Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 42: Cắm trại ở khu vực cầu thang và cái ôm

0 Bình luận - Độ dài: 1,208 từ - Cập nhật:

“Tìm thấy cầu thang rồi đó ạ.”

Khi Nene quay lại nói vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy giữa các trận chiến bọn tôi vẫn tranh thủ nghỉ ngắn, nhưng cũng đến lúc cần một đợt nghỉ dài rồi.

Dù đã đi được một đoạn, nhưng kế hoạch tấn công cần phải rà soát lại, mà thời gian cũng đã đến lúc phải ngủ rồi.

“Được, ta sẽ cắm trại ở khu vực cầu thang.”

“Không cần vội sao?”

“Quan trọng là chắc chắn hơn là nhanh. Marina, em nhớ hôm nay đã đánh bao nhiêu trận không?”

"Ừm thì… chắc là sáu trận ạ?”

Tốt lắm, nhớ được rõ ràng.

Đó là bằng chứng cho thấy tâm trí em ấy vẫn còn ổn định.

“Đúng, sáu trận. Và số lượng ma vật đã tiêu diệt là mười bảy.”

“Đánh nhiều ghê. Có khi lập kỷ lục luôn rồi đó.”

“Phải. Nhưng vẫn còn chặng đường dài phía trước. Cần phải nghỉ ngơi nghiêm túc tại đây.”

“Ừm. Giờ anh nói em mới để ý, hình như em cũng hơi mệt rồi ạ.”

Cô bé đã vài lần thi triển ma kiếm hóa.

Dù điều khiển đã khá thành thạo, nhưng chắc chắn mệt mỏi vẫn tích tụ.

“Thế thì đi thôi. Nene, dẫn đường nhé.”

“Lối này nè. Không thấy ma vật nào cả, nhưng đi cũng hơi lâu đó.”

Đi theo sau Nene, cả bọn di chuyển chừng nửa tiếng.

Đúng như lời cô bé nói, đoạn đường khá dài, nhưng tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Quy mô mê cung vẫn chưa rõ, nên cứ tìm thấy cầu thang là đỡ căng thẳng hơn hẳn.

“Nghỉ ở đây hả?”

“Không phải chỉ nghỉ, mà là cắm trại hẳn. Giờ nghĩ lại thì… hình như chưa từng dẫn Nibelrun đi huấn luyện dã ngoại thì phải.”

Tôi gật đầu với Nibelrun đang nghiêng đầu thắc mắc, rồi bế em lên.

Tôi đã dạy cho cô bé vài điều căn bản để trở thành mạo hiểm giả, nhưng vốn chẳng định đưa đi thực tế, nên đây là lần đầu tiên cắm trại thật sự.

“Chỗ này là mê cung. Còn phía kia là khu vực cầu thang. Khu vực cầu thang là nơi ma vật không thể xâm nhập, cực kỳ thích hợp để nghỉ ngơi hay cắm trại.”

“……Nơi này có biên giới không gian.”

Nibelrun nhìn xuống lối đi xuống cầu thang và lẩm bẩm.

“Biên giới không gian?”

“Phía bên mê cung, em cảm nhận rõ ràng được luồng khí. Còn phía cầu thang thì cảm giác hơi mơ hồ ạ. Chắc là… quy tắc cấu thành ở hai bên khác nhau.”

“Ra là vậy à……”

Có lẽ vì em ấy là Vu nữ Hoàng Kim, cảm nhận thật sắc bén.

Nếu Nibelrun nói thế, chắc chắn là có lý.

“Bọn anh không cảm nhận được như em. Nếu em phát hiện điều gì thì nhớ báo bọn anh giữa đường nhé.”

“Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Tôi đặt Nibelrun xuống bậc chiếu nghỉ và cùng mọi người bắt đầu chuẩn bị cắm trại.

Nibelrun cũng đang tìm việc gì đó phù hợp để giúp sức.

“Đã đến khu vực cầu thang. Từ giờ sẽ tiến hành nghỉ dài bao gồm cả giấc ngủ. ‘Phát sóng’ tạm dừng.”

Tôi cúi nhẹ đầu về phía thấu kính pha lê đã được lắp đặt, rồi tạm thời tắt GoPro-kun G.

Ngay khoảnh khắc đó, có ai đó từ phía sau bất ngờ ôm lấy tôi.

“GoPro-kun tắt rồi hả?”

“Ừ? Phải tắt thì mới lau người được chứ?”

“A chà~ Em cứ tưởng GoPro của em không phát sóng mấy cảnh ăn uống trong mê cung được cơ.”

Marina—đã cởi phần trên của bộ giáp và chỉ mặc áo ống—cười tươi rói.

Thật may là kịp cắt sóng trước khi cảnh đó bị phát lên.

Dù vậy… đúng là lúc này tôi thấy biết ơn tính cách luôn vô tư đúng kiểu của Marina.

Dù trong tình huống thế này, cô bé vẫn chẳng thay đổi chút nào.

“Lúc ăn thì cho mượn quay thôi. Mà em có chỗ nào bị đau không?”

“Không, em ổn ạ! Em cũng đã giỏi né đòn hơn rồi mà!”

Tôi cười khổ khi nghe Marina nói vậy, nhưng vẫn kiểm tra sơ qua xem có trầy xước hay chấn thương gì không.

Bộ giáp của Marina làm bởi hãng Arthes, được cường hóa bằng công nghệ của Salmutaria, nhưng vẫn không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối nếu trúng đòn trực tiếp.

“Yuke cũng lau người đi chứ ạ?”

“Tôi để sau cũng được. Phải chuẩn bị bữa ăn nữa.”

“Thật không? Em định lau lưng cho anh cơ mà.”

Nhìn kỹ lại thì, trên tay cô bé đang cầm sẵn hai chiếc khăn tay ướt.

Không phải đùa, mà cô bé thật sự có ý đó.

“Tôi tự làm được. Trước hết Marina phải nghỉ ngơi đã.”

“Mừ. Nhưng em cũng muốn thân thiết với anh Yuke cơ!”

Marina phụng phịu phồng má lên.

“T-thân thiết…?”

“Ừ.. Em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, muốn ở gần nhau hơn. Tại vì… chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, đúng không…?”

Marina nhìn xuống, giọng nhỏ hẳn đi, khiến tôi khựng lại.

Cô bé rất mạnh mẽ.

Tài năng ngày càng nở rộ, đã vượt qua biết bao khó khăn.

Nhưng dù gì, Marina vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi.

Tôi đã quá dựa dẫm vào sự tươi sáng tự do của cô ấy.

Là người dẫn dắt nhóm, là người hỗ trợ, và là một người đàn ông, tôi lẽ ra nên nhận ra điều đó sớm hơn.

“Xin lỗi em, Marina.”

“Em xin lỗi. Em hơi ích kỷ quá ha?”

“Không. Tôi mới là người đã khiến em bất an.”

Tôi ôm lấy Marina—người thường xuyên bất ngờ nhào vào ôm tôi—lần này từ phía tôi chủ động.

Tôi thấy mình nên làm như vậy.

“Ưm, em vẫn chưa lau người xong mà! Người em toàn mồ hôi thôi đó…!”

“Không sao cả. Đây là mùi của Marina. Tôi thích cái mùi này.”

“Th-thiệt hả…?”

Tôi vừa ôm vừa nhẹ nhàng xoa đầu Marina đang đỏ mặt vì ngượng.

“Nhột ghê. Nhưng… em nghĩ em thích được anh làm vậy.”

“Marina thì lúc nào cũng ôm lấy tôi mà.”

“Vì em thấy khi da chạm vào nhau, sẽ có cảm giác thân thiết hơn còn gì ạ?”

Đúng vậy.

Tôi cũng nghĩ thế.

Vì vậy, tôi muốn ôm Marina lâu hơn nữa.

Nhưng, thời gian đã hết rồi.

“Trời ạ, Marina. Cậu không được làm khó Yuke-san đâu đấy.”

“Ehehe, bị phát hiện rồi.”

Cô phó thủ lĩnh nghiêm túc trong việc quản lý thời gian đến đón Marina.

“Em ấy mang khăn lau đến cho tôi đấy.”

“Vậy sao lại thành ra ôm nhau như thế ạ?”

"Silk cũng được ôm luôn nè.”

Marina rời khỏi tôi, lao tới ôm chầm lấy Silk.

Chắc là để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Tôi khẽ nhìn Marina, má hơi đỏ lên vì xấu hổ, và cất giữ chút hơi ấm còn sót lại vào sâu trong lòng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận