Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 678 - Lời cảnh báo của Lucien

10 Bình luận - Độ dài: 2,739 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Cuồng phong dữ dội nổi lên, một lần nữa cuốn cát bụi trên vùng đồng bằng đỏ máu bay khắp không trung, tản mạn ra vô tận, khiến cho ánh mặt trời, thứ chỉ vừa mới thoáng len qua tầng bụi dày chiếu xuống mặt đất, một lần nữa lại bị nhuộm trong màu đỏ thẫm.

Những con chó hoang ba đầu từ xa kéo lê đuôi tiến đến, sau đó lấy xác lũ ác ma làm thức ăn. Trên thân thể bọn chúng, những mảng vảy từ từ mọc lên. Bọn chúng hai mắt đỏ rực, cắn xé xác chết như thể ganh đua, đến cả những phần đang cháy phừng phừng cũng không bỏ qua, thậm chí tới xương cũng nhai nát rồi nuốt xuống.

Atlant mở hai mắt ra nhìn khung cảnh này, sau đó cất giọng ôn hòa, thân thiết nói: “Giờ vào Vực thẳm luôn sao?”

Ý ông hỏi là về kế hoạch hành động của Lucien, Natasha và Malfurion.

Malfurion chỉ đơn thuần là phối hợp với Lucien, đề phòng bên trong phát sinh biến cố, làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Ma pháp Nghị viện và tộc Elf, vậy nên ông không trả lời ngay, chỉ đưa đôi đồng tử ánh một chút màu xanh của mình về phía Lucien.

Lucien lắc đầu: “Việc vào Vực thẳm thì để mai, còn hôm nay bọn tôi sẽ ở lại thị trấn Người Vô Danh để xem xem có phát hiện ra điều gì bất thường không.”

Nói đến đây, cậu mỉm cười: “Tiến vào Vực thẳm để điều tra nên là lựa chọn gần như sau cùng, chứ không nên lấy đó làm mục tiêu trong trường hợp còn chưa kiểm tra kỹ lưỡng bốn phía xung quanh. Nhỡ nguồn cơn thực sự nằm ở đây thì sao? Tôi chẳng muốn lãng phí thời gian chút nào, nhất là khi để lãng phí vì sự lơ là của bản thân. Làm việc gì cũng phải đi từng bước từng bước.”

“Tốt lắm. Vậy trong thời gian tới, hãy tìm kiếm thật kỹ lưỡng những điểm kỳ lạ có trong thị trấn Người Vô Danh và khu vực xung quanh đó.” Atlant khá tán đồng với quan điểm của Lucien.

Malfurion đương nhiên không có ý kiến, Lankshear và Selinda, những người vừa được chứng kiến uy lực của Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng, thì đều tương đối trầm mặc.

Trong khi bay về phía thị trấn Người Vô Danh, Natasha truyền âm hỏi: “Sao anh lại muốn vào Vực thẳm? Đâu cần phải mạo hiểm như vậy đâu… Nếu như muốn tìm cho em cơ hội chiến đấu thì đợi đám Quân chủ Ác ma tới tấn công thị trấn Người Vô Danh cũng được mà.”

Cô tin Lucien không phải là loại người không phân biệt được cái gì cần ưu tiên, vậy nên mới lấy làm nghi hoặc.

“Cái ‘dung hợp không gian’ này khá là giống với một ý tưởng anh có, nên là anh muốn nghiên cứu kỹ nó, biết đâu lại phát hiện ra được điều gì.” Lucien giải thích. Cậu quay đầu nhìn khe nứt Vực thẳm, sau đó khẽ lắc đầu và lẩm bẩm trong kết nối tâm trí: “‘Dung hợp không gian’ ư?”

Thấy rằng Lucien có mục đích riêng, Natasha bèn gật đầu, không hỏi gì thêm nữa. Cô có cảm giác từng tế bào trong cơ thể mình đều đang phấn chấn bừng bừng, thèm khát được chiến đấu.

……

Thị trấn Người Vô Danh.

Mason và Fred chậm rãi bước đi trên phố, xung quanh là những mạo hiểm giả cũng đang sốt ruột chờ đợi. Bọn họ đều nôn nóng muốn được rời khỏi đây, không muốn phải trở thành vật hy sinh cho Vực thẳm.

“Thằng ranh kia, đứng lại! Mày đụng vào tao rồi đấy!” Giữa bầu không khí như vậy, một tên vạm vỡ đô con bỗng nhiên gầm lên. Trên cái đầu trọc của gã xăm những hoa văn màu xanh giống như cành lá đang quấn vào nhau. Đó là một trong những totem của tộc người man di sống ở vùng cao nguyên phía Nam Dãy núi Hắc ám.

Người thanh niên bị gã mắng thì lưng đeo cung ngắn, tay phải nắm chặt một con dao găm màu lam sẫm đang tỏa ra chút ít hàn khí. Trong lúc tâm trạng có phần mất kiểm soát, hắn giương giương quát lại: “Ngậm mồm vào đi, thứ mọi rợ! Đây không phải là chỗ để ngươi thi hét đâu. Nếu không ngại thì nhào vào đây, để ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị đóng băng.”

Con phố vốn không rộng rãi gì này giờ đây chật ních mạo hiểm giả do cuộc nhốn nháo gây ra bởi Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng ban nãy, giữa người với người khó tránh khỏi có va chạm.

“Mẹ kiếp! Xin lỗi đi, không là tao cho mày thành thằng vô danh luôn!” Gã man di tức đến độ cổ nổi đầy gân xanh, cái thân hình cao tới hai mét cuồn cuộn từng khối cơ bắp, lấp lánh một tầng ánh sáng màu đồng cổ rõ rệt.

Thấy cả hai chuẩn bị lao vào ẩu đả, một Hào quang hiệp sĩ liền biến tay phải thành lửa, sau đó chém một nhát từ trên xuống vào chính giữa hai người, khiến cho mặt đất nứt ra một cái rãnh cháy đen.

“Im lặng!” Hào quang hiệp sĩ kia quét đôi mắt vàng lạnh lùng qua hai mạo hiểm giả cấp hiệp sĩ trước mặt.

Nhìn rãnh nứt trên mặt đất, gã man di và người thanh niên kia mỗi người đều lùi lại một bước, trừng mắt nhìn nhau lần nữa rồi quay người bỏ đi.

Mason ở một bên chứng kiến tất cả bèn cảm thán nói: “Bị phong tỏa suốt một thời gian dài, lại từng trải qua những sự việc trước đó như cơn thủy triều ác ma cùng với cái chết của rất nhiều mạo hiểm giả, tâm trạng mọi người xem ra ngày càng nóng nảy, bồn chồn rồi. Một chuyện bé cỏn con cũng có thể xé to ra thành đổ máu.”

Ngay cả chính gã cũng có cảm giác sốt ruột, khổ sở tương tự, mong muốn được phát tiết ra bên ngoài.

Fred khẽ hít vào một hơi, đang định phê bình hiệu suất chậm chạp của đám Elf, bởi kể từ lúc Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng nổ ra đã lâu như vậy rồi mà lệnh phong tỏa vẫn chưa được gỡ bỏ, thì đúng lúc này, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, hắn bèn ngẩng đầu lên, để rồi chỉ thấy trên bầu trời thị trấn bỗng phát sinh biến chuyển đầy quỷ dị. Bầu trời xanh vốn bị bụi máu bao trùm bỗng nhiên “sụp” xuống, trở nên nặng trĩu, ngột ngạt và tối tăm!

Kế đó, nửa bầu trời sáng dần lên, bên trong đó có những tia sáng biến ảo không ngừng, chốc chốc lại tối tăm đến khó hiểu, tựa như tượng trưng cho lòng người. Nửa còn lại thì mỗi lúc một âm u, mỗi lúc một nặng nề. Cuối cùng, màu máu biến mất, chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm, một màu đen vô cùng vô tận!

Và ở bên trong màu đen ấy là những điểm sáng nhỏ lấp lánh như thể vì sao, muôn màu muôn vẻ, đẹp đến lạ thường.

Ngước nhìn khung cảnh mênh mông sâu thẳm như bầu trời sao, lại nhìn cảnh tượng khi sáng khi tối, mập mờ khó hiểu như lòng người kia, Fred bỗng rơi vào trạng thái thất thần, linh hồn tựa như đang trôi lơ lửng, mãi một lúc lâu vẫn không cảm nhận được gì khác.

Không biết bao lâu trôi qua, một cơn gió lạnh mang theo mùi máu tanh thổi tới, khiến cho Fred bất chợt rùng mình. Ngửa đầu nhìn lên, hắn phát hiện bầu trời đã trở lại bình thường từ bao giờ, bụi bao phủ dày đặc vẫn ngăn ánh nắng chiếu xuống. Không, không phải ánh nắng, mà là ánh trăng bạc!

‘Vừa rồi là ảo giác à…’ Fred quay đầu lại, phát hiện Mason và những người khác đều đang đứng đờ ra như tượng đá. Toàn bộ thị trấn Người Vô Danh trở nên tĩnh lặng dị thường, thậm chí cả con chó lớn đang đến kỳ động dục ở quán rượu Xương Thịt kia cũng chẳng hề sủa lấy một tiếng.

“Không, là hình chiếu của demiplane, demiplane của một Pháp sư huyền thoại…” Mason lúc này cũng đã hoàn hồn, bèn vừa như trả lời, vừa như lẩm bẩm nói.

Hiệp sĩ có một số nghi lễ giúp rèn luyện huyết mạch đòi hỏi phải kết nối và triệu hồi sức mạnh của một demiplane huyền thoại, cũng giống như các giáo sĩ của thần giáo Chân Lý khi tấn thăng đều phải kết nối và triệu hồi “Thần” vậy.

Fred cười tự giễu: “Nếu không tính Bình nguyên Huyết sắc ra thì đây là lần đầu tiên em được mục sở thị một demiplane huyền thoại đấy.”

Chúa tể của Bình nguyên Huyết sắc, Huyết Tinh Quân Vương, là một ác ma huyền thoại bậc hai. Nếu một pháp sư, tín đồ tà giáo hoặc hiệp sĩ có huyết mạch đặc thù muốn tiến hành nghi lễ liên quan đến phương diện máu me, giết chóc thì rất có khả năng sẽ triệu hồi sức mạnh từ Bình nguyên Huyết sắc, bởi vậy mà nó cũng là một demiplane huyền thoại.

“Hai vị của nghị viện cuối cùng cũng kiểm tra xong rồi.” Mason có cảm giác mệt mỏi thấm tận tim gan. Lúc này, trời đã về khuya.

……

Tại khu rừng ô nhiễm bên ngoài thị trấn người Vô Danh mọc đầy những cái cây kỳ dị trái với lẽ thường. Chúng uốn cong một cách hết sức ngẫu nhiên, như thể bị đám trẻ con nghịch ngợm làm ra. Còn trên vỏ cây thì nổi lên những khối ung nhọt, từ bên trong chảy ra một thứ dịch nhầy màu máu, trông vừa dữ tợn vừa kinh tởm.

“Khu rừng này vì ở quá gần khe nứt Vực thẳm mà bị ô nhiễm, nhưng ngoài phạm vi một trăm mét thì mức độ ô nhiễm bắt đầu giảm dần, rất khó để đảm bảo cái gọi là tính đồng nhất cần phải có cho việc ‘dung hợp không gian’.” Bàn Tay Cân Bằng Lodell giới thiệu nơi duy nhất lân cận có khả năng khớp tham số với khe nứt Vực thẳm.

Lucien tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó dùng ma thuật kiểm tra lại lần nữa mới khẽ gật đầu: “Có thể khẳng định, nơi này không liên quan gì đến việc khe nứt Vực thẳm rách rộng.”

Atlant cũng có kết luận tương tự.

“Xem ra phải tới Vực thẳm một chuyến thật rồi.” Malfurion không quá tình nguyện đi vào đó. Vị Á Thần Ý Chí Vực Thẳm kia là một tên điên từ đầu đến cuối. Không một ai có thể biết bước tiếp theo của Hắn là gì, bởi chính Hắn cũng có biết đâu! Nhỡ Hắn nhất thời “nghĩ không thông”, trực tiếp tự bạo luôn trước mặt bọn họ thì sao? Thế thì làm thế nào?

Hơn cả Chúa Tể Địa Ngục đầy mưu mô, ông còn lo về tên Ý Chí Vực Thẳm không não kia hơn cả.

“Việc ‘dung hợp không gian’ vẫn chỉ đang ở giai đoạn đầu, chủ yếu chỉ diễn ra ở khu vực nằm giữa Bình nguyên Huyết sắc và rừng Stroop, vậy nên khu vực này vừa chịu ảnh hưởng từ Vực thẳm, lại vừa bị thế giới vật chất chính áp chế. Dưới hoàn cảnh trọng thương hiện tại, Ý Chí Vực Thẳm căn bản không thể nào giáng thế xuống Bình nguyên Huyết sắc, cũng giống như Hắn không thể giáng thế xuống thế giới chính vậy.” Lucien giải thích qua cho Malfurion. Đây là kinh nghiệm xử lý có từ thời Đế chế Ma thuật cổ đại.

Nói đến đây, Lucien quay sang nhìn Lankshear, Lodell và Selinda, sau đó nghiêm túc nói: “Do việc điều tra sự kiện Elf biến chất đã tiến triển thêm được một bước, nên có một việc ta nhất định phải nhắc nhở các vị.”

Báo cáo điều tra ngày đầu tiên của đám người Jurisian, Felipe, Heidi đã tới được Lucien thông qua thuật liên lạc điện từ, nhờ vậy mà cậu cũng đã biết những hoài nghi của họ.

“Việc gì vậy?” Biểu cảm của Lankshear trở nên nghiêm nghị, không còn vẻ kiêu ngạo với rất nhiều ý đồ ẩn giấu bên trong như trước nữa.

Lucien giải thích sơ bộ: “Bên trong di tích cổ đại ở tận cùng Địa ngục có bảy ác quỷ viễn cổ vô cùng quỷ dị, kỳ quái, được đặt tên theo những cảm xúc như là Thù Hận, Thống Khổ,… Chỉ cần những cảm xúc tương ứng trong lòng bị dồn nén, không thể giải tỏa và đạt đến một mức độ nhất định, đồng thời vô tình khuếch đại chúng thông qua những nghi thức tưởng như rất bình thường và thật tâm tin rằng những ác quỷ viễn cổ đó có thật, thì khi đó hạt giống ác quỷ ẩn sâu trong lòng mỗi người sẽ ‘thức tỉnh’, ‘sinh trưởng và nảy mầm’, dẫn tới việc hình chiếu của ác quỷ viễn cổ tương ứng giáng thế…”

“Những pháp sư tới đây cùng ta bước đầu nghi ngờ rằng các Elf biến chất là do bị ác quỷ viễn cổ ô nhiễm…”

“Ác quỷ viễn cổ ư…” Tộc Elf vẫn còn lưu giữ nguyên vẹn những thư tịch cổ của nền văn minh xưa, nên sau khi nghe Lucien nhắc tới, Malfurion liền nhớ ra ngay những truyền thuyết từng bị phân vào dạng chuyện kể của các du ca.

Vẻ mặt ông trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Nếu thật sự tồn tại một loại quái vật như vậy thì đó sẽ là thứ quỷ dị, khó phòng ngừa nhất, so với các Công tước Quỷ và Bá tước Quỷ còn khó đối phó hơn nhiều!

Lodell, Selinda và Lankshear đều lẩm bẩm lặp lại cái tên “ác quỷ viễn cổ”. Bọn họ trước nay chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có thứ quái vật như vậy!

Lucien tiếp tục nói: “Ban nãy, lúc kiểm tra thị trấn Người Vô Danh, tôi phát hiện các mạo hiểm giả trong thị trấn do bị nhốt ở đó lâu, cộng thêm việc phải đối mặt với nguy hiểm bị ác ma tập kích, cho nên tinh thần của họ đều khá nóng nảy, khổ sở, tàn bạo và bất an. Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến ác quỷ viễn cổ thì một bầu không khí như vậy sẽ rất dễ bị lợi dụng. Các vị nhất định phải cẩn thận, phải thật nhanh chóng loại trừ các đối tượng khả nghi và để cho họ rời đi.”

“Cái việc phiền phức này cứ để tôi xử lý.” Atlant nói.

……

Ngày hôm sau, Lucien, Natasha và Malfurion xuyên qua khe nứt Vực thẳm, tiến vào Bình nguyên Huyết sắc.

Ở thị trấn Người Vô Danh, vừa mới nghỉ ngơi xong, Mason và Fred đã nghe thấy những tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên dưới. Một Đại hiệp sĩ đã bị một Hào quang hiệp sĩ mất kiểm soát cảm xúc tấn công và làm trọng thương, máu tươi vương vãi khắp mặt đất.

Nhìn thứ chất lỏng đỏ tươi đến chói mắt kia, mạch máu trên trán Mason giật giật, tầm mắt dường như bị nó lấp đầy. Cảm giác bị dồn nén kỳ quái ngày một mãnh liệt, khiến cho gã cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.

‘Không được, không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa!’

Gã đứng bật dậy, sau đó kéo Fred lao về phía các Elf canh phòng.

Tại “khu cư ngụ tự nhiên”, được Iristine dẫn đường, Jurisian, Felipe và những người khác cũng đang tìm tới Thủ Trượng Giả Martha.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Ủa chương này vừa update gì à
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Fix lỗi typo thôi :))
Xem thêm
giờ mới để ý là hình như cũng khá lâu rồi mới đc nghe miêu tả chiêu thức đã tai như này, chứ dạo này toàn bùm bùm tung chiêu chả hiểu gì:v
TFNC
Xem thêm
Có đám ắcquy này là đến 80% là trò của huyền thoại nào đó bày trò để thu thập đức tin rồi
Xem thêm
Đến rồi à
TFNC~~~
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
Muốn cày quá mà bận ôn thi 💀
Xem thêm