Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 29: Điều Cấm Kỵ và Chén Rượu Định Mệnh

0 Bình luận - Độ dài: 1,334 từ - Cập nhật:

Silk là người đầu tiên dẫn Marina, Nene và Jamie quay lại — nhanh hơn tôi tưởng.

Điều khiến tôi hơi bất ngờ là Nibelrun cũng đi cùng.

Nhưng nghĩ kỹ lại, em ấy mới là người nên nghe câu chuyện này.

Bởi vì em ấy đã cùng tôi bước qua "Vô Sắc Ám".

Nói cách khác, em ấy cũng có thể đang mang "dấu ấn tồn tại – Stigmata".

Sau khi để mọi người yên vị trên ghế sofa ở phòng khách, tôi quay lại nhìn chú.

Tôi hít một hơi, rồi gật đầu.

"Nói đi, chú."

Chú Saga khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn từng người trong nhóm.

"Trước hết, cho chú xác nhận một điều. Những gì chú sắp nói có thể không phải là điều các cháu muốn nghe. Dù vậy vẫn muốn nghe chứ?"

Ánh mắt chú đảo một lượt mọi thành viên "Clover"

Tất cả đều lặng lẽ gật đầu, không ai rút lui, không một tiếng do dự.

"Vậy, bắt đầu từ khái niệm 'dấu ấn tồn tại – Stigmata'. Đây là 'định nghĩa tồn tại' được khắc lên những kẻ như bọn chú – 'kẻ lang thang – Walkers'."

"Kẻ lang thang – Walkers?"

Một giọng nhỏ nhẹ xen vào.

Là Marina.

Cô nghiêng đầu, đôi mắt mở to đầy tò mò.

Chú Saga khẽ cười gượng.

"Là những người sở hữu 'dấu ấn tồn tại – Stigmata'. Trong đó, chỉ những ai từng vượt qua ranh giới các chiều không gian mới được gọi như vậy."

"Ai là người đặt tên như vậy ạ?"

Marina tiếp tục, nét mặt giữ vẻ ngây thơ, nhưng giọng điệu hoàn toàn nghiêm túc.

Chú Saga khẽ nhăn mặt, lúng túng gãi đầu.

"À, chuyện này chú cũng không rõ. Chỉ là được những Walkers khác gọi như thế thôi."

"Đợi đã. Vậy tức là, chú Saga từng vượt qua một chiều không gian khác? Và vẫn còn những người như vậy ngoài kia ạ?"

Rain ngồi thẳng lưng, mắt mở to, cất giọng ngập ngừng.

"Không dễ gặp đâu, nên nhiều hay ít thì chú không rõ. Chú chỉ biết có ba người khác thôi."

Chú vừa đếm trên đầu ngón tay vừa trả lời, rồi tiếp tục giải thích.

"Thực tế là, những ai mang 'dấu ấn tồn tại – Stigmata' như bọn chú có một tố chất đặc biệt, cho phép vượt qua các chiều không gian mà không bị tiêu biến hay tan rã, miễn là có phương tiện thích hợp."

"Nói cách khác, Yuke có thể đi vào 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre' mà không gặp vấn đề gì, đúng không ạ?"

Silk lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.

"Đúng thế. Rain cũng vậy."

Tôi khựng lại khi nghe tên Rain được nhắc đến.

Câu nói "đáng bị mắng" khi nãy cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

"Tại sao cả Rain cũng không sao ạ?"

Jamie chống khuỷu tay lên gối, tựa cằm lên tay, ánh mắt sắc bén.

Câu hỏi bật ra, không giấu nổi sự nghi hoặc.

"Đó chính là điều chú muốn biết đây. Yuke, cháu đã làm gì mà có thể tạo ra một kỳ tích đáng sợ như thế?"

Chú hỏi, giọng trầm xuống và nghiêm khắc hơn, rõ ràng là đang trách tôi.

Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Rain đã nghiêng người tới trước, giọng tha thiết.

"À… không, xin đừng trách Yuke ạ. Yuke lúc nào cũng ôm đồm mọi thứ, tự mình gánh vác mọi chuyện. Vậy nên, cháu đã muốn được ở bên anh ấy, dù chỉ một chút. Đó là lý do cháu đã nài nỉ anh ấy."

"Nhưng cháu có hiểu 'dấu ấn tồn tại – Stigmata' thực sự là gì không? Cháu gọi nó là 'Chúc Phúc của Persephone', nhưng đó thực chất là một tấm vé cho phép từ bỏ nhân tính, làm những điều con người không nên làm."

Chú Saga vẫn giữ giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đã trở nên sắc lạnh, ngữ điệu nặng nề hơn hẳn.

Thật ra, tôi cũng không rõ thứ mà Rain nhận từ Persephone thực sự là gì.

Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ nó như một bí mật, mà không biết rằng nó lại nguy hiểm đến vậy.

"Nhưng chú ơi, làm sao mà hai người lại chia sẻ được 'dấu ấn tồn tại – Stigmata' chứ ạ? Dù tính chất của mỗi cái khác nhau, nhưng không phải là thứ có thể trao đổi hay chia sẻ với người khác đâu."

Jamie híp mắt lại, nhìn chằm chằm tôi và Rain.

"......"

"......"

Tôi và Rain đều im lặng.

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống.

"Hừm, đáng ngờ lắm."

Jamie khoanh tay, ánh mắt không rời khỏi chúng tôi, như thể đang cố tìm hiểu điều gì đó từ khuôn mặt căng thẳng của chúng tôi.

"Dù sao đi nữa, chú, cháu đã hiểu ý chú. Nhưng, nếu đã có 'dấu ấn tồn tại – Stigmata' này, thì cháu có thể đi vào 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre' một mình, đúng không?"

Tôi nhìn thẳng vào chú, giọng dứt khoát hơn.

Đây là thông tin rất quan trọng với tôi.

Bởi vì, tôi muốn bảo vệ mọi người khỏi nơi nguy hiểm đó.

"Xin phép cho cháu hỏi một điều."

Silk chậm rãi lên tiếng, khẽ nghiêng đầu, giọng đều đều.

"Cứ hỏi đi, Silk."

"Nếu bọn cháu cũng có 'dấu ấn tồn tại – Stigmata', liệu bọn cháu cũng sẽ không bị ảnh hưởng khi vào 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre' đúng không?"

"Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế lại không đơn giản như thế."

Chú lắc đầu, ánh mắt đanh lại.

"Nhưng bọn cháu sẽ không để anh Yuke đi một mình đâu."

Silk ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhưng kiên quyết.

"Anh ấy đã gọi bọn cháu là gia đình, nên bọn cháu sẽ cùng anh ấy đến cuối con đường."

"Đúng vậy!"

Marina nói lớn, vỗ tay xuống gối.

"Dù khó hiểu đến đâu, mục tiêu của 'Clover' vẫn là cùng nhau chinh phục 'Vô Sắc Ám' mà!"

"Không thể bỏ ai lại phía sau được."

Jamie chêm vào, ngắn gọn nhưng dứt khoát.

"Yuke, em cũng sẽ đi. Em đã quyết rồi."

Nene nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói đó không hề có chỗ cho sự lay chuyển.

Chú Saga im lặng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.

"Các cháu đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Đừng để bị cuốn theo cảm xúc nhất thời."

"Chú không hiểu gì về bọn cháu cả."

Nibelrun khẽ cười nhẹ, vầng ánh sáng hoàng kim dịu dàng lan tỏa quanh em ấy.

"Chú biết không? 'Clover' bảy lá mang lại hạnh phúc vô hạn. Chúng cháu tin tưởng vào anh Yuke. Dù có chuyện gì xảy ra, bọn cháu sẽ không bao giờ bất hạnh."

Chú thở dài, cười khẽ, bàn tay gãi nhẹ sau gáy.

"Đúng là bướng bỉnh mà. Cái nhà này toàn người cứng đầu cả."

Tôi mỉm cười.

Vẻ mặt đó của chú khiến tôi nhớ lại cái ngày tôi cãi lời để trở thành mạo hiểm giả.

Và giống như khi đó, chú lại nói câu y hệt.

"Đã sẵn sàng rồi thì cứ làm theo ý mình đi."

Chú Saga khẽ cười, ánh mắt dịu dàng trở lại.

"Vậy thì, tạm dừng những chuyện khó hiểu ở đây thôi. Yuke, rượu đâu? Lúc cháu quyết định làm mạo hiểm giả, chúng ta đã hứa rồi còn gì?"

"À, để cháu mời một ly."

Tôi cẩn thận rót rượu trái cây vào chiếc ly mà chú đưa ra.

── "Khi nào cháu trở thành mạo hiểm giả thực thụ, chú sẽ để cháu mời một ly."

Trước khi tôi lên đường phiêu bạt, chú đã nói như vậy.

Và bây giờ, khoảnh khắc tôi rót rượu cho chú, khiến tôi cảm thấy có chút tự hào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận