Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 1: Người ghé thăm và linh cảm

1 Bình luận - Độ dài: 1,149 từ - Cập nhật:

Đã khoảng hai tháng kể từ chuyến mạo hiểm ở “Glad Shi=Im”.

Khi tiết trời xuân bắt đầu mang theo chút oi ả báo hiệu mùa hè đến gần, bọn tôi — tổ đội “Clover” — đón một vị khách lạ đến căn cứ.

“Yo, làm phiền chút nhé.”

“Benwood? Hôm nay bọn tôi không có hẹn gì mà?”

“Ờ. Có chuyện hơi gấp. Nên ta ghé luôn cho lẹ.”

Người bước vào với nụ cười cợt nhả là Benwood — Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả ở Finis.

Ông này đến đột xuất thì cũng chẳng lạ, nhưng lần này khác thường ở chỗ: phía sau cái thân hình đồ sộ quen thuộc của ông là một kẻ lạ mặt trùm áo choàng kín mít.

Trông có vẻ khả nghi, nhưng nếu đi cùng Benwood thì chắc không cần quá cảnh giác.

“Chào ngài Hội trưởng. Cháu đi pha trà ngay ạ.”

“À, cảm ơn Silk-chan.”

Silk từ bếp ló đầu ra, gật đầu chào một cách nhanh gọn rồi quay vào trong.

Tôi chỉ thở dài nhẹ khi thấy Benwood thản nhiên ngồi phịch xuống ghế như thể đang ở nhà mình.

Gần đây ông hay tới bàn công chuyện, thành ra cũng quen mặt, nhưng như này thì đúng là hơi tự nhiên quá mức.

Dù vậy, khách là khách.

Không nên để người ta đứng lâu.

Tôi lên tiếng, mắt hướng về người mặc áo choàng:

“Mời ngồi. Nếu cần thì tôi có thể giữ áo khoác giùm.”

“Cảm ơn cậu đã niềm nở, Yuke Feldio.”

Giọng nói ấy khiến tôi khựng lại.

Nghe rất quen… nhưng không tài nào nhớ ra được.

Và rồi, ngay giây sau đó, nghi ngờ của tôi được giải đáp.

“……!!”

Ngay khoảnh khắc người đó vén áo choàng, tôi lập tức quỳ một gối, cúi đầu thật sâu.

Tim tôi như ngừng đập.

Người mà không đời nào nên xuất hiện ở nơi thế này… lại đang ở ngay trước mắt.

“Ôi thôi, không cần khách sáo thế đâu. Hôm nay ta đi kín tiếng thôi… coi như là bạn của Benwood. Cứ gọi ta là Vince nhé.”

Người mỉm cười hiền hậu ấy chính là… Vincent Đệ Ngũ, đương kim Quốc vương Welmeria.

Một vị vua có xuất thân đặc biệt là cựu mạo hiểm giả, đồng thời là nhà cải cách đưa đất nước phát triển vượt bậc hơn mười năm qua.

Là bạn của Benwood thì nghe có lý, nhưng không phải người mà tôi có thể tiếp đãi như người quen được.

“Ủa, khách hả? Chào nha! Cứ thoải mái như ở nhà nhen!”

Marina trong bộ đồ mỏng bó sát khoe rõ đường cong, có vẻ đang định đi ra ngoài, vừa từ cầu thang đi xuống vừa vẫy tay như thường ngày.

…Xin em đừng làm vậy.

Nếu bị quy vào tội khi quân thì ai cứu nổi?

“Ồ, Marina-san. Lúc nào ta cũng xem kênh của cô đấy, ngoài đời còn xinh hơn nhiều.”

“Ehehe, cảm ơn chú. Chú đến giao nhiệm vụ hả?”

“Đúng vậy. Ta định sẽ nói chuyện đó ngay sau đây.”

“Vậy à. Nếu bọn cháu nhận nhiệm vụ thì mong được giúp đỡ nhiều nha!”

Marina cúi đầu đầy lễ phép rồi vừa hát khe khẽ vừa bước ra ngoài.

Tôi quay lại đối diện Quốc vương với vẻ mặt bất lực.

So với lần đối mặt Quốc vương Vordan, lần này áp lực lớn hơn gấp bội.

“Yuke, đừng căng thẳng quá. Tên này là huynh đệ kết nghĩa của Saga đấy.”

“Vậy có nghĩa là với ta, cậu giống như em trai vậy.”

“Thế tức là đồ đệ của tôi rồi còn gì!”

“Benwood, cái đó thì… xin tha.”

Thấy họ thật sự thân thiết, tôi cũng nhẹ nhõm được phần nào.

Đúng lúc ấy, Silk mang trà tới.

“……”

Và y như tôi đoán, cô nàng đứng chôn chân tại chỗ.

Mà vậy là còn giỏi.

Không làm rơi khay là bản lĩnh lắm rồi.

“Cô là Silk Amberwood, phó thủ lĩnh đúng không? Tôi rất mong cô cũng ngồi cùng.”

“V-vâng…”

Silk, vẫn chưa hoàn hồn, ngồi xuống cạnh tôi với động tác máy móc.

Thế là bốn người ngồi quanh bàn.

“Ta đã nhận được thư của vương tử Mastoma.”

“...!”

Quốc vương Vincent, không cần người thử độc, điềm nhiên nhấp một ngụm trà rồi đi thẳng vào vấn đề.

Quả đúng là cựu mạo hiểm giả, không vòng vo khách sáo.

“Thêm vào đó, chuyện cậu đã nhờ Benwood và Maniella chuyển lời, chúng ta cũng đã đưa vào nghị trình. Kết luận là, lần này… vương quốc sẽ chính thức can thiệp.”

“Ra vậy… Quả đúng như tôi lo.”

“Ừ. Cậu đánh giá và phản ánh rất chuẩn. Cảm ơn vì đã báo cáo.”

“Thần xin ghi nhận lời khen.”

Tôi đáp lời với vẻ điềm đạm, khiến Quốc vương bật cười khẽ.

“Căng thẳng quá. Mạo hiểm giả trẻ tuổi thì cứ thô lỗ một chút cũng được mà.”

“Tôi đã nhận tước hiệu A-rank từ chính bệ hạ rồi ạ.”

Tôi nói vậy, ông bật cười rồi rút ra một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt tôi.

Hộp làm bằng gỗ bóng loáng, nắp khắc dấu ấn chính thức của Vương quốc Welmeria.

“Trước tiên, đây là phần thù lao ứng trước cho nhiệm vụ lần này.”

“Đây là…?”

“Cứ mở ra xem đi.”

Tôi mở hộp ra cẩn trọng.

Bên trong là một huy chương cài cổ áo, chạm hình cỏ bốn lá bằng bạc trắng, ánh sáng rực rỡ.

“……?”

“……?”

Tôi và Silk nhìn nhau, rồi nhìn huy chương, cả hai đều chết lặng.

Không ổn rồi.

Cổ tôi như máy gỉ, chậm rãi quay về phía Quốc vương.

Và ông, với nụ cười không hề báo trước tai họa, vỗ tay lớn một cái.

“Chúc mừng nhé. Từ hôm nay, cậu đã là quý tộc của Welmeria rồi.”

“Chúc mừng Yuke! Giờ cậu là đồng môn của ta, một Bá tước mê cung rồi đó!”

“Đ-đợi chút! Chuyện này là sao!? Tôi không hiểu gì hết… đầu óc không theo kịp!”

“Bá tước mê cung” là tước hiệu đặc biệt của Welmeria.

Danh vị cao quý nhất dành cho mạo hiểm giả có công lớn với mê cung — đồng nghĩa với quý tộc một đời và cận thần của nhà vua.

Một món quà gặp mặt cỡ này thì quá sức chịu đựng.

“Tôi không thể nhận cái này được.”

“Tiếc là… vương nghị hội đã thông qua rồi. Xin lỗi vì trao hơi trễ đấy, ‘Dũng giả’ Yuke Feldio.”

“……!”

Chỉ một câu thôi cũng đủ làm tôi hiểu — chuyện này hoàn toàn nghiêm túc.

Chắc chắn lại sắp có rắc rối to.

Và rồi, một cuộc mạo hiểm mới… lại bắt đầu.

Với linh cảm nặng nề đó.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
Nhân tài rank A thì hiếm, trong thời gian ngắn lại còn có 2 team tự hủy thì đúng là main phải gánh thật :)))
Xem thêm