Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 39: "Vương Miếu" và "Vô Sắc Ám"

0 Bình luận - Độ dài: 1,194 từ - Cập nhật:

"Yuke, Nene!"

Silk, người giữ vai trò phó thủ lĩnh, chạy đến phía tôi với vẻ nhẹ nhõm khi thấy tôi quay lại.

"Để mọi người đợi rồi. Tổn thất thế nào?"

"Không có ai bị thương. Có thể tiến vào ngay ạ!"

"Tốt. Hãy đột kích ngay trước khi đám Shadow Stalker quay lại."

Tôi ra hiệu cho đồng đội và gật đầu xác nhận.

May mắn là cả tôi và Nene đều không chạm trán đám Shadow Stalker.

Không rõ lý do cụ thể, nhưng có vẻ ma pháp mang lời nguyền của tôi có gì đó đặc biệt khiến chúng bị thu hút.

"Đội hình vẫn như kế hoạch. Nene, ổn chứ?"

"Không vấn đề gì ạ!"

Nene trả lời tự tin rồi lặng lẽ tiến vào sâu trong 『Vương Miếu』 với đôi giày đặc chế đã thấm 【Dầu Tĩnh Âm】.

Chúng tôi theo sát sau, từng bước thận trọng.

"Jamie, Silk, chú ý dòng chảy ma lực và tinh linh."

"Cứ để đó cho tôi."

"Rõ ạ."

Dù đây là 『Vương Miếu』, 『Thấu Minh Ám』 hay một cái 『Tháp』 nào đó, hiện giờ vẫn chưa thể xác định chính xác, nhưng nếu có bất thường mà Nene không phát hiện ra, hai người này là lựa chọn đáng tin cậy nhất.

Đã bước vào mê cung do 『Vô Sắc Ám』 tạo thành thì không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào.

"Marina, bảo vệ Run giúp tôi."

"Oke! Run, lại đây nào!"

"Vâng, đã rõ ạ."

Vừa chỉ huy đồng đội, tôi vừa chuẩn bị thực hiện cách riêng của mình để điều tra mê cung này.

Cụ thể là kích hoạt thứ chỉ mình tôi có – 『Dấu Ấn Tồn Tại – Stigmata』, nhằm thu thập thông tin từ nơi này.

"Rain, lấy 【La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass】 ra."

"Ừm."

Chú tôi từng nói, những kẻ phiêu lưu qua nhiều thế giới như Walkers, nhờ có dấu ấn 『Stigmata』 mà có thể nhìn thế giới và các chiều không gian từ nhiều góc độ.

Nghe thì khó hiểu, nhưng nếu chỉ nói về cảm giác thì tôi nắm được.

Đó là sự khác biệt hay đồng điệu giữa bản thân với thế giới xung quanh, một kiểu cảm nhận trực giác.

Những lần dấu ấn trên cơ thể đau nhức trước đây, hóa ra đều là phản ứng của nó.

Điều tôi cần làm là tìm nơi có cảm giác khác biệt rõ nhất – nơi đánh dấu ranh giới của thế giới này, cũng là dấu hiệu của 『Tháp』 và có thể là 『Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate』.

"──……!"

Dòng chảy ma lực tôi vừa cảm nhận được dù mỏng manh như mùi hương thoảng qua, nhưng chắc chắn là có tồn tại.

Rain cũng không bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

Đúng là một kẻ cuồng đạo cụ ma pháp, đến cả luyện kim thuật sư cũng phải chào thua.

"Thấy rồi ạ…!"

"Được rồi. Đợi Nene quay lại là chúng ta tiến hành."

Nhìn tôi và Rain gật đầu với nhau, Marina tò mò ghé lại gần.

"Gì vậy ạ? Có chuyện gì sao?"

"Đã xác định được phương hướng rồi. Tôi nói lúc nãy rồi mà?"

"Ehehe, thật ra em không hiểu lắm ạ…"

Cũng phải, lúc tôi giải thích về kế hoạch, toàn mấy từ kiểu "có lẽ", "có thể", "có khả năng" nên chắc không dễ hiểu với người thiên về trực giác như Marina.

"『Thấu Minh Ám』 là một nơi chứa tất cả và cũng là nơi chẳng có gì cả."

"Hể…?"

"Một nơi có quá nhiều thứ khiến việc tìm thứ cần tìm trở nên khó khăn."

"À, vậy là tìm được lối rồi phải không ạ?"

Marina gật đầu, có vẻ cuối cùng cũng hiểu.

"Vậy giờ làm sao để tìm 『Tháp』?"

"Đây."

Tôi chỉ vào 【La bàn của Kẻ Tìm kiếm】 trên tay Rain.

"Thứ này vẫn hoạt động trong 『Thấu Minh Ám』, chính tôi và Run đã xác nhận rồi. Nên chúng tôi đã dùng nó để dò tìm 『Cánh Cửa Thâm Uyên』."

"Nhưng, không biết nó là gì, không ổn định. Vì thế mới phải dùng đến dấu ấn 『Stigmata』 của Yuke để tìm kiếm."

"Hiểu rồi! Vậy là nhờ hai người mà chúng ta tìm được đường rồi nhỉ?"

Marina bật cười, dù chưa rõ lý thuyết nhưng ít nhất cô ấy cũng hiểu tình hình hiện tại.

Bản thân tôi cũng chỉ biết đã thành công thôi, chứ lý do tại sao thì chưa chắc giải thích được.

"Nhưng mà, đây là 『Vương Miếu』 mà? Có thể từ đây vào 『Vô Sắc Ám』 sao?"

"Đúng vậy. Chính xác hơn thì nơi này cũng nằm trong 『Vô Sắc Ám』."

Tôi trả lời Jamie, tay khẽ chạm lên má, cảm nhận dấu ấn trên da.

Có lẽ, khi dấu ấn này được chia sẻ với mọi người, họ cũng sẽ cảm nhận được sự áp bức kỳ lạ của mê cung này.

Cảm giác này giống hệt 『Vô Sắc Ám』, chỉ là nơi này mang dấu ấn của quá khứ, một phần ký ức đã khiến nó hóa thành 『Vương Miếu』.

Nói cách khác, 『Vô Sắc Ám』 đã phản chiếu hình ảnh 『Vương Miếu』 tại nơi này.

Có thể làm được đến đâu thì chưa biết, nhưng nếu tự mình kiểm soát tâm lý và tập trung dẫn dắt cảm giác, chúng tôi hoàn toàn có thể tiến vào sâu hơn.

Đúng lúc tôi kết thúc lời giải thích, Nene đã quay lại.

"Em về rồi ạ!"

"Sao rồi? Em có bị thương không?"

"Không sao hết. Nhưng Yuke, anh đã làm cái đó rồi đúng không ạ?"

"Sao em biết?"

"Trong lúc cảnh giới, em thấy cảnh vật xung quanh hiện lên các vết loang lổ, y như 『Vô Sắc Ám』."

Dù có hơi bất ngờ, nhưng có vẻ suy đoán của tôi đã đúng.

Có vẻ như việc chúng tôi dùng dấu ấn 『Stigmata』 để dò tìm đã khiến mê cung 『Vương Miếu』 dao động, lung lay chính sự tồn tại của nó.

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là chúng tôi đã chính thức đặt chân vào 『Vô Sắc Ám』 – mê cung khó nhất.

"La bàn 【Seeker’s Compass】 đã chỉ ra vị trí của 『Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate』."

"Đã kiểm tra xung quanh rồi. Hướng nào vậy ạ?"

Trước câu hỏi của Nene, Rain giơ 【Seeker’s Compass】 lên.

"Ra vậy, vậy thì để em dẫn đường."

"Mọi người, tập trung tinh thần vào! Từ đây trở đi là 『Vô Sắc Ám』, không biết sẽ có gì chờ đón đâu."

Nghe tôi nói, cả nhóm đồng loạt gật đầu, rồi bất giác ai cũng khẽ cười.

"Hửm?"

"Yuke, anh căng thẳng quá đấy. Chúng ta vừa trở lại sân khấu mơ ước của 『Clover』 mà. Anh không quên câu cửa miệng chứ ạ?"

Lời nhắc ngược đời này khiến tôi bật cười, thả lỏng đôi vai.

"Đúng ha. Vả lại, 'buổi phát trực tiếp' cũng đang chạy mà... Vậy thì hướng tới giấc mơ của chúng ta, 'vừa cẩn thận vừa tận hưởng' nào!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận