Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 26: Quyết định độc đoán và thân phận ảnh nhân

0 Bình luận - Độ dài: 1,073 từ - Cập nhật:

“Xin lỗi nhé… Anh trai ta lại gây họa rồi.”

“Lần này thì… chỉ có thể thở dài thôi.”

Tôi cố nói đùa để làm dịu bầu không khí khi thấy Mastoma đang trông có vẻ chán nản, đồng thời kiểm tra 【tablet】 đặt trên bàn.

Trên màn hình là hình ảnh đội quân của vương tử Rahuma đang tiến vào “Tử Cốc”.

Quả không hổ danh là quân đoàn hiếu chiến, họ tấn công không do dự dù phải đối mặt với ma vật.

Tuy nhiên… kỹ thuật và sự phối hợp của họ vẫn còn kém cỏi đến đáng lo.

Tôi đã nhận ra điều đó ngay từ lần chạm trán trước.

Đây là kiểu đội quân chỉ quen đánh giáp lá cà với con người, không có kỷ luật hay chiến lược của những người từng sống sót sau những trận chiến thật sự với ma vật.

Theo lời Mastoma, binh đoàn của Rahuma vốn là quân chính quy – nghĩa là được huấn luyện để đối đầu với quân đội, chứ không phải sinh vật quỷ dị như ma vật.

Có lẽ vì nhận ra lỗ hổng đó, Rahuma từng tính đến chuyện mượn sức nhóm chúng tôi làm mũi nhọn.

Nhưng sau lần tôi “giáo huấn” hắn một trận, kế hoạch ấy đã thay đổi.

Thay vì dựa vào bọn tôi, hắn quay sang tuyển mộ những cư dân “La-Jo” có kinh nghiệm thực chiến – chủ yếu là mạo hiểm giả từng sống sót khỏi nhiều lần chạm trán với lũ ma vật.

“Không ổn rồi…”

Từ đây đến khu vực của “Mê cung phản chuyển Tenebre” vẫn còn xa.

Dù xuất phát ngay bây giờ cũng khó kịp tiếp viện.

Trên màn hình 【tablet】, tôi thấy rõ đội hình quân đoàn của Rahuma đang tan vỡ – họ kiệt sức, hỗn loạn, thương vong tăng nhanh.

“Chúng ta có nên ra tay không, Mastoma?”

“Không kịp đâu. Thật tệ là… có cả những cư dân ‘La-Jo’ bị anh ta kéo theo…”

Giọng Mastoma trầm xuống, ánh mắt anh ta dán chặt vào màn hình.

Ánh mắt đó… pha lẫn giữa giận dữ và nỗi đau.

Giận anh trai mình ngu ngốc.

Đau vì những người dân từng theo mình giờ có thể đang bỏ mạng.

“Đồ ngu…!”

Mastoma bất ngờ gằn giọng.

Trên màn hình, Rahuma cùng vài cận vệ đang tháo chạy, bỏ mặc đồng đội phía sau.

Họ cưỡi những con Mapara – loại tọa kỵ núi chuyên dụng cho địa hình hiểm trở ở “Tử Cốc”.

“Đáng khinh thật.”

Silk đứng gần đó buông lời cay độc, ánh mắt lạnh lẽo.

Xét về chiến thuật, ưu tiên rút lui người chỉ huy không sai.

Nhưng cái cách họ làm – không kế hoạch, không thông báo, bỏ mặc cả đội quân – khiến tôi cũng thấy không thể chấp nhận.

Dù là thân thích của Mastoma, tôi cũng chỉ biết cắn răng nghĩ thầm:

“Tốt nhất là đừng quay về nữa…”

Cuộc chiến trên 【tablet】 đã kết thúc.

Chỉ còn lũ ma vật rải rác trên chiến trường, đang xâu xé những thi thể còn lại.

Vương tử Rahuma và đội cận vệ đã ra khỏi tầm phát sóng của “Gopro-kun”.

Chúng tôi không còn theo dõi được vị trí của họ.

Các học giả của Học viện Hoàng gia đang cố truy tìm bằng tín hiệu từ các thiết bị khác.

“Mastoma, giờ làm gì?”

“Củng cố phòng tuyến. Đám ma vật đã ngửi thấy máu người rồi – chúng có thể kéo tới bất cứ lúc nào.”

“La-Jo” là thị trấn núi đá, có tường bao, nhưng không đủ để cản chân bầy ma vật nếu chúng mở cuộc tấn công toàn lực.

Trước đây, chúng tôi còn đội trinh sát và các tân mạo hiểm giả hỗ trợ.

Nhưng giờ thì…

“Những người như Nene không thể một mình lo hết được. Tình hình này mà giữ thế thủ thì chỉ chờ chết.”

Benwood nói thẳng.

Tôi gật đầu, cảm thấy cùng quan điểm.

“Có lẽ chỉ còn một cách…”

Tôi buột miệng thì thầm.

Benwood hơi nhíu mày, quay sang.

“Ý cậu là… tiến vào 'Mê cung phản chuyển Tenebre’?”

“Phải. Vốn định bàn chuyện này sau, nhưng giờ không còn thời gian quay về Finis nữa.”

Benwood xoa cằm, im lặng suy nghĩ.

“Khả năng sống sót?”

“Tôi cũng không biết. Đặt cược thôi.”

Chúng tôi đang chọn giữa bị tấn công và tuyệt vọng… hoặc tự bước vào tử địa để tìm hy vọng mong manh.

“……Tìm thấy rồi!”

Tử tước Bordman đột ngột kêu lên.

Cả ba chúng tôi lập tức dồn ánh mắt về màn hình trung tâm.

Hình ảnh Rahuma hiện ra rõ nét – đang hoảng loạn chạy trốn, không còn cả Mapara để cưỡi.

Vị trí: khu cắm trại cũ – vùng biên của “Mê cung phản chuyển Tenebre”.

"Có gì đó lạ quá…”

Mastoma nheo mắt.

Không thấy ma vật.

Nhưng Rahuma vẫn tháo chạy trong hoảng loạn.

Ngay lúc đó, tôi cũng nhận ra sự bất thường.

“‘Ảnh nhân’ – Shadow Stalker…!”

“Yuke-san! Nhìn trang bị của tên Shadow Stalker đó kìa!”

Silk chỉ vào màn hình.

Tôi nhìn kỹ lại – và lập tức nhận ra.

Trang bị đó… là của một cận vệ từng theo Rahuma.

Không thấy mặt, nhưng linh cảm xấu nảy lên.

Và rồi, chuyện tôi lo ngại… đã đến thật.

“Cái... này…”

Rahuma lùi lại, hoảng sợ.

Một bước nữa, hắn chạm vào bức tường đen sì của “Mê cung phản chuyển Tenebre”.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tường, một thứ gì đó đen đặc bắt đầu bò lên da hắn.

Chỉ trong vài giây, hắn đã không còn là con người nữa.

Tiếng thét cuối cùng tắt lịm.

Màn hình chỉ còn sự im lặng chết chóc.

Rahuma – giờ là một ‘ảnh nhân’ – đứng dậy, rồi cùng bầy đồng loại biến mất vào bóng tối.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Không.

Thứ này… là địa ngục.

Tôi không thể để các cô gái bước vào nơi như vậy.

Bàn tay tôi run lên.

Và rồi, Silk lặng lẽ nắm lấy.

Cô ấy cũng đang khẽ run.

“Mà… cuối cùng thì mọi chuyện vẫn thành ra thế này à…”

Phía sau chúng tôi, một giọng nói vang lên – nhẹ nhàng, mà đầy hoài niệm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận