Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 31: Bình minh và lời hứa

0 Bình luận - Độ dài: 1,586 từ - Cập nhật:

Vài ngày sau.

Tôi và chú đứng trên một gò cao ở La-Jo, phóng tầm mắt nhìn xuống “Tử Cốc” khi ánh bình minh vừa ló rạng.

Từ đây có thể thấy rõ “Mê cung Phản chuyển Tenebre” khổng lồ, trải dài như một mái vòm bao trùm vùng đất bên dưới.

Dù là ánh sáng chói lọi của buổi sớm cũng bị hút vào bên trong, báo hiệu sự mở rộng không ngừng của mê cung, từng chút từng chút lật ngược thế giới này.

“Chuẩn bị xong hết rồi chứ, Yuke?”

“Cháu đâu còn đường lùi nữa, phải không?”

Tôi đáp, giọng đều và chắc.

Không phải kiểu lạnh lùng, mà là thứ yên tĩnh chỉ có sau khi đã sắp xếp xong mọi cảm xúc.

Chú khẽ nhếch mép.

Nét cười không rõ là tán thưởng hay chế nhạo, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia hài lòng.

“Ánh mắt cháu trông cũng mạnh mẽ hơn rồi đấy. Có chuyện gì làm thay đổi cháu à?”

“Chú đừng soi sâu quá làm gì ạ. Ai rồi cũng sẽ có lúc như vậy mà.”

Tôi nói, vừa đủ để giữ sự riêng tư, nhưng cũng không hoàn toàn khép kín.

“Kukuh.”

Chú bật cười trước câu trả lời nửa vời của tôi.

Tôi liếc nhìn ông, nhưng không nói thêm.

Với cái kiểu đó, tôi đoán chú đã biết hết mọi chuyện rồi cũng nên.

Nhìn ánh nắng từ từ lan tỏa khắp thung lũng, tôi để tâm trí trôi dạt về những ngày vừa qua kể từ khi chú xuất hiện.

Có không ít lần tim suýt nhảy khỏi lồng ngực vì những buổi kiểm tra bất thình lình, cũng không thiếu những phen bị chú trêu chọc đến đỏ mặt, nhưng tổng thể mà nói, thời gian đó không tệ chút nào.

Được gặp lại người đã cứu mạng mình trước khi lao vào tử địa thế này, thực sự là một điều may mắn không tưởng.

Tôi đã có thể xác nhận và bổ sung rất nhiều kiến thức còn thiếu, thậm chí thực hiện được lời hứa cùng nhau cạn chén rượu năm xưa.

Tâm trạng cũng thoải mái hơn phần nào, nhẹ nhõm hơn khi gánh nặng trong lòng đã vơi bớt.

“Giờ chú sẽ quay lại Finis. Đi cùng Benwood.”

“Rõ rồi ạ. Chú cẩn thận đấy.”

Tôi trả lời gọn, không vòng vo, vì biết kiểu người như chú không thích những lời tiễn đưa ướt át.

Phía dưới Finis là “Vô Sắc Ám” — “Tháp” khổng lồ.

Chú sẽ cùng những đồng đội cũ như Benwood và Mamal-san tiến vào đó một lần nữa.

Tôi từng hỏi chú định tới đó bằng cách nào, nhưng chỉ nhận được câu trả lời lấp lửng:

“Có một đạo cụ ma pháp đặc biệt.”

Tôi cũng muốn xem qua lắm, nhưng biết chắc rằng có hỏi nữa cũng vô ích.

Kiểu người như chú, một khi đã không muốn nói thì có hỏi cũng chỉ tổ chuốc lấy bực.

Chỉ cần biết rằng chú đã có cách để đến được đó là đủ.

“Nghe này, Yuke. Lựa chọn của cháu không sai, nhưng cũng có những thứ tuyệt đối không được phép sai lầm.”

“?”

Tôi nghiêng đầu, hơi cau mày trước lời cảnh tỉnh mơ hồ đó.

“Cứu thế giới này là lựa chọn đúng đắn. Đây là thế giới của chúng ta, đáng để bảo vệ. Nhưng từ bỏ thế giới để bảo vệ chính mình cũng là một lựa chọn. Đừng quên điều đó.”

Chú không quay sang tôi, ánh mắt vẫn hướng về phía bình minh, giọng điềm đạm đều đều.

“Không cần phải hy sinh vì thế giới. Đặc biệt là những kẻ như chúng ta, những 'Kẻ lang thang' có khả năng bước qua các thế giới. Chạy trốn cũng không phải xấu. Hãy nhớ lấy điều này, đừng lầm lẫn thứ tự ưu tiên.”

“Rõ, thầy.”

Câu trả lời bật ra tự nhiên, không do dự.

Như thể từ lâu đã ăn sâu vào tiềm thức.

Người đã cứu tôi từ đống đổ nát của quê hương đầu tiên bị hủy diệt bởi Đại Bạo Tẩu — chính là chú Saga.

Người đã nhận nuôi tôi, đưa tôi về Feldio, chỉ dạy mọi điều cần thiết và mở ra cho tôi con đường trở thành mạo hiểm giả — cũng là chú.

“Trong suốt quá trình huấn luyện, cứ gọi chú là thầy.”

Những lời ấy vang lên rõ mồn một trong đầu tôi, kéo tôi về những ngày tháng xa xưa khi vẫn còn là một đứa trẻ.

Quãng thời gian ấy đã định hình ước mơ và con đường tôi đang bước đi.

“Đã lâu rồi không nghe cháu gọi thế nhỉ.”

“Vì chú luôn là người chỉ đường cho cháu mà.”

“Nhưng giờ thì không thể thế mãi được. Cháu cũng có những người cần dẫn dắt rồi, phải không?”

Tôi khẽ gật đầu, không chút ngập ngừng.

Tôi là người đứng đầu “Clover”.

Tôi phải gánh trên vai lòng tin, sinh mạng và cả khát vọng của những người đã chọn tin tưởng tôi.

“Yên tâm, cháu biết mình phải làm gì ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Chú mỉm cười, lần này rõ ràng là nhẹ nhõm.

“Chúng ta sẽ cùng nhau cứu thế giới này, Yuke.”

“Ừm. Dù xuất phát từ hai nơi khác nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng tiến vào ‘Tháp’. Để phần này cho bọn cháu lo.”

“Chú trông cậy vào cháu đấy. Các quốc gia như Welmeria cũng đã bắt đầu hành động. Chúng ta sẽ là chìa khóa mở ra hy vọng.”

Tôi khẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn về phía “Mê cung Phản chuyển Tenebre” đang nuốt chửng cả “Tử Cốc”.

Ảnh hưởng từ mê cung này đang làm bất ổn nhiều nơi, gây ra hiện tượng ma vật nổi loạn và “Tràn ra” khắp các vùng đất.

Đây là dấu hiệu cho thấy “Vô Sắc Ám”, mê cung cốt lõi của thế giới, đang bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.

Để đối phó với tình hình này, quốc vương Welmeria đã ban hành “Nhiệm vụ Sắc mệnh” khẩn cấp, điều động những tổ đội hạng A nổi danh như “Skordia”, “Granz Blow” và “Carmine” vào cuộc.

Có lẽ Hội Mạo hiểm giả cũng đã bắt đầu hoạt động hết công suất, liên tục phát lệnh chiêu mộ và điều động mạo hiểm giả tới các điểm nóng.

Tuy nhiên, tất cả chỉ là biện pháp tạm thời.

Để thực sự giải quyết được vấn đề, phải chinh phục được “Tháp” — nơi khởi nguồn của “Mê cung Phản chuyển Tenebre” — và tiêu diệt mầm họa từ gốc rễ.

Và lạ thay, tôi cảm thấy đó chính là việc mà mình phải làm.

Khi tôi nói điều này với chú vài ngày trước, chú chỉ đùa cợt đáp lại:

“Những 'Kẻ lang thang' như chúng ta ít nhiều đều mang trên vai sứ mệnh, ‘dũng giả’ của chú.”

Thực lòng mà nói, tôi không ưa gì mấy từ như “sứ mệnh” hay “vận mệnh”.

Chúng thường chỉ là cái cớ để đẩy trách nhiệm và đau khổ lên vai người khác.

Nhưng, tôi nghĩ lại.

Ngày hôm đó, khi Marina gọi tên tôi, khi tôi cùng những người học trò cũ lập nên “Clover”, khi chúng tôi cùng nhau chia sẻ giấc mơ và cùng hướng tới tương lai…

Và giờ đây, khi tôi đứng trước thử thách này — nếu tất cả những điều đó đều là một phần của vận mệnh, thì cũng không hẳn là tệ.

Dù vẫn chưa thể thực sự cảm nhận được những từ như “sứ mệnh của dũng giả” hay “vận mệnh của thế giới”, nhưng có một điều tôi đã chắc chắn.

Tôi không thể một mình gánh vác tất cả.

Tôi chỉ muốn bảo vệ thế giới này — nơi tôi đã gặp họ và chọn gắn bó.

Vì vậy, tôi sẽ làm những gì mình có thể, hết sức mình.

Cùng với những cô gái cứng đầu, đáng yêu và đầy quyết tâm ấy, những người đã từng nói rằng sẽ ở bên tôi cả khi sang thế giới bên kia.

Trong khi tôi vẫn chìm vào dòng suy nghĩ, một bàn tay đập nhẹ lên vai tôi, không mạnh, nhưng cũng đủ khiến tôi tỉnh lại.

“Thôi nào, cứ thả lỏng đi. Chuyện lớn cứ để bọn chú lo. Dù sao bọn chú cũng là những người từng vượt qua ‘Vô Sắc Ám’ mà.”

“Cháu không lo đâu. Dù sao thì cháu cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh chú hay Mamal-san thất bại.”

“Benwood cũng là một người đáng tin cậy đấy. Trừ phi lão ấy đã già đến mức lẩm cẩm rồi.”

Chú bật cười khẽ, rồi quay người, động tác dứt khoát không chút luyến tiếc.

“Thôi, chú phải đi đây. Nếu thuận lợi, có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau trước ‘Cánh cửa Thâm Uyên’ đấy.”

“Ừm, hẹn gặp lại, chú.”

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Không cần nói nhiều, bởi vì chúng tôi hiểu nhau.

Không đợi tôi kịp đáp lời, chú đã tan biến vào không khí, như thể hòa vào gió buổi sớm.

Mãi sau này tôi mới nghe được tin rằng, cùng lúc đó, Benwood cũng đã biến mất khỏi tòa nhà Hội Mạo hiểm giả ở La-Jo, gây ra một phen xôn xao không nhỏ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận