Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 44: Giấc mơ và Dối trá

0 Bình luận - Độ dài: 1,237 từ - Cập nhật:

Dù đang ở trong mê cung, bọn tôi vẫn bước đi giữa khung cảnh quán rượu của Hội mạo hiểm giả quen thuộc một cách kỳ lạ.

Những mạo hiểm giả đang nốc rượu, nhai thịt và rôm rả kể chuyện mạp hiểm — họ chẳng thèm liếc nhìn đến bọn tôi lấy một cái.

Thật khó tin khi nghĩ rằng tất cả bọn họ đều là Ảnh nhân.

Có cả những gương mặt từng giải nghệ từ lâu.

“Kẻ đón khách” Willson.

“Chém gió đại tài” Bigrod.

“Ma lực dồi dào” Mazara.

Toàn những gương mặt thân quen, mà lẽ ra giờ đây không còn được thấy nữa.

Bọn tôi bước chầm chậm qua quán rượu, cố gắng không gây chú ý.

“…Hử? Này anh kia.”

Giữa lúc đó, có người gọi với theo tôi — người đang đi ở cuối đoàn.

── Simon Berkley.

Bạn thời thơ ấu, đồng đội cũ, kẻ địch… và là người mà tôi đã giết.

Tôi cố gắng kiềm nén cái cảm giác “tại sao lại là cậu ta chứ”, rồi dừng bước.

Các đồng đội khác cũng dừng lại, nhưng tôi ra hiệu bằng mắt bảo họ tiếp tục.

Chỉ một mình tôi thì xử lý kiểu gì cũng được.

“Gì thế?”

Lẽ ra tôi nên phớt lờ.

Không, thực ra phải phớt lờ mới đúng.

Thế mà tôi lại đứng lại.

Chính tôi cũng không hiểu tại sao.

“Trang phục đó là của Xích ma đạo sĩ phải không? Trông giống một Pháp cụ loại xịn đấy. Nói tôi nghe cậu kiếm nó ở đâu được không? Tôi nghĩ là nó sẽ hợp với Yuke bên nhóm tôi lắm.”

…Simon.

Hỏi nguồn gốc chiến lợi phẩm là vô lễ đấy.

Thật là, cậu lúc nào cũng vậy…

Suýt nữa thì tôi bật ra lời cằn nhằn quen thuộc, thì một giọng y hệt giọng tôi đã lên tiếng rầy hắn thay tôi.

“Simon. Hỏi nơi kiếm được chiến lợi phẩm là bất lịch sự đấy. ──Xin lỗi nhé. Simon có cái tật là thi thoảng không để ý đến xung quanh.”

“Cho tôi xin lỗi nữa nhé. Bộ trang phục Xích ma đạo sĩ  hiếm thấy quá, nên tôi không kìm được…”

“Không sao đâu. Cậu đừng bận tâm.”

Tôi đáp lại, và đám Thunder Pike khẽ xôn xao.

“Thứ này bọn tôi lấy được ở tầng mười mê cung ‘Tàn tích vương thành Aurias’ đấy.”

“Ồ, tuyệt rồi còn gì. Biết đâu chuyến chinh phục tới là gặp ngay.”

“Ừ. Cảm ơn vì thông tin hữu ích nhé── à mà, tên cậu là gì nhỉ?”

“Người ta gọi tôi là ‘Warlock’.”

“Tôi là Simon. Dù mới vào nghề, nhưng là người chắc chắn sẽ lên hạng A đấy!”

Simon vừa xưng tên xong thì cả đám Thunder Pike phá ra cười.

“Lại nữa à!”

“Simon lúc nào cũng câu đó nhỉ. Nhưng tôi lại thấy đáng yêu mà.”

“Nhưng hơi quê quê đấy.”

Barry ôm bụng cười sằng sặc, còn Jamie và Camilla thì mỉm cười nhẹ nhàng.

“Cười gì chứ. Muốn cùng Yuke tiến vào Cánh cửa thâm uyên thì phải lên hạng A đã chứ.”

“Bọn mình làm được mà. …Phải không?”

"Tôi" — với ánh mắt đầy tự tin — vừa dứt lời, các thành viên Thunder Pike cũng đồng loạt gật đầu.

“Mong là đi được thật. Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate ấy.”

“Ừ. Vì đó là giấc mơ của bọn mình. Nhất định phải đến cho bằng được!”

Simon cười tươi.

Những đồng đội cũ của Thunder Pike cũng cười theo.

Tôi vô thức mỉm cười, trước khả năng đã từng có thể xảy ra.

Một cảnh tượng không thể quay lại.

Một quá khứ đã bị chọn bỏ, bị tỉa gọt.

Thân thương.

Đáng ganh tị.

Và đau lòng.

Tôi chợt nhận ra giọt nước mắt lăn dài trên má mình, khẽ bật cười giễu chính mình.

Thật nực cười khi bị lay động bởi màn kịch của lũ Ảnh nhân – Shadow Stalker.

Thế nhưng…

Dù vậy, cảnh tượng ấy vẫn quá đỗi rực rỡ.

Vì cái “tôi” đang ngồi đằng kia — trông hạnh phúc biết bao.

“Tạm biệt, Simon.”

“Ừ! Gặp lại sau nhé, ‘Warlock’!”

Trao nhau lời tạm biệt, tôi vội bước nhanh để đuổi theo đồng đội.

Dù đã rõ rằng không bao giờ có thể gặp lại được nữa, lòng tôi vẫn nhẹ nhõm lạ kỳ.

Vì trong tôi, vẫn luôn có chút hối tiếc.

Dù từng đối đầu, nhưng Simon là bạn thời thơ ấu cùng quê, là đồng chí cùng chia sẻ giấc mơ mạo hiểm.

Chúng tôi từng bắt đầu hành trình với chỉ hai người, cùng trải qua thời kỳ tập sự, cùng vượt qua biết bao hiểm nguy.

Hôm đó… tôi đã tung ra lời nguyền, nhưng trong lòng chưa bao giờ toàn là thù hận.

Chính vì vậy, dù kẻ đang đứng đây chỉ là Ảnh nhân đóng vai Simon, tôi vẫn thấy có ý nghĩa khi được nói lời tạm biệt rõ ràng.

Simon — người đã trở thành "hoàng kim duy nhất” — chẳng bao giờ đáp lại tôi nữa.

“Xin lỗi vì để mọi người đợi.”

Tôi đuổi kịp.

Các đồng đội nhìn tôi đầy lo lắng — họ biết rõ Simon là một bóng ma quá khứ với tôi.

“Sao rồi? Cậu thấy ‘Thunder Pike’ thế nào?”

"Ừ── Mấy người đó… tốt tính thật đấy.”

Tự mình nói ra, tôi bất giác bật cười khẽ.

Không ngờ sẽ có ngày chính tôi gọi Thunder Pike là “mấy người tốt tính” như vậy.

Dù nơi này chỉ là một giấc mơ không thể thành hiện thực, được tạo ra bởi rìa thế giới này.

“Phiên bản cậu bên kia trông vui vẻ phết đấy.”

“Jamie vẫn chẳng thay đổi tí nào.”

“Nè. Nhưng, ừm... đúng là không phải kiểu cố gồng.”

Bọn tôi đều có ký ức chẳng mấy dễ chịu về Thunder Pike.

Nhìn thấy cái “Thunder Pike” tái hiện trong thế giới giả dối này, đứa nào cũng có nhiều suy nghĩ.

Thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đồng đội hiện tại, thì mọi ganh tị với “khả năng khác” ấy đều tan như sương khói.

Chúng tôi, lúc này đây, đang cùng những đồng đội tuyệt vời nhất tiến thẳng về phía “Cánh Cửa Thâm Uyên” — giấc mơ bao năm qua — và chinh phục mê cung từng bước một.

Không có thời gian để ngoái nhìn quá khứ.

“Đi thôi. …Xem nào, không biết dưới tầng hầm có người canh gác không nữa.”

Trước lời tôi nói, NeNe hơi nhăn mặt khó chịu.

Phía trước… cánh cửa dẫn xuống “Đại Không Động Dưới Lòng Đất” nằm ở căn phòng nhỏ phía sau quầy tiếp tân của Hội.

Nếu là thế giới thực, thì ở đó chính là chỗ chị tiếp tân Mamal ngồi làm việc.

“Nếu tệ nhất thì đành phải đột kích thôi… nhưng nếu có thể thì tôi muốn lén lút lẻn qua một cách êm đẹp.”

“Phải cẩn thận đấy. NeNe, em nên trùm mũ trùm kín vào.”

“Vậy em trùm mũ đây.”

NeNe kéo mũ trùm sâu xuống tận mắt, rồi khom người đi từng bước nhẹ nhàng như mèo rình mồi, dẫn đầu đoàn.

Thế nhưng, nỗ lực ấy… chỉ trong tích tắc sau đó, đã hóa thành bong bóng xà phòng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận