Đêm tập kích qua đi, sáng hôm sau cũng tới.
Khi mặt trời vừa ló dạng, đoàn đón tiếp từ Salmutaria đã tới khu trại bên hồ.
Cây cầu vừa mới hoàn thành đã bị ai đó phá hủy, khiến họ phải chậm trễ.
Đến nước này, rõ ràng cuộc tập kích tối qua không phải chuyện ngẫu nhiên.
"Đưa đi. Tra tấn đến khi nào hắn khai ra thì thôi."
"Đ-đợi đã──Gah!"
Tên cướp rên rỉ khi bị đánh mạnh vào thái dương bằng một cây chiến trượng.
Người ra tay không ai khác chính là vương tử Mastoma.
Có vẻ ngài đích thân ra tận đây để đón chúng tôi.
Đúng là một người hành động quyết đoán như mọi khi.
"Không được phép lên tiếng khi chưa được cho phép, đồ ngu."
Nghe lệnh của vương tử, mấy tên lính lập tức túm lấy tên cướp, lôi đi xềnh xệch.
Chắc chắn thứ đang đợi hắn không phải kết cục dễ chịu gì.
Vừa nghĩ vậy, tôi chợt nhận ra vương tử Mastoma đã quay lại phía này, nhếch nhẹ khóe môi.
"Xích Ma Đạo Sĩ – Warlock, có vẻ ta đã đến muộn rồi."
Nghe ngài gọi, tôi lập tức quỳ một chân xuống.
Giờ tôi không chỉ là một mạo hiểm giả mà còn mang tước vị Bá Tước Mê Cung của Welmeria, phải giữ lễ nghĩa để tránh làm mất mặt cả đất nước.
"Không cần đâu, Xích Ma Đạo Sĩ – Warlock. Ta muốn nói chuyện ngang hàng với ngươi."
"Như vậy thì…"
"Không sao. Thực ra, người cần phải tỏ lòng biết ơn là ta mới đúng."
Ngài nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
"Yuke. Yuke Feldio. Bá Tước Mê Cung của Welmeria, và cũng là 'Dũng Giả'. Đa tạ ngươi đã đáp lại lời mời của ta. Chào mừng tới Salmutaria."
"Chỉ là trả lại món nợ thôi."
Trước lời đáp của tôi, vương tử Mastoma nhún vai.
"Có vẻ như ngươi trả nợ quá hào phóng rồi. Dù sao… ngươi vẫn bình an là tốt."
"Phải. Còn bọn chúng thì sao?"
"Nghe nói là người của anh ta phái tới."
"Anh ngài?"
Vương tử Mastoma gật đầu trước câu hỏi của tôi, nét mặt lộ rõ vẻ chán chường.
"Ta có bảy anh em đang tranh giành ngôi báu, và một trong số đó đặc biệt có quan hệ không tốt với ta."
Ngài giải thích rằng từ nhỏ đã nhiều lần bị người anh này nhắm vào, từ những cuộc hành hung vô cớ tới ám sát.
Cuộc sống vương tộc đúng là không dễ dàng.
"…Dù sao thì, ta cũng đã đánh bại hết cả rồi. Nhưng xem ra lần này… ta cần phải cảnh giác hơn và có lẽ ngươi cũng vậy."
"Vậy tôi có thể chia sẻ thông tin này chứ?"
"Chuyện ta và hắn bất hòa đã chẳng còn gì bí mật. Tùy ngươi thôi."
"Cảm ơn ngài."
Khi tôi cúi đầu đáp lại lời của hoàng tử, ngài khẽ nghiêng đầu, lẩm bẩm một tiếng "hừm".
"Này, Yuke."
"Vâng?"
"Ngươi khách sáo quá đấy."
Lời nói đột ngột khiến đầu tôi như đầy dấu hỏi.
"Có vẻ như ngươi đang giữ khoảng cách với ta quá mức cần thiết. Thoải mái hơn đi."
Ngài đòi hỏi một điều vô lý.
Dù mang tước vị Bá Tước Mê Cung, tôi vẫn chỉ là một mạo hiểm giả xuất thân từ thôn quê.
Nếu không cẩn thận, rất có thể tôi sẽ phạm phải điều thất lễ mà không hay.
"Ngài Feldio. Chồng tôi muốn kết giao với ngài đấy."
Lúc này, một giọng nữ xen vào.
Người lên tiếng là một phụ nữ tóc vàng, mắt xanh – hiếm thấy ở Salmutaria.
Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là Mejalna, một trong những người vợ của vương tử Mastoma.
"Mejalna."
"Ngài nên chọn lời dễ hiểu hơn nếu muốn ngài Feldio cởi mở với mình."
"Ừm…"
"Ngài mới là người nên hạ mình trước. Ngài Feldio không phải người mang dòng máu vương tộc như ngài."
Bị vợ nhắc nhở, vương tử Mastoma khẽ cau mày.
Có lẽ ngài đã cố gắng hết sức để tỏ ra thân thiện, nhưng thói quen và sự kiêu hãnh ăn sâu vào máu thịt vương gia không dễ gì thay đổi.
"Điện hạ. Thần không thể…"
"Cứ gọi ta là Mastoma, Yuke."
Lời của vương tử Mastoma khiến tôi sững lại.
Nếu ngài thực sự muốn làm bạn, tôi cũng không phản đối, nhưng gọi thẳng tên một vương tử – thậm chí là người có thể trở thành quốc vương Salmutaria trong tương lai – liệu có ổn không?
"Không sao đâu."
Đang bối rối thì một giọng nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
Rain đã xuất hiện từ lúc nào, ngước nhìn tôi.
"Rainis! Cô khỏe chứ?"
"Tôi là Rain, thưa điện hạ."
"À, phải rồi. Lần này, ta nợ cô một lời cảm ơn."
"Tôi đâu có làm gì. Mọi chuyện đều do Yuke quyết định."
Rain cười nhẹ, khiến vương tử Mastoma cũng mỉm cười theo.
"Một người vợ biết nâng đỡ chồng mình. Tốt lắm."
"Ehehe."
Rain, đó không phải là lúc để ngượng ngùng đâu.
Mà thôi, nếu có thể gạt chuyện này qua một bên, cũng là điều tốt.
"Ngài Feldio. Xin hãy trở thành bạn của chồng tôi."
"Chuyện này…"
"Chồng tôi rất hiếm khi thể hiện sự đáng yêu như thế này đấy."
Trước lời nói của Mejalna, vương tử Mastoma định phản bác, nhưng lại khựng lại.
Gương mặt rám nắng của ngài hơi ửng đỏ.
Làm vương tử một nước phải bối rối tới mức này, nếu tôi từ chối thì đúng là hơi quá.
"Nếu không phiền, vậy thì… rất hân hạnh, Mastoma."
"Được rồi, đúng vậy! Đó mới là điều ta mong muốn."
Vương tử Mastoma bật cười, rõ ràng là rất hài lòng.
"Vậy thì chúng ta đi thôi. Dù phải đi bộ một đoạn, nhưng trước tiên, ta sẽ đưa các ngươi tới 'La=Jo'."
"Đó là nơi nào vậy?"
Nghe tôi hỏi, vương tử Mastoma khẽ nhếch môi.
"Đó là tên của ngôi làng ta đã chuẩn bị sẵn cho các ngươi. Một nơi sẽ trở thành hy vọng mới của đất nước này."


0 Bình luận