Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)
Chương 676 - Thị uy
23 Bình luận - Độ dài: 2,983 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Khe nứt dẫn tới Vực thẳm nằm ở phía Đông Bắc rừng Stroop, cách xa “nơi ở tự nhiên”. Thêm vào đó, do khe nứt không ổn định gây ra sự nhiễu loạn không gian, đám người Lucien không mạo hiểm dịch chuyển mà bay trên không trung.
Phóng mắt xuống biển rừng xanh bạt ngàn bên dưới, bên tai thì văng vẳng tiếng chim hót rộn rã, tâm hồn nghệ sĩ bên trong Natasha đột nhiên bùng phát: “Thiên nhiên là gì?”
Việc Elf sau khi chết sẽ hóa thành cây, từ các loại tài liệu lịch sử, điển tịch và thư từ mà biết là một nhẽ, còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác hoàn toàn, vì vậy cô có chút cảm khái.
“Phải, thiên nhiên là gì?” Vừa nhắc lại, Lucien vừa đưa mắt nhìn về phía Malfurion và Lankshear.
Thiên nhiên là gì?
Nghe câu hỏi ấy, Malfurion và Lankshear bỗng không biết phải đáp lại ra sao. Mỗi Elf, mỗi Druid trong lòng đều có định nghĩa về thiên nhiên của riêng mình. Cho dù là phe thống hận hay cân bằng, họ cũng đều tự cho mình là người bảo vệ thiên nhiên cả. Và cũng chính vì định nghĩa về thiên nhiên của mỗi người mỗi khác, cho nên Thiên nhiên chi Tâm do Druid hình thành gần như cũng chẳng ai giống ai hoàn toàn, thần thuật mà họ nắm giữ cũng vì vậy mà khác nhau ở một mức độ nhất định.
“Thiên nhiên chính là thế giới. Nó bao gồm và đại diện cho sự sống như động vật, thực vật, con người, Elf, v.v., đồng thời cũng bao quát cả những thứ như núi lửa, đầm lầy, sương độc. Chuỗi những sự vật này kết hợp lại, tạo nên một hệ thống cân bằng liên kết chặt chẽ, nương tựa lẫn nhau, hạn chế lẫn nhau. Một khi mất đi sự cân bằng, thiên nhiên sẽ đi tới suy tàn và diệt vong, trở thành một vùng đất hoang vu không có sự sống.” Malfurion thoáng đắn đo, nhưng sau cùng vẫn chọn nêu lên nhận thức về thiên nhiên của bản thân. Cân bằng và sự sống chính là cốt lõi trong cách hiểu của ông.
Lankshear sở hữu một phần nét cao ngạo đặc trưng của Elf. Dù không thuộc phe Thiên nhiên Thống hận, song hắn cũng chẳng thích thảo luận chủ đề này với con người, chỉ nhấn mạnh một điểm: “Thiên nhiên nhất định phải bao hàm sự sống. Một vùng đất không có sự sống thì không cách nào có thể gọi là thiên nhiên được.”
Atlant mắt nhắm cười nói: “Sắp tới khe nứt Vực thẳm rồi.”
Cả năm người đều là huyền thoại. Cho dù họ đã cố ý giảm tốc độ bay để tránh nguy hiểm bất ngờ, việc tới khe nứt Vực thẳm vẫn chẳng tốn nhiều thời gian.
Tại trung tâm khu rừng bên dưới, bụi đất nhuộm trong màu máu bao trùm khắp cả một khu vực rộng lớn. Ở chính giữa có thể thấy một khe nứt to trông ghê rợn như thể con rết. Xuyên qua khe nứt đó, một vùng đồng bằng màu máu gồ ghề, lồi lõm lờ mờ hiện ra ở phía bên kia. Mùi máu tanh nồng nặc và khí tức giết chóc bao phủ tứ phía.
Và ở bên trong lớp bụi kia, một thị trấn nhỏ vẫn có thể coi là sầm uất tọa lạc ngay rìa khe nứt.
Thị trấn Người Vô danh!
……
Trong suốt quãng thời gian dài khe nứt Vực thẳm ổn định trong lịch sử, những ác ma vốn có bản tính giết chóc và hỗn loạn đã không ngừng tấn công khe nứt, cố đột phá phong ấn và hàng phòng ngự của tộc Elf, hòng thật sự giáng thế xuống thế giới vật chất chính và khiến cho nơi này trở thành một vùng đất hủy diệt, không có trật tự giống như Vực thẳm.
Mặt khác, đối với những mạo hiểm giả loài người, ác ma dù rằng đáng sợ, nhưng mỗi một phân trên thân thể chúng lại đều là một nguyên liệu quý giá. Có thể săn được chúng mà không cần phải tiến vào Vực thẳm là một lựa chọn khả dĩ. Chính bởi vậy, các nhóm mạo hiểm giả dần dần tụ tập lại đây, và một hình thái thị trấn sơ khai đã ra đời.
Về sau, các Đại hiệp sĩ và Hào quang hiệp sĩ phát hiện đây là một chiến trường tuyệt hảo để rèn luyện bản thân, thành thử thường không quản đường sá xa xôi để tìm tới và tích lũy kinh nghiệm – Đối với các hiệp sĩ cấp cao mà nói, trừ khi sở hữu huyết lực thật sự đỉnh cao cùng thiên phú xuất chúng, còn không thì chỉ có thể tìm kiếm thời cơ đột phá thông qua chiến đấu mà thôi.
Dưới tình hình đại địa đang tương đối ổn định như hiện nay, việc mạo hiểm đến những nơi như Dãy núi Hắc ám hay đầm lầy Cự Long sẽ là quá mạo hiểm, chỉ cần bất cẩn chút xíu cũng có thể đụng phải ma vật cấp chín ngay. Trong khi đó, khe nứt Vực thẳm ở rừng Stroop lại giới hạn thực lực của ác ma xâm nhập, vậy nên các hiệp sĩ cấp cao không cần phải lo về việc sẽ đụng độ với những tồn tại như Quân chủ Ác ma hay Công tước Ác ma mà có thể yên tâm chiến những trận ngang trình. Chính vì lẽ đó, thị trấn này cứ mỗi ngày một sầm uất, trở thành một trong những nơi mà cường giả tập trung với mật độ cực cao, chỉ đứng sau những nơi như Lance, Allyn, Rentaro, v.v..
Có điều, chiến đấu đồng đẳng cấp chắc chắn cũng không phải là an toàn tuyệt đối. Các Hào quang hiệp sĩ, pháp sư cao cấp đã lần lượt bỏ mạng tại đây, còn những cuộc mạo hiểm của cường giả dưới cấp cao thì lại càng thương vong như cơm bữa. Do đó, thị trấn này đã được đặt tên là “Người Vô Danh”.
“Hoặc đem theo cái tên vinh quang rời khỏi đây, hoặc nằm xuống mà chẳng để lại một cái tên!”
Nhìn tấm biển gỗ đã sừng sững đặt ở thị trấn Người Vô Danh suốt mấy trăm năm qua này, Thương Thanh Chi Long Mason lại thở dài não nề lần nữa. Vừa đi tới đi lui, gã vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị bụi máu che khuất vầng thái dương, miệng sốt ruột lẩm bẩm: “Tới khi nào mới có thể rời khỏi cái chỗ này đây?”
Các Elf canh gác khe nứt luôn giữ thái độ lạnh lùng với mạo hiểm giả, nhưng việc những người này làm quả thực đã giúp cho bọn họ đỡ bận rộn hơn, không còn phải phiền não về việc ác ma sẽ lén lút vượt qua khe nứt nữa. Bởi vậy, đối với sự tồn tại của thị trấn Người Vô Danh, bọn họ chỉ mắt nhắm mắt mở.
Thanh niên tóc nâu bên cạnh Mason móc ra một điếu xì gà đặc sản của Vương quốc Brianne, châm lửa rồi nheo mắt rít mạnh một hơi, sau cùng nhả ra một vòng khói trắng. “Đừng rầu rĩ nữa anh. Chừng nào còn chưa giải quyết được vấn đề khe nứt mở rộng kỳ quái kia, các Elf sẽ không để chúng ta đi đâu.”
“Anh có cảm giác phổi mình hít đầy cát với máu bẩn rồi đây này.” Mason đón lấy điếu xì gà từ bạn mình Fred, dùng thuốc lá để làm dịu tâm tình. “Cậu biết đấy, trước khi đi anh đã hứa với gia đình là sẽ về trong vòng nửa năm, mà giờ thì đã quá cái nửa năm đó hai tuần rồi. Nếu bọn họ mà đi tìm thì sẽ bị cái nơi ‘điên rồ’ này làm tổn thương mất.”
Fred nhả ra một vòng khói rồi cười khổ nói: “Biết trước vậy thì đã phắn từ lâu rồi… Các Elf lo ngại biến động lớn ở khe nứt Vực thẳm bị lọt tới tai hải tộc nên mới hạn chế chúng ta chỉ có thể vào, không thể ra. Trừ phi họ tìm ra được cách giải quyết, hoặc là đám hải tộc nghe ngóng được tin tức từ nguồn khác, bằng không chúng ta chỉ còn nước tiếp tục ở lại thôi.”
“Nếu khe nứt Vực thẳm mà mất kiểm soát một lần nữa …” Là một Hào quang hiệp sĩ cấp sáu, Mason vẫn không khỏi sợ hãi khi nghĩ đến tình hình lúc ấy. Cảnh tượng đội quân ác ma đông nghịt ùn ùn kéo đến như thủy triều, còn Quân chủ Ác ma và Công tước Ác ma thì tỏa uy áp kinh hoàng ra khắp nơi chính là một cơn ác mộng mà gã sẽ không thể nào quên. Không biết đã có bao nhiêu mạo hiểm giả chết dưới đòn công kích của ác ma mà chẳng để lại được chút ảnh hưởng nào. Nếu không phải vì trong thời gian đó nơi này được Đạo Sư Bóng Tối Malfurion trấn thủ, e là vài người trong đám Hào quang hiệp sĩ bọn gã cũng đã phải nằm lại!
Nghe Mason nói, Fred cũng không nhịn được mà rùng mình, trong đầu liền nghĩ tới tên Huyết Tinh Quân Vương vảy đỏ hai đầu, nghĩ tới con ngươi màu vàng lạnh băng của nó: “Mong là các Elf mau mau đi mời viện quân…”
“Elf là một chủng tộc cao ngạo. Trừ khi thực sự không kham nổi tình hình nữa, không thì bọn họ còn lâu mới chủ động cầu viện.” Mason bình thường vẫn hay khen ngợi cốt cách cao ngạo của tộc Elf, nhưng lúc này gã lại cực kỳ căm ghét.
Nói đến đây, gã thu ánh mắt về nhìn điếu xì gà đang cháy dở trên tay: “Mà trong thị trấn hình như cũng có gì đó không ổn…”
Fred hơi nheo mắt lại: “Ừm. Có đôi chỗ kỳ quái…”
……
Lucien, Natasha và Malfurion hạ thấp độ cao, dần tiến lại gần khe nứt Vực thẳm. Ngay lúc ấy, hai bóng người, một nâu một xanh sẫm, từ bên dưới bay vút lên và dừng lại trước mặt cả năm người.
“Ba vị khách quý, cảm tạ mọi người đã tới giúp đỡ.” Thân ảnh màu nâu là một người đàn ông trung niên thuộc nhân loại với thân hình cao lớn, trong tay nắm một thanh trượng gỗ khắc biểu tượng cân bằng. Người này chính là Bàn Tay Cân Bằng Lodell.
Ở độ cao này, khung cảnh phía sau khe nứt đã hiển hiện ra rõ mồn một: đó là một vùng đồng bằng bị máu tươi nhuộm đỏ, khắp nơi dựng những phiến đá trắng kỳ dị.
Trên đồng bằng, ngoại trừ vài ba cái cây mọc đầy vảy thì chỉ toàn là cát sỏi nhuốm máu, mỗi lần gió thổi qua lại cuốn tung bụi mù lên bao phủ khắp trời.
Và trên bầu trời nơi bị bụi mù che khuất kia, Lucien nhìn thấy một vầng mặt trời màu trắng nhợt nhạt. Được màu máu tôn lên, nó tỏa ra một quầng sáng đỏ quỷ dị.
Tất cả mọi thứ đều ảm đạm, tanh tưởi và tràn ngập gam màu khiến tâm tình người ta trở nên u uất. Tựa như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, khung cảnh này cũng có thể cổ súy cho tinh thần giết chóc và hủy diệt.
“Đại trưởng lão.” Bóng người màu xanh lục sẫm là một cô gái tí hon chỉ lớn bằng đầu người. Cô sở hữu một mái tóc màu xanh lục sẫm, ngũ quan đẹp một cách yêu dị, thân người mảnh mai, đầu ngón tay ẩn hiện sắc xanh non. Sau lưng cô mọc ra một đôi cánh ve trong suốt, toàn thân thì được bao bọc trong hương rừng nồng đượm.
Cô là một Dryad, Lục Thủ Hộ Giả Selinda.
Chào hỏi Malfurion xong, Selinda không nói thêm gì nữa. Đối với Dryad mà nói, những kẻ phá rừng như con người chính là lũ ác ôn không thể tha thứ.
“Selinda này, thiên nhiên là gì?” Lankshear đột nhiên mở miệng hỏi.
Selinda nhìn Lankshear với vẻ bất mãn, xem chừng không có ấn tượng tốt đối với vị Elf này. “Thiên nhiên là màu xanh tượng trưng cho sự sống, là thứ giúp cho tất cả sinh vật sinh sôi nảy nở. Nó rất mong manh, cần chúng ta phải chung tay bảo vệ. Bất kỳ kẻ nào phá hoại thiên nhiên cũng đều là kẻ địch của bọn ta.”
Lankshear mỉm cười nói: “Evans, thiên nhiên là gì? Ngài hỏi bọn ta, nhưng chính ngài cũng đã có câu trả lời rồi, phải không?”
Lucien liếc hắn một cái. Mặc dù không rõ hắn đang có ý định gì, nhưng cậu có thể khẳng định một điều, rằng vị Elf này chắc chắn có mưu đồ của riêng mình. Có thể nào hắn đang thừa cơ lợi dụng người khác để gây mâu thuẫn hòng đạt được một mục đích nào đó hay không?
Malfurion dường như đang để tâm hồn ở đâu đâu, không ngờ lại chẳng ngăn Lankshear hỏi. Có thể chính ông cũng muốn biết câu trả lời của Lucien và Atlant.
Lodell đóng mở miệng, tính nói điều gì đó, nhưng cuối cùng ông vẫn chọn cách im lặng.
Lucien mỉm cười chỉ tay về phía vùng đồng bằng đỏ máu: “Đó có phải là thiên nhiên không? Ở đó có những dạng sống như ác ma, có đất, có gió, có cả mặt trời…”
“Đó là thiên nhiên đã bị ô nhiễm và phá hoại, đang hướng đến sự hủy diệt hoàn toàn.” Selinda nghiêm nghị đáp.
Lucien lắc đầu: “Thiên nhiên trong lòng ta là một chu trình tuần hoàn.
Chỉ cần những sự vật bao hàm bên trong đó có thể tự hình thành một vòng tuần hoàn, từ sinh đến tử, từ tử đến sinh, thì đó chính là thiên nhiên. Bởi vậy, đối với ta, đầm lầy là thiên nhiên, hệ sinh thái vùng núi lửa là thiên nhiên, Vực thẳm là thiên nhiên, Địa ngục cũng là thiên nhiên…”
Không để đám người Selinda kịp phản bác, Lucien đã nói tiếp: “Thiên nhiên muôn hình vạn trạng, bao hàm vạn vật. Mỗi người chúng ta đều nhìn thấy thiên nhiên, tiếp xúc với thiên nhiên, không ai giống ai, vậy nên thiên nhiên trong lòng chúng ta cũng là một thiên nhiên độc nhất được hình thành từ sự kết hợp giữa kinh nghiệm và tri thức của bản thân chúng ta, là một thiên nhiên mà chúng ta thấy từ góc nhìn của chính chúng ta. Giống như các hạt vi mô vậy, phương pháp quan sát mà chúng ta lựa chọn khác nhau thì kết quả nhìn thấy cũng khác nhau. Còn về việc dáng vẻ ban đầu của nó là gì, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
Chính vì vậy, thiên nhiên trong lòng ta chính là thiên thiên đứng từ góc nhìn của nhân loại. Cái gì thích hợp với sự phát triển của bọn ta, thúc đẩy sự phát triển của bọn ta, thì đó chính là một thiên nhiên xanh. Mục đích của bọn ta khi hợp tác bảo vệ môi trường cũng rất rõ ràng, đó là vì chính bản thân bọn ta mà tạo dựng nên một môi trường sống tốt hơn, chứ không phải ngược lại. Trong chuyện này, bọn ta lấy bản thân làm chủ thể để nhận thức về thiên nhiên. Và các vị, Elf các vị, cũng không có gì khác hết!”
Malfurion và Selinda đang định lên tiếng, từ bên dưới bất chợt vang lên một tiếng gầm tràn ngập ý giết chóc và hủy diệt. Quân đoàn ác ma như thủy triều một lần nữa lại ùa ra và hướng về phía khe nứt.
Đám ác ma này toàn thân mọc đầy vảy đen, cánh như cánh dơi, hình dạng thì mỗi tên một vẻ, nhưng tất cả đều có điểm chung là cực kỳ dữ tợn.
“Huyết Tinh Quân Vương lại sai khiến đội quân ác ma của nó đến tấn công rồi…” Lodell nhìn tình hình, trong lòng bèn thầm thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đổi chủ đề.
Nhìn cảnh tượng bên trong khe nứt, Lucien tính toán khoảng cách, sau đó bỗng nhiên vươn tay ra, thanh âm kéo dài kỳ quái:
“Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng!”
“Bùm!”
Giữa vùng đồng bằng đỏ máu bất chợt bùng lên một vầng mặt trời nóng rực. Nhiệt lượng khủng khiếp đến độ dù cho đã được khe nứt không gian ngăn cách, mọi người vẫn có thể cảm nhận được rõ rệt!
Cơn bão năng lượng không sao tưởng tượng nổi càn quét khắp tứ phía, ánh sáng trắng nhấn chìm hết thảy.
Nhìn đám mây hình nấm kỳ quái đang cuồn cuộn nổi lên cùng với khe nứt Vực thẳm đang không ngừng biến đổi, đồng thời cảm nhận thứ sức mạnh tưởng chừng như có thể hủy diệt cả thế giới kia, Lankshear và Selinda đều không nói nổi thành lời.
Dù cho các người đang có suy tính gì, muốn bọn ta làm việc gì, thì tốt nhất cũng phải biết tự lượng sức mình trước đi đã!
Lucien thu tay phải lại rồi đút vào trong túi áo của bộ suit đen hai hàng khuy.


23 Bình luận
TFNC
TFNC~~~
TFNC