Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 10: Vương tử và bằng hữu

0 Bình luận - Độ dài: 1,054 từ - Cập nhật:

Đêm tập kích qua đi, sáng hôm sau cũng tới.

Khi mặt trời vừa ló dạng, đoàn đón tiếp từ Salmutaria đã tới khu trại bên hồ.

Cây cầu vừa mới hoàn thành đã bị ai đó phá hủy, khiến họ phải chậm trễ.

Đến nước này, rõ ràng cuộc tập kích tối qua không phải chuyện ngẫu nhiên.

"Đưa đi. Tra tấn đến khi nào hắn chịu mở miệng thì thôi."

"Đ-đợi đã──Gah!"

Tên cướp rên rỉ khi bị đánh mạnh vào thái dương bằng một cây chiến trượng.

Người ra tay không ai khác chính là vương tử Mastoma.

Có vẻ ngài đã đích thân đến đây để đón chúng tôi.

Một lần nữa, ngài cho thấy mình là người hành động không chút do dự.

"Không được phép lên tiếng khi chưa được cho phép, đồ ngu xuẩn."

Nghe lệnh vương tử, mấy tên lính lập tức túm lấy tên cướp, lôi đi xềnh xệch.

Chắc chắn thứ đang đợi hắn không phải kết cục dễ chịu gì.

Vừa nghĩ vậy, tôi chợt nhận ra vương tử Mastoma đã quay lại phía này, nhếch nhẹ khóe môi.

"Xích Ma Đạo Sĩ – Warlock, có vẻ ta đến hơi muộn rồi."

Nghe ngài gọi, tôi lập tức quỳ một chân xuống.

Giờ tôi không chỉ là một mạo hiểm giả mà còn mang tước vị Bá Tước Mê Cung của Welmeria, phải giữ lễ nghĩa để tránh làm mất mặt cả đất nước.

"Không cần khách sáo vậy đâu, Xích Ma Đạo Sĩ – Warlock. Hôm nay ta đến đây không phải với tư cách vương tử, mà là người muốn gặp ngươi."

"Như vậy thì…"

"Không sao cả. Thực ra, người nên tỏ lòng cảm tạ là ta mới đúng."

Ngài nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy một cách dứt khoát.

"Yuke. Yuke Feldio. Bá Tước Mê Cung của Welmeria, và cũng là 'Dũng Giả'. Cảm ơn ngươi đã chấp nhận lời mời. Chào mừng đến Salmutaria."

"Chỉ là trả lại món nợ thôi."

Trước lời đáp của tôi, vương tử Mastoma khẽ nhún vai, vẻ thoải mái.

"Có vẻ như ngươi trả nợ hơi quá tay rồi đấy. Nhưng dù sao… ta vui vì ngươi vẫn bình an."

"Phải. Còn bọn chúng thì sao?"

"Nghe nói là người của anh ta phái tới."

"Anh ngài?"

Vương tử Mastoma gật đầu trước câu hỏi của tôi, nét mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.

"Ta có bảy anh em đang tranh giành ngôi báu. Trong số đó, một người… từ nhỏ đã luôn xem ta như cái gai trong mắt."

Ngài giải thích rằng mình từng nhiều lần là mục tiêu của người anh kia — từ hành hung lén lút đến cả ám sát.

Cuộc sống vương tộc đúng là không dễ dàng.

"…Những kẻ hắn cử tới, ta đều xử lý cả rồi. Nhưng lần này, có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ngươi cũng nên cẩn thận."

"Vậy… tôi có thể chia sẻ chuyện này cho người khác chứ?"

"Chuyện ta và hắn bất hòa, ai trong triều cũng biết cả rồi. Tùy ngươi thôi."

"Vâng. Cảm ơn ngài."

Tôi cúi đầu đáp, thì vương tử khẽ nghiêng đầu, trầm giọng:

"Này, Yuke."

"Vâng?"

"Ngươi khách sáo quá đấy."

Câu nói bất ngờ khiến tôi hơi sững lại.

"Có vẻ như ngươi đang giữ khoảng cách với ta quá mức cần thiết. Thoải mái hơn đi."

Một yêu cầu… khó mà chiều theo.

Dù mang tước vị, tôi vẫn là mạo hiểm giả xuất thân từ thôn quê.

Nếu lỡ lời, có khi thành bất kính.

"Ngài Feldio. Chồng tôi muốn kết giao với ngài đấy."

Giọng một phụ nữ vang lên, xen vào đúng lúc.

Người lên tiếng là một phụ nữ tóc vàng, mắt xanh – hiếm thấy ở Salmutaria.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là Mejalna, một trong những người vợ của vương tử Mastoma.

"Mejalna…"

"Chồng tôi không giỏi bày tỏ lắm. Ngài nên nói rõ ràng hơn nếu muốn người ta cởi mở với mình."

"…Ừm."

"Ngài là người nên hạ mình trước. Ngài Feldio không phải vương tộc. Nhưng anh ấy đã cứu mạng ngài đấy, phải không?"

Bị vợ nhắc, vương tử Mastoma khẽ cau mày.

Có lẽ ngài đã cố gắng hết sức để tỏ ra thân thiện, nhưng thói quen và sự kiêu hãnh ăn sâu vào máu thịt vương gia không dễ gì thay đổi.

"Điện hạ. Thần không thể…"

"Cứ gọi ta là Mastoma, Yuke."

Tôi đứng lặng, không biết nên phản ứng thế nào.

Một vương tử, người có thể là quốc vương tương lai, lại yêu cầu tôi gọi thẳng tên…

"Không sao đâu."

Lúc tôi còn bối rối, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.

Rain đã xuất hiện từ lúc nào, đang ngước nhìn tôi.

"Rainis! Cô vẫn khỏe chứ?"

"Tôi là Rain, thưa điện hạ."

"À… lần này, ta nợ cô một lời cảm ơn."

"Tôi đâu làm gì. Mọi chuyện đều do Yuke quyết định."

Rain cười nhẹ.

Một nụ cười chân thành khiến vương tử cũng bật cười theo.

"Một người vợ biết hỗ trợ chồng mình. Đáng quý lắm."

"Ehehe."

Rain, sao lại đỏ mặt đúng lúc này chứ…

Thôi thì, ít nhất không khí cũng đã dịu xuống.

"Ngài Feldio. Xin hãy trở thành bạn của chồng tôi."

"Chuyện này…"

"Chồng tôi không hay thể hiện cảm xúc. Lần này, ngài ấy đang cố hết sức đấy."

Vương tử Mastoma định phản bác, nhưng rồi khựng lại.

Gương mặt rám nắng của ngài hơi đỏ lên.

Một vương tử mà bị nói trúng tim đen đến thế này… nếu tôi còn từ chối thì đúng là không phải đạo.

"Nếu không phiền, vậy thì… rất hân hạnh, Mastoma."

"Đúng vậy, tốt lắm! Ta chỉ cần vậy thôi."

Vương tử Mastoma bật cười.

Nụ cười sảng khoái, không còn chút căng thẳng nào.

"Vậy thì đi thôi. Chúng ta sẽ phải đi bộ một đoạn, nhưng trước tiên, ta sẽ đưa các ngươi đến 'La=Jo'."

"Đó là nơi nào vậy?"

Tôi hỏi, và vương tử Mastoma khẽ nhếch môi.

"Đó là tên của ngôi làng ta đã chuẩn bị cho các ngươi. Một nơi sẽ trở thành hy vọng mới của đất nước này."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận