, và đợt tiến công với khí thế như chẻ tre ban đầu nhanh chóng lắng xuống.
Dưới tác động của cơn bão năng lượng khủng khiếp, khe nứt không gian bán trong suốt dường như không ngừng rung chuyển, khiến cho lực phong ấn ở đây suy yếu đi không ít. Tiếc là cơ hội như vậy lại chẳng có tên ác ma nào dám lợi dụng, đề rồi ngay sau đó liền bị các Druid như Malfurion tranh mất cơ hội và gia cố lại phong ấn sau khi hoàn hồn.
……
Tại thị trấn Người Vô Danh.
Đang lo lắng thảo luận với Fred, Mason đột nhiên nghe thấy tiếng rít gào của đám ác ma truyền tới. Gã liền nhíu mày nói: “Đám ác ma lại bắt đầu tấn công nữa. Đúng là cái lũ đầu chỉ toàn ham muốn giết chóc.”
“Vực thẳm nghe nói có 666 tầng, nhưng thực tế có bao nhiêu thì chẳng ai biết. Số lượng ác ma trong đó thì lại càng đếm không xuể. Tổn thất trong những đợt tiến công mỗi ngày của chúng, đối với các Quân chủ Ác ma mà nói thì chẳng bõ bèn gì.” Trong khoảng thời gian này, Fred lại có thêm một nhận thức sâu sắc nữa về số lượng ác ma.
Ác ma là một loài sinh vật có bản chất hỗn loạn, không thể kiểm soát ham muốn giết chóc và khát máu của bản thân, nhưng đồng thời, chúng cũng tuân theo bản năng là tìm kiếm lợi ích và tránh xa những thứ gây hại cho mình. Nếu không vì có sự cưỡng chế và áp bức mạnh mẽ từ các ác ma cấp cao, các Công tước Ác ma, Quân chủ Ác ma, bọn chúng nhất định không đời nào cam chịu việc cứ tiến công ngày qua ngày như vậy, nhất là lần nào cũng phải hứng chịu tổn thất nặng nề dưới sự phản kích của các Druid huyền thoại.
Mason mở miệng, đang định cảm thán rằng không biết cuộc sống như thế này đến bao giờ mới có thể kết thúc, thì bên tai bỗng nhiên bộc phát một tiếng nổ kinh thiên động địa khó bề tưởng tượng. Nó chấn động đến nỗi khiến cho cả hai vị Hào quang hiệp sĩ đều mất đi thính giác tạm thời.
Hai người theo bản năng nhìn về phía khe nứt Vực thẳm ở bên ngoài thị trấn, để rồi ngay tức thì bị một luồng ánh sáng chói lòa tới cực điểm châm thẳng vào mắt, cứ như thể mặt trời trên cao đột nhiên bùng nổ thẳng vào mặt họ vậy!
Cả hai lập tức nhắm chặt mắt lại, nước mắt không kìm được mà chảy ra, trong khi dưới chân thì có cảm giác như thể mặt đất đang bị ai đó lật tung lên, cả người chao đảo, không thể đứng vững.
“Đây là thứ năng lực phi phàm nào vậy?” Vừa cố ổn định thân mình, Mason vừa buột miệng thốt lên, nhưng giọng nói kinh ngạc của gã đã bị tiếng nổ nhấn chìm hoàn toàn.
Cùng lúc đó, gã phát hiện da mình thấp thoáng cảm giác giống như bị thiêu đốt, khiến cho trong lòng càng thêm kinh sợ. Vụ nổ đáng lẽ phải xảy ra ở vùng đồng bằng đỏ máu, còn ở đây cách khe nứt Vực thẳm xa như vậy mà sức nóng vẫn có thể truyền tới được ư?
Vậy uy lực ban đầu rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu?
Qua một lúc sau, với khả năng hồi phục mạnh mẽ của một Hào quang hiệp sĩ, hai mắt Mason dần dần trở lại bình thường, cảm giác chao đảo như có thứ gì đó đang cuồn cuộn sâu bên dưới lòng đất cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Vì vậy, khóe mắt gã bèn mọc ra những mảng vảy kỳ dị màu thiên thanh, đôi đồng tử cũng co lại và trở nên thẳng đứng. Nhìn về phía khe nứt Vực thẳm, gã liền thấy một đám mây hình nấm với phần đầu cực kỳ to.
Kết hợp với những trải nghiệm vừa rồi, Mason bỗng cảm thấy rung động từ tận đáy lòng.
“…Quả là vẻ đẹp của sự hủy diệt…” Điếu xì gà cháy dở trong tay Fred đã rơi xuống đất từ khi nào. Gã nhìn khung cảnh ở nơi xa với vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Mason chợt hoàn hồn: “Mây hình nấm… Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng? Viện quân đến từ Ma pháp Nghị viện sao?”
Hồi Ma pháp Nghị viện giao chiến với giáo hội Nam, Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng đã được tung ra trước toàn thể thành phố Rentaro. Uy lực của nó lớn đến độ ai nấy cũng phải kinh hoảng, không thể không khiến giới chức cao tầng của các quốc gia chú ý – Ở trong tay của Hathaway, người lúc ấy chỉ vừa mới tấn thăng huyền thoại đỉnh phong và phải dựa vào nguyên vật liệu chuẩn bị trước, nó đã có uy lực gần trình độ Á Thần rồi. Còn nếu người ra tay toàn lực mà là Douglas, e là nó sẽ tương đương với Thần Quyến Thuật mà Ivan thi triển, hoặc là bằng với một đòn của Á Thần. Chưa kể, từ những gì Ma pháp Nghị viện đã ngầm tiết lộ ra cho quý tộc các nước, thì uy lực của thần chú này là không có giới hạn…
Là Hào quang hiệp sĩ, Mason và Fred chắc chắn thuộc hàng ngũ lãnh đạo của Vương quốc Colette, vậy nên đương nhiên cả hai đều nhớ như in hình ảnh đám mây hình nấm được tình báo miêu tả.
“Không biết là Hoàng Đế Arcana, Chúa Tể Bão Táp hay là Chúa Tể Nguyên Tố nhỉ?” Fred suy đoán, sau đó buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta xem chừng có thể rời khỏi đây được rồi…”
Ừ ha, viện quân tới rồi thì các Elf sẽ không còn phải sợ bị hải tộc nhân lúc hỗn loạn tấn công nữa.
Mason cũng lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, bèn nhìn quanh thị trấn rồi trầm giọng nói: “Anh một giây cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, không là sẽ chẳng khống chế nổi mất…”
Nói đến đây, hai người một lần nữa nhìn về phía đồng bằng đỏ máu mơ hồ ở phía sau khe nứt, trong lòng thầm cảm khái: ‘Ma thuật thật đáng sợ…’
……
“Quân đoàn ác ma đã tháo chạy, chúng ta có thể từ từ thảo luận và kiểm tra khe nứt Vực thẳm rồi.” Với hai tay đút trong túi áo dài của bộ suit đen hai hàng khuy, Lucien nói.
Sau khi chứng kiến phản ứng im lặng của đám người Lankshear và Selinda, Natasha, người đang bay lơ lửng bên cạnh, không nhịn được cười thầm rồi truyền âm nói: “Đỉnh của chóp!”
Cô khá là thích cái cảm giác làm chấn động tất cả mọi thứ bằng thực lực như vậy. Sau khi thấy Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng đánh nát quân đoàn ác ma, máu trong người cô càng thêm sôi sục, chỉ hận không thể tham chiến để truy sát đám ác ma kia.
Malfurion thu ánh nhìn lại rồi trầm giọng nói: “Thời điểm khe nứt phát sinh dị biến, người trấn thủ ở đây là ta. Mọi thứ trước đó vẫn bình thường, cũng không có cường giả huyền thoại nào đến thị trấn Người Vô Danh cả… Nhưng đến rạng sáng, ta đột nhiên lại cảm nhận được khí tức giết chóc hỗn loạn lan ra từ Vực thẳm, cả thời không cũng xuất hiện biến đổi… Tới khi ta hoàn hồn lại thì đã thấy cái khe nứt vốn chỉ dài mười mét, rộng hai mét bị kéo sang hai bên thành ba mươi mét, cao gần bốn mét, gần như là một cánh cửa thời không tự nhiên rồi…”
Ông bắt đầu dựa vào tình hình thực tế của khe nứt mà kể lại những thay đổi phát sinh lúc đó, cố gắng miêu tả không sót chi tiết nào cho Lucien và Atlant, nhằm giúp họ có thể thuận lợi sử dụng tri thức arcana và những ma thuật đặc thù để xác định nguyên nhân.
Sau khi nghe xong, Lucien và Atlant đều không nói gì thêm mà bắt đầu thi triển những thần chú như Gương Vận mệnh để kiểm tra khe nứt. Mãi một lúc lâu sau, họ mới cất lời: “Trưởng lão Malfurion, khí tức Vực thẳm xuất hiện cùng lúc, hay là có trước sau với việc thời không biến đổi? Nếu là trước sau thì cái gì có trước, cái gì có sau?”
Malfurion cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Xuất hiện thì chắc là đồng thời, nhưng chỉ một, hai giây sau đó thôi, dao động từ biến đổi của thời không liền trở nên rất mạnh và rõ ràng, đè nén cả khí tức của Vực thẳm. Tới khi ta tỉnh táo trở lại thì khí tức Vực thẳm lại dần nồng lên, lấn át đi toàn bộ những biến đổi khác.”
Lucien và Atlant liên tục đặt những câu hỏi mấu chốt, Malfurion cùng với Lodell và Selinda, hai người trấn thủ sau ông, lần lượt trả lời. Miêu tả của bọn họ đều đồng nhất, hẳn là không có ai nói dối.
“Evans, có kết luận gì không?” Malfurion nghiêm túc hỏi.
Lucien nhẹ nhàng gật đầu: “Có vẻ như là dung hợp không gian. Ở gần khe nứt không gian, khi các tham số môi trường của hai bên không gian dần trở nên đồng nhất, không gian sẽ từ từ dung hợp, khiến cho khe nứt rách rộng ra. Nếu không ngăn lại, sự dung hợp của Vực thẳm nhất định sẽ gây chấn động toàn thế giới, đồng thời làm xuất hiện những hiện tượng đủ sức hủy diệt phần lớn sinh vật và không gian như núi lửa phun trào, sóng thần, động đất, v.v..”
Đế chế Ma thuật cổ đại đã từng giải quyết được tận gốc những tình huống tương tự, vậy nên Lucien và Atlant đều dựa vào điều đó để đưa ra nhận định. Dù vậy, không ai biết chắc liệu không gian có thể thực sự dung hợp hay không. Một khi chưa hiểu được sâu hơn về bản chất của thế giới, Lucien không thể đưa ra bất kỳ lý luận arcana cụ thể nào.
“Tham số môi trường hai bên cần phải đồng nhất sao?” Malfurion nghi hoặc hỏi. “Nhưng ta chẳng phát hiện ra bất kỳ khu vực nào gần thị trấn Người Vô Danh đang chuyển biến thành Vực thẳm cả…”
Lankshear nheo mắt lại: “Đây có thể là một âm mưu.”
“Sao cứ nhất thiết phải là ở đây mà không phải là ở đồng bằng màu máu kia?” Natasha nhắc nhở.
Malfurion nhíu mày nói: “Đám ác ma mà lại có kiên nhẫn để bố trí pháp trận quy mô lớn, hoặc là sử dụng những phương pháp quỷ dị nhưng rườm rà như vậy sao?”
Ác ma có trí tuệ không thua kém gì con người, đây là sự thực đã được công nhận. Chúng cũng thường xuyên muốn bắt chước ác quỷ và bày trò âm mưu, thế nhưng vì bản tính hỗn loạn, bọn chúng có thể phút trước vừa quyết định xong kế hoạch, phút sau đã quẳng nó ra ngay sau đầu, hoặc là kế hoạch mới tiến hành được vài bước, chúng đã hoàn toàn vứt bỏ, hành động tùy ý, không biết nghĩ cái gì trong đầu.
“Không hẳn là không thể. Trong số các Quân chủ Ác ma có hai kẻ không quá hỗn loạn, môt là Sinh Vật Bất Tử Vương Apsis của Xứ sở Hài cốt, hai là Chúa Tể Hắc Ám Gonheim của Pháo đài Băng giá. Cả hai đều giống ác quỷ hơn là ác ma.” Atlant đính chính lại nhận định của Malfurion. Hai Quân chủ Ác ma nay đều là cường giả huyền thoại bậc ba, khi ở tầng vực của riêng mình thì tương đương với một huyền thoại đỉnh phong phiên bản yếu.
“Lẽ nào phải vào Vực thẳm để điều tra sao?” Lodell có phần lo lắng nói. “Nhưng vấn đề cũng có khả năng xuất phát từ phía bên này nữa.”
Atlant nhìn xuống thị trấn nhỏ bên dưới, phát hiện các Elf đã phong tỏa khu vực đó, bèn hỏi: “Các vị nghi ngờ những mạo hiểm giả kia có vấn đề, hay là lo ngại tin tức bị rò rỉ?”
Malfurion giải thích: “Việc này ban đầu là do Ferragond đề nghị, mục đích là để ngăn hải tộc biết, đồng thời khiến cho kẻ chủ mưu có khả năng tồn tại kia không thể rời khỏi. Tới đây bọn ta sẽ tiếp tục phong tỏa, sau đó lần lượt loại trừ từng người một.”
“Việc này có lẽ ta giúp được đấy.” Atlant cười nói.
Về việc này, cả Lankshear lẫn Selinda đều không hề hoài nghi. Nguyền Nhãn chính là một chuyên gia trong phương diện này.
Nghe bọn họ trao đổi, Lucien khẽ gật đầu: “Vừa hay cũng cần một huyền thoại ở lại đây. Ta và Natasha sẽ vào Vực thẳm xem thử.”
Việc tất cả các huyền thoại đều tiến vào Vực thẳm, “bỏ mặc” các pháp sư ở lại “nơi ở tự nhiên” là không thể được. Nếu đám người của phe Thiên nhiên Thống hận mà bỗng dưng phát cuồng lên thì sẽ rắc rối to.
“Hai vị sẽ vào Vực thẳm sao?” Malfurion không quá yên tâm.
Lucien cười nói: “Ý Chí Vực Thẳm bị Thần Giáng làm cho trọng thương, giờ còn đang hồi phục, khả năng trực tiếp ra tay không cao đâu. Cho dù Hắn có thực sự điên đến mức làm vậy, thì với thực lực suy yếu hiện tại, ngay cả khi đánh không lại, bọn ta lẽ nào lại cũng chạy không nổi? Những Quân chủ Ác ma khác cũng vậy thôi, ta không đâm đầu vào vòng vây của bọn chúng một cách ngu ngốc đâu.”
Đây là sự tự tin của một Grand Arcanist, giống như việc Fernando tin tưởng bản thân có thể trốn thoát trước một Giáo hoàng không thể thi triển Thần Giáng vậy.
Malfurion vẫn có chút lo lắng: “Ta sẽ cùng hai vị đi xem xem.”


13 Bình luận
TFNC~~~
Mà để tụi nhỏ ở lại kiểu gì cũng có biến cho xem :))) thôi thì để mấy ẻm trải nghiệm