Vol 3
Chương 17: Sự khích lệ của đồng đội và sự nuông chiều của người đồng khóa
1 Bình luận - Độ dài: 1,362 từ - Cập nhật:
"Tụi em cũng đã nghĩ đến chuyện đó."
Khoảng hơn mười phút sau khi rời phòng họp và trở về dinh thự Feldio.
Nghe tôi thuật lại tình hình, Silk vừa trải đống tài liệu lên bàn vừa đáp với ánh mắt chăm chú.
"Hiện tại có quá ít phương án khả thi. Vì vậy, thay vì cứ phòng thủ bị động, tấn công chủ động có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hơn."
"Nói vậy thì nghe hợp lý đấy... nhưng người đi vẫn là bọn mình chứ gì?"
Tôi nhún vai.
Dù quen rồi, vẫn không khỏi lẩm bẩm.
"Chắc là vậy rồi... nhưng, Run có nói một điều khiến tụi em suy nghĩ."
Silk liếc nhẹ sang phía Nibelrun, như để nhường lời.
Run vẫn ngồi ở đó, đung đưa đôi chân nhè nhẹ trên ghế, khuôn mặt nhỏ bé bình thản như thường ngày.
"Run à? Có gì muốn nói sao?"
"Anh ơi. Run nói, anh có tin không ạ?"
Câu hỏi nhẹ nhàng mà thẳng thắn khiến tôi thoáng khựng lại.
Cảm giác nghiêm túc từ Run khiến tôi cũng bất giác thận trọng hơn.
"Tất nhiên rồi. Có chuyện gì à?"
"Khí tức của mê cung gần đây... lạ lắm."
"Lạ?"
"Ừm. Không biết phải diễn tả thế nào... giống như lớp vỏ ngoài đang dần bong ra ạ. Giống như... lột vỏ hành ấy."
Cách ví von có phần kỳ lạ.
Nhưng Run là "Vu nữ Hoàng Hôn", từng sống ở dị giới.
Có lẽ cô bé sở hữu một dạng trực giác đặc biệt với những hiện tượng như mê cung hay dị giới.
"Vậy là dấu hiệu tốt hay xấu?"
"Run nghĩ... là chuyện xấu ạ."
Cô bé bình thản đáp lại câu hỏi của tôi.
"Em cảm thấy phong ấn đang dần yếu đi."
Rain, từ nãy vẫn lặng lẽ lắng nghe, giờ khẽ gật đầu, giọng bình tĩnh tiếp lời.
"Việc mê cung từng không bị phát hiện đã là bất thường. Có lẽ do bị phong ấn và ẩn giấu bằng nhiều lớp pháp trận. Nhưng giờ, từng lớp một đang yếu dần."
"Ra vậy..."
Nếu đúng thế thì vì sao lại đúng lúc này?
Do hao mòn theo thời gian?
Không. Có lẽ là do ‘Glad Shi=Im’.
Sự kiện không gian biến động khi nó xuất hiện chắc chắn đã gây xáo trộn trục cân bằng của thế giới.
Dù chúng tôi đã ngăn thảm họa tại ranh giới sụp đổ, nhưng dư chấn từ ‘Vô sắc ám’ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, khiến các mê cung trên khắp đại lục lần lượt có dấu hiệu hoạt hóa.
Và ‘Vương miếu’ chính là một trong số đó.
Một mê cung cổ đại bị lãng quên, mang phong ấn chồng lớp, giờ đây tựa như một quả bom nổ chậm – âm thầm tích tụ áp lực bên trong.
"Ý mọi người thế nào?... Mà, Nene đâu rồi?"
"Đang đi ra ngoài kiểm tra khu vực xung quanh và lắp đặt mấy đạo cụ ma pháp để phát trực tiếp ạ."
"Đi một mình? Có ổn không?"
Tôi cau mày.
Dù biết cô ấy rất giỏi hành động độc lập, nhưng vẫn lo cô sẽ liều lĩnh quá mức.
Dù sao thì cũng hiểu vì sao cô lại vội như vậy.
Nếu kịp lắp đặt các đạo cụ giám sát bằng ma thạch, chúng tôi sẽ dễ dàng phản ứng khi ‘Đại bạo tẩu – Stampede’ xảy ra.
"Marina, ý em thế nào?"
"Em á? Như thường lệ thôi. Sẽ đi cùng anh ạ."
Tôi hơi nghiêng đầu.
Dường như cô nhận ra điều đó, Marina liền bĩu môi, rồi cau mày phản ứng lại.
"Hừm, bộ mặt anh viết chữ ‘ngốc’ rõ thế hả? Không phải em không nghĩ gì đâu. Em tin anh. Chỉ vậy thôi... à, ý là..."
"Marina muốn nói là sẽ luôn ở bên anh Yuke. Thật là, lúc nghiêm túc thì chẳng nói được gì cho rõ, vậy mà lúc này lại bộc lộ ra ‘nữ tính’ dễ sợ. Nhưng mà, tụi em cũng vậy."
Silk mỉm cười dịu dàng, còn Rain thì gật đầu.
Ánh mắt của ba cô gái ánh lên vẻ kiên định không gì lay chuyển.
Tôi chợt nhận ra, người duy nhất còn xem nhẹ sức mạnh tinh thần của đồng đội... chính là mình.
Tôi vẫn còn quá tự tin vào bản thân, và quá cô độc.
"Chẳng phải ngay từ đầu, cậu đâu có định bỏ chạy, đúng không?"
Giọng nói phá tan bầu không khí vang lên từ phía cửa.
Jamie bước vào, dáng vẻ tự tin, nhưng mang theo nét dịu dàng.
Trang phục cô đang mặc khác hẳn thời còn là một thành viên của ‘Thunder Pike’.
Vẫn là đồ mạo hiểm giả, nhưng mang khí chất trưởng thành hơn, chững chạc như chính con người cô hiện tại.
"Thế nào?"
"Rất hợp. Rất... Jamie."
"Gì chứ cái đó?"
Jamie bật cười khe khẽ, còn Rain thì phồng má rõ rệt.
Xem ra chuyện ở 'Arthes' vẫn còn chưa nguôi ngoai với cô bé.
"Tôi và Hội Trưởng sẽ ở lại phòng thủ. Nghe nói vài tổ đội hạng A khác sẽ đến hỗ trợ."
"Gì cơ!? Chị Jamie không đi với bọn em sao!?"
Marina bật dậy trước cả tôi, giọng đầy bất mãn.
"Chị muốn đi lắm chứ. Nhưng giờ chị chưa đủ sức, cũng chưa phối hợp nhịp nhàng với mọi người. Nếu miễn cưỡng đi theo, chỉ làm vướng chân thôi. Ở lại bảo vệ hậu phương còn hơn. Dù sao chị cũng là thành viên của ‘Clover’."
Jamie nói có phần gượng gạo, nhưng ánh mắt lại thật lòng.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận ‘Clover’.
"Vậy nên, Yuke. Với tư cách thủ lĩnh, cậu định làm gì?"
"Tôi thì──"
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra lòng mình đang dao động.
Không, phải nói là... sợ hãi.
Là cảm giác từng đối mặt khi quyết định có nên lao vào ‘Vô sắc ám’ hay không.
"Yuke. Em sẽ đi theo anh. Dù anh chọn thế nào."
Rain khẽ nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
"Anh thì sao ạ?"
"Tất nhiên là tôi cũng vậy."
Ngay khi tôi vừa gật đầu, một vòng tay bất ngờ từ phía sau siết lấy tôi.
"Yên tâm đi! Miễn cả nhóm cùng nhau, chuyện gì cũng xoay xở được hết! Vì anh là ‘Dũng giả’ mà!"
Marina ôm tôi từ phía sau, giọng cười hồn nhiên mà mạnh mẽ.
Cái danh "Dũng giả" nghe thì sáo rỗng, nhưng khi cô ấy nói ra, tôi lại cảm thấy như mình thật sự có thể gánh vác được.
"Vậy thì quyết định vậy nhé. Giờ chúng ta liệt kê vật dụng cần thiết. Khi Nene về, sẽ cùng lập kế hoạch chi tiết. Mọi người nhớ giúp một tay."
"Em sẽ ra chợ chuẩn bị một số thứ ạ. Marina, đi cùng không?"
"Đi chứ!"
Tất cả nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Tổ đội của tôi, một khi quyết định rồi thì chẳng bao giờ chần chừ.
Chỉ còn mình tôi ở lại, vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ hết những lưỡng lự trong lòng.
Tôi thở ra khẽ khàng.
Ngay lúc ấy, một vòng tay khác nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau.
Lần đầu tiên Jamie chủ động tiếp cận như vậy, khiến tôi hơi bất ngờ.
"Jamie?"
"Được tin tưởng ghê ha."
"Ừ thì... từ chân chạy việc vặt cho tổ đội hạng A, thành thủ lĩnh ‘Dũng giả’. Cũng hơi áp lực thật."
Jamie nhẹ nhàng siết tay hơn, rồi thì thầm.
"Thả lỏng chút đi. Những chuyện không tiện nói với mấy cô nhóc kia, thì cứ để tôi nghe."
"...Cảm ơn. Lúc này, cho tôi dựa vào chút được không?"
"Được thôi. Than thở bao nhiêu cũng được."
Tôi không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, để bản thân yếu đuối một lần, trải lòng cùng người đồng đội cũ – giờ đây, là một phần không thể thiếu của ‘Clover’.


1 Bình luận