Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 749 - Sự lãng mạn của nghiên cứu arcana

Chương 749 - Sự lãng mạn của nghiên cứu arcana

*Trans+Edit: Lắc

Đây là một phòng thí nghiệm không thể coi là rộng rãi. Nơi đáng ra phải có bệ giả kim và đủ loại ma cụ giờ đều biến mất không thấy đâu nữa. Thế nhưng nơi này lại chẳng mảy may đem đến cảm giác trống rỗng chút nào, bởi trên tường, trên sàn, trên trần, đâu đâu cũng nổi lên những hoa văn ma thuật hoặc trắng hoặc đen. Chúng lấp loáng ánh sáng như dòng nước, đồng thời nối liền với nhau thành một mô hình ba chiều.

Bên cạnh đó, chúng còn kéo dài về phía trung tâm, đan vào nhau thành tầng tầng lớp lớp mạng lưới hư ảo, đồng thời hòa cùng pháp trận phức tạp được bố trí ngay giữa phòng thí nghiệm, tạo nên một bức tranh vừa thần bí vừa thâm sâu.

“Pháp trận?” Heidi ngạc nhiên nhìn quanh phòng thí nghiệm. Mấy tháng nay thầy tất tất bật bật, thần thần bí bí như vậy, hóa ra là để thiết lập pháp trận này sao? Nhưng nó đâu có vẻ phức tạp cho lắm, rõ ràng không phải là thứ mà cần một Grand Arcanist tiêu tốn những vài tháng để làm.

Cô vốn cho rằng thầy đang lắp đặt một thiết bị thí nghiệm mới, tỉ như máy va chạm hạt tốt hơn, mạnh hơn chẳng hạn, nhưng kết quả lại khiến cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Sau một thoáng ngẩn tò te, Annick là người đầu tiên nhận ra công dụng sơ bộ của pháp trận này: “Pháp trận loại thời không? Cổng dị giới?”

Câu nói này khiến cho chính cậu và đám Heidi còn kinh ngạc và nghi hoặc hơn trước. Sau khi thấy đây không phải thiết bị thí nghiệm, họ còn đoán rằng pháp trận này có công dụng đặc biệt nào đó, như là có thể hoàn thành những thí nghiệm vi mô đặc biệt, có thể giúp các Arcanist tìm kiếm bí ẩn của electron và các hạt vi mô khác chẳng hạn. Ai dè, nó lại là pháp trận dịch chuyển loại cổng dị giới! Thế thì có liên quan gì đến việc nghiên cứu nguyên tử? Chẳng lẽ thầy muốn dịch chuyển vào bên trong nguyên tử?

Lucien quay lưng về phía họ, chẳng thèm bận tâm đến sự ngạc nhiên và tò mò của các học trò mà không nhanh không chậm bước vào phòng thí nghiệm, dừng lại ở trung tâm của pháp trận, sau đó quay người mỉm cười nói với Katrina, Sprint, Annick và Heidi: “Công dụng cụ thể là gì, cứ thử đi khắc biết.”

“Thầy ác thật đấy! Em tò mò sắp chết rồi!” Heidi làm mặt khoa trương nói. Cùng lúc đó, cô liền vội vã chạy vào trong phòng thí nghiệm và đứng cạnh thầy mình. Đám Sprint tuy tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng chẳng dám chậm chân, sợ lỡ mất cơ hội, thế là bèn nối gót theo sau.

“Heidi, lát nữa nhất định phải kể hết cho tớ nghe những gì cậu thấy và cảm nhận được đấy nhé!” Layria ghen tị nói lớn. Vừa rồi cô giơ tay chậm mất nửa nhịp.

Lazar, Rock và Jerome đứng bên cạnh thì chỉ mỉm cười nhìn cảnh này. Dù cũng rất hiếu kỳ, nhưng họ luôn cảm thấy mình là bạn của Lucien, tức là thuộc hàng “chú bác” của đám Heidi, vậy nên không tiện tranh giành – Dù cho cấp bậc arcana và ma thuật của họ giờ đã bị nhóm Annick đuổi kịp, song cảm giác về mặt tâm lý này vẫn khó mà thay đổi được, trừ khi bọn họ cũng có thể trở thành Pháp sư huyền thoại hay Grand Arcanist trong hơn mười năm ngắn ngủi như Lucien.

“Tách!” Lucien búng tay phải, toàn bộ hoa văn ma thuật quanh phòng đồng loạt bừng sáng, ánh sáng vốn dập dềnh như sóng nước giờ lại chói mắt như ánh nắng ban trưa.

Ánh sáng tụ lại, ở trung tâm pháp trận như mọc lên một “mặt trời nhỏ”, chói mắt nhưng không hề nóng rát.

Dần dần, khối cầu ánh sáng tinh khiết này kéo dài ra thành một “cánh cổng ánh sáng” cao chừng hai người. Những ký hiệu ma thuật lúc chìm lúc nổi, thoắt ẩn thoắt hiện bên trong dòng ánh sáng đang biến đổi.

Lucien giơ bàn tay phải tựa như đang được mang một đôi găng màu trắng bạc lên rồi dùng sức ấn vào “cánh cổng ánh sáng”. Cánh cổng lập tức mở ra, ánh sáng vô cùng vô tận nhanh chóng tuôn trào, nuốt chửng Lucien, Heidi, Annick và những người còn lại.

Đến khi ánh sáng tắt dần, Lucien và đám học trò Katrina đã biến mất, còn “cánh cổng ánh sáng” thì giống như đã mất hết sức sống, trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, tựa hồ hoàn toàn được làm từ đá trắng.

“Không biết đám Heidi sẽ thấy cái gì nhỉ…” Hai tay Chely vô thức đan vào nhau.

……

Cảm giác chóng mặt do thay đổi không – thời gian chẳng phải điều gì bất ngờ. Đám pháp sư bậc năm với kinh nghiệm phong phú như Sprint và Heidi từ sớm đã yểm lên bản thân loại thần chú kháng cự, do đó tình trạng rất nhanh liền chuyển biến tốt.

Còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác chóng mặt, Heidi đã vội vàng ngẩng lên nhìn phía trước. Cô tò mò lắm rồi!

Trước mặt họ là một lớp “kính” trong suốt, còn bên ngoài là một mảng tối tăm. Đây là thứ bóng tối sâu thẳm nhất, nặng nề nhất mà Heidi từng thấy qua, một vùng bóng tối không bến bờ, nhìn không thấy được điểm tận cùng.

Sâu bên trong bóng tối ấy, những đốm sáng trắng sáng lên rực rỡ, không phải theo kiểu chớp nháy mà là sáng tỏ. Cảnh tượng này khiến cho Heidi nảy sinh một loại cảm giác mênh mông và xa xăm chưa từng có, tựa như toàn bộ tâm hồn đều được gột rửa. Cô cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, cảm thấy thế giới thật bao la, rộng lớn.

“Đây là…” Heidi hoàn toàn quên mất cơn chóng mặt của bản thân, thanh âm mơ hồ như thể nói mê.

Sprint, Annick và Katrina cũng hoang mang nhìn về phía bóng tối vô tận cùng những điểm sáng xung quanh. Họ đã mơ hồ đoán ra điều gì đó, song vẫn chưa thể nắm bắt được rõ ràng.

Lucien đứng chếch phía trước họ, tay phải giơ ra chỉ vào bóng tối sâu thẳm, thâm trầm cùng ánh sáng trắng bên ngoài, giọng mang vẻ cảm thán nói: “Nơi này là bầu trời sao.”

“Bầu trời sao? Vũ trụ á?” Đám Heidi đột nhiên bừng tỉnh, liền vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Dưới chân bọn họ cũng là “tấm kính” trong suốt, bên trên phủ đầy những hoa văn ma thuật nhỏ li ti. Chốc chốc, gợn sóng ánh sáng lại lan ra, tựa như đang xóa bỏ và kháng cự lại cái gì đó. Còn bên dưới lớp “kính” kia, chẳng có đất liền kiên cố, cũng chẳng có biển xanh trời biếc, mà chỉ có bóng tối giống hệt xung quanh, một thứ bóng tối sâu thẳm nhất, nặng nề nhất, một thứ bóng tối vô biên vô tận với những đốm sáng trắng rực rỡ như được khảm vào, rộng lớn và xa xăm.

Bốn phương tám hướng đều là bóng tối, đều là sự bao la rộng lớn, đều là những vì sao sáng tỏ mà không hề chớp nháy. Cảnh tượng này khiến cho con người đứng bên trong, bất kể là ai cũng đều không thể kìm nén cảm giác cô đơn và nhỏ bé trong lòng, niềm kính sợ cũng vì lẽ đó mà tự nhiên nảy sinh.

“Đây là bầu trời sao đẹp nhất mà em từng thấy đó…” Heidi cũng đã từng ra ngoài thám hiểm, nhưng cho dù là bầu trời sao trên cao nguyên hay là cảnh đêm trên biển thì cũng đều không thể so với sự mỹ lệ của khung cảnh trước mắt. Đây là một bức tranh vĩnh hằng, vẹn nguyên, là “biển sao” mà hầu hết các Arcanist đều khao khát!

Giống như Heidi, khuôn mặt Katrina cũng lộ ra vẻ say mê. Ai bảo nghiên cứu arcana không lãng mạn chứ? Thứ lãng mạn nhất chính là đây chứ đâu!

Sprint và Annick thì lại coi trọng hơn ý nghĩa ẩn của bầu trời sao, vậy nên sau khi đắm đuối một hồi, họ nhanh chóng hoàn hồn và cẩn thận quan sát xung quanh, để rồi phát hiện mình đang ở trong một “phòng kính” có kích cỡ bằng một phòng thí nghiệm bình thường. Nó lơ lửng giữa bầu trời sao vũ trụ, mặt ngoài thì tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vô số hoa văn ma thuật thấp thoáng ẩn hiện và đan thành hết pháp trận này đến pháp trận khác.

Nhưng bên trong “phòng kính” này lại càng đáng kinh ngạc hơn: nơi nơi đều là những pháp trận tinh vi, cái thì cung cấp lực hấp dẫn, cái lại tạo ra không khí, khiến cho nơi này trở nên giống hệt như mặt đất. Dĩ nhiên, ở đây cũng có rất nhiều phần pháp trận không liên quan, mà thay vào đó phối hợp với những bệ giả kim và máy cyclotron để cùng hình thành nên một phòng thí nghiệm có công năng hoàn chỉnh.

“Thầy, nơi này là?” Sprint mở miệng hỏi, dù trong lòng đã mơ hồ đoán ra công dụng của “phòng kính” này.

Lucien nhẹ nhàng gật đầu rồi mỉm cười ôn hòa nói: “Đây là trạm quan trắc vũ trụ.”

“Trạm quan trắc vũ trụ?” Heidi và Katrina bị cuộc đối thoại của hai người họ làm giật mình, vừa hay nghe được những từ này.

Lucien chỉ tay ra bên ngoài: “Mọi người đều biết, trên vũ trụ tràn ngập những tia nguyền rủa quỷ dị và đủ mọi nguy hiểm lớn, như nhiệt độ siêu thấp hay siêu cao chẳng hạn, cho nên ít nhất cũng phải là Đại pháp sư mới dám bước lên đó. Nhưng trên thực tế, xem xét đến việc trên vũ trụ có rất nhiều nguy hiểm chưa biết, gần như chẳng có Đại pháp sư nào dám khám phá nơi này, kết quả là để lại một vũ trụ mênh mông, rộng lớn cho các huyền thoại.

Thế nhưng nghiên cứu của chúng ta trước đây cho thấy, không ít tia nguyền rủa thực chất chính là các dòng hạt hoặc bức xạ điện từ ở những tần số khác nhau. Vậy còn các tia nguyền rủa trong vũ trụ thì sao? Chúng ta hết lần này đến lần khác tìm kiếm trong các vật liệu, hết lần này đến lần khác tiến hành va chạm hạt, chẳng phải cũng là để phát hiện thấy cái mới hay sao? Những tia vũ trụ này thuộc vào loại chúng ta rất ít nghiên cứu, biết đâu trong đó lại có thể tìm thấy cái mới, từ đó giúp chúng ta vén mở một lớp màn của thế giới vi mô thì sao?

Trước kia, công việc thăm dò này chỉ có các Pháp sư huyền thoại đảm nhiệm, nhưng muốn tìm được loại tia phù hợp trong vũ trụ mênh mông này, rồi phát hiện ra dấu vết bất thường từ vô số lần thí nghiệm, vậy thì ắt phải cần một khoảng thời gian rất dài và tích lũy qua rất nhiều lần thí nghiệm. Chính vì vậy, tạm thời trong phương diện này, các huyền thoại vẫn chưa có nhiều thu hoạch.

Từ thực tế đó, tôi đã nộp đơn lên Ủy ban Nghiên cứu Ma thuật và xin xây dựng một trạm quan trắc vũ trụ có thể chống lại tia vũ trụ và dịch chuyển qua lại, nhằm để cho các Arcanist bình thường cũng có thể tham gia nghiên cứu tia vũ trụ và bầu trời sao, dùng nhân số và số lần thí nghiệm để bù lại cho việc tích lũy thời gian.”

Lucien giải thích vắn tắt đầu đuôi ngọn ngành, sau đó hướng dẫn cách sử dụng những thiết bị thí nghiệm đặc biệt trong trạm quan trắc vũ trụ, cách làm sao để dẫn những “tia vũ trụ” vào bên trong thông qua nó cho các học trò của mình.

Đám học trò Heidi và Katrina nghe xong mà hưng phấn, kích động. Họ cũng có thể nghiên cứu bầu trời sao ư, cũng có thể “tản bộ” trên vũ trụ ư?

Nhưng cùng lúc đó, trong lòng Heidi và Katrina lại dâng lên một cảm giác kỳ quái. Trước đó họ còn tưởng tượng ra cảnh bản thân một mình ngồi ôm gối bên trong trạm quan trắc vũ trụ, được tô điểm thêm bởi bầu trời sao vô tận, trông mới cô quạnh, trống trải biết bao, lãng mạn, bay bổng biết bao.

Nhưng khi thầy cô bắt đầu giảng giải về trạm quan trắc vũ trụ bằng giọng điệu khách quan đậm màu sắc nghiên cứu, rồi thì giới thiệu đủ loại pháp trận, vật phẩm giả kim trong đó, cái cảm giác lãng mạn ấy liền bay biến sạch sành sanh, những gì còn sót lại chỉ toàn là chỉ dẫn về việc làm sao để sử dụng pháp trận, số liệu thu thập được phải xử lý thế nào…

Để ý thấy vẻ mặt của Heidi và Katrina có chút gì đó sai sai, Lucien bèn nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Hẳn là không có tia vũ trụ nào lọt vào được đâu. Ừm, nhất định phải chú ý đến vấn đề tiêu hao năng lượng của trạm quan trắc vũ trụ mà kịp thời thay ma thạch, chứ chỉ dựa vào Mặt Trời thì không chống đỡ được lâu đâu…”

Heidi sụt sịt mũi, mặt mếu máo ngắt lời Lucien: “Thầy, trả lại cho bọn em sự lãng mạn của nghiên cứu arcana đây!”

“Hả?” Lucien nhướng lông mày bên trái. Cậu chẳng hiểu mô tê gì về tâm tư của hai nữ học trò hết.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!