Vol 3
Chương 54: Luồng khí tà dị và buổi cắm trại cuối cùng
0 Bình luận - Độ dài: 1,339 từ - Cập nhật:
Chú mỉm cười khi thấy tôi vui mừng vì được gặp lại mọi người.
“Cháu đến chậm quá đấy, Yuke.”
“Cháu bị cái này làm khổ suốt.”
Tôi vừa chỉ má mình vừa cười khổ.
“Yuke suýt nữa thì… biến thành Ảnh Nhân - Shadow Stalker. Chú Saga, chuyện đó là sao vậy ạ?”
“Ra vậy. Yuke… cháu từng bị lật ngược nhận thức một lần rồi phải không?”
“Cháu không thấy rõ, nhưng có lẽ đúng là thế thật. Lúc đó… cháu bị kẹt trong một cách hiểu và nhận thức hoàn toàn khác ạ.”
Chú gật đầu rồi nhìn vào nơi sâu trong bóng tối.
Tôi không nhận ra từ trước, nhưng giờ thì thấy rõ.
Ở nơi ánh mắt chú đang hướng đến, có thứ gì đó đang phát ra một luồng khí cực kỳ tà dị.
Cảm giác kinh tởm và bài xích dâng lên, hệt như khi tôi từng nhìn Rain bằng một “nhận thức khác”.
Và kèm theo đó là một cơn thôi thúc mãnh liệt, muốn loại trừ nó tận gốc, dâng lên từ nơi sâu thẳm trong lòng.
“Cảm nhận được rồi phải không?”
Tôi chỉ có thể gật đầu.
Ngoài điều đó ra, chẳng còn gì có thể làm.
"Cháu cũng… hiểu được một chút ạ…”
Rain run rẩy, nắm chặt tay tôi.
Tôi siết lại tay em, đồng thời cố hiểu xem thứ đó thực chất là gì.
Vì đã từng bị nuốt chửng, tôi tin mình có thể suy đoán được phần nào.
“Vô ích thôi, Yuke. Thứ đó không thể nào hiểu được. Và cũng không nên hiểu. Đó là thứ không thể dung hòa.”
“Chú… phía trước có gì vậy…!?”
Chú quay lại nhìn tôi, khẽ nhún vai rồi đáp:
“Là Cánh Cửa Thâm Uyên - Abyss Gate đấy.”
Tôi hơi lặng đi trước câu trả lời đó.
Dù đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ai từng nói rõ Cánh Cửa Thâm Uyên - Abyss Gate là gì.
Tôi chỉ nghe nói Benwood dùng sức mạnh kinh khủng cũng không phá nổi nó, vậy thôi.
Ngay cả trong các bản ghi chép khảo sát cũng chẳng có thông tin cụ thể nào.
Tôi từng tin rằng nó chỉ là một đạo cụ ma pháp, nhưng có vẻ không phải vậy.
Không thể nào một đạo cụ ma pháp lại phát ra luồng khí tà ác như thế này.
“Giờ thì, ta sẽ bắt đầu đột phá sau khi nghỉ lại một đêm.”
Câu nói đó của chú khiến tôi nhẹ cả người.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với Cánh Cửa Thâm Uyên ngay lập tức.
Nhưng chắc là… chú muốn để chúng tôi được nghỉ ngơi một chút.
Cũng là một kiểu dịu dàng.
“Vậy thì, cắm trại ở tầng sâu nhất của 'Vô Sắc Ám’ nghe cũng hay đấy.”
Tôi buông một câu đùa nhẹ để lấy lại tinh thần, rồi lấy bộ dụng cụ cắm trại và đồ nấu ăn từ Túi Ma pháp - Magic Bag ra.
Tôi vẫn chưa ngừng để tâm đến luồng khí kia, nhưng cắm trại ở nơi thế này là cơ hội hiếm có.
Giữa bóng tối trong vắt như đại dương sao lấp lánh, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cắm trại—vẫn như mọi khi.
Trong khi các đồng đội dựng lều và chuẩn bị chỗ ngủ trên mặt đất chẳng biết làm từ thứ gì, tôi bắt đầu sơ chế món ăn.
Vì có cả thịt cao cấp do Mastoma đưa, và nhiều nguyên liệu dư khác, nên lần này có thể làm một món hơi cầu kỳ một chút.
“Yuke nấu ăn giỏi hơn hẳn rồi nhỉ.”
“Điểm duy nhất mà cháu không thua chú đấy.”
Vừa buông vài câu đùa, tôi vừa tiếp tục chuẩn bị món ăn mạo hiểm.
Tất nhiên là cũng đặt Nồi Dự Trữ - Stock Pot bên cạnh để hâm nóng nước súp.
“Anh Yuke, bọn em dựng xong lều rồi ạ.”
“Rõ rồi. Còn một chút nữa mới ăn được, mọi người đi lau người cho sạch sẽ đi.”
“Vâng, em mong chờ lắm luôn đó.”
Silk cười rạng rỡ bước đi khiến tôi thấy hơi nhói trong tim.
Không phải lúc để đắm chìm trong cảm xúc, vậy mà…
“Xem ra… cháu chưa nói gì nhỉ?”
“Cháu không thể để họ bị cuốn vào được ạ.”
“Thằng cháu của chú mà lại chẳng hiểu nổi lòng con gái à. Cứ để họ bị cuốn vào thì có sao đâu.”
Tôi định buột miệng nói “cháu hiểu mà”, rồi lại thôi.
Sự thật là, tất cả đều là quyết định độc đoán của chính tôi.
Từ sau lều vọng lại tiếng nước và tiếng trò chuyện có phần náo nhiệt của các đồng đội.
Chắc là họ đang dùng một đạo cụ ma pháp nào đó có khả năng thi triển <Tạo Nước - Create Water> để đùa nghịch.
Ngay trong tầng sâu nhất của một mê cung siêu cấp khó, mà vẫn có thể cười đùa như thế—thật đáng nể.
Không, đó mới chính là điểm tuyệt vời của các cô ấy.
“Mỗi người có một cách thể hiện tình yêu riêng.”
“Cũng biết nói đấy. Nhưng làm gì tiếp theo là tùy cháu. Dù cháu chọn thế nào… chú vẫn sẽ làm việc của chú.”
“Cháu cũng vậy, chú à.”
Vừa khuấy Nồi Dự Trữ, tôi vừa nghĩ về các đồng đội mà giờ chưa thấy mặt.
Tôi chỉ mong cuộc sống của họ, trong thế giới này, sẽ tiếp tục bình yên và hạnh phúc.
Nếu trước mặt tôi giờ có "Hoàng Kim Duy Nhất”, tôi chắc chắn sẽ dùng để ước điều đó.
Cả Vua Vordan, kẻ từng thống trị Glad Shi=Im, có lẽ cũng từng nghĩ như vậy.
Nếu có một loại ma pháp có thể hiện thực hóa mọi điều ước, tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác muốn dựa vào nó.
“Anh ơi.”
“Có chuyện gì vậy, Run? Này này, tóc vẫn ướt thế kia, không lau khô sẽ bị cảm đấy.”
Nibelrun bước tới, tóc vẫn còn hơi ướt.
“Không sao đâu ạ. Ở đây không nóng cũng chẳng lạnh, gió cũng không có.”
"Vậy à… cũng đúng. Thế, có chuyện gì?”
“Anh xem giúp em cái Gopro-kun G được không ạ?”
Cái Gopro-kun G mà em đưa tới bị hỏng một chút.
Dù tôi có bấm công tắc khởi động thì nó cũng không lên nguồn.
“Lúc bọn em bị dịch chuyển, em lỡ đè lên nó mất…”
“Ra thế. Nếu chỉ thế thì chắc sửa được. Để lát nữa anh làm cho.”
Nghe tôi nói vậy, Nibelrun trông nhẹ cả người.
Nhìn sơ qua thì có vẻ là một đoạn mạch ma lực bị đứt.
Dù là dòng Gopro-kun vốn có độ bền khá cao, nhưng nếu xui thì cũng dễ hỏng kiểu này.
“Vậy thì, em sẽ đi gọi mấy chị ấy về nhé.”
"Ừ. Nhớ dặn họ mặc cho đàng hoàng vào đấy.”
Việc mấy cô nàng trong nhóm bất cẩn và sơ hở với nhan sắc của mình thì đã thành chuyện thường ngày rồi, nhưng lần này có chú tôi ở đây.
Dù chú ấy là một Mạo Hiểm Giả xuất sắc và cũng là thầy của tôi, nhưng lại nổi tiếng là tay háo sắc, nên cũng cần đề phòng một chút.
“Yuke. Cháu nghi ngờ chú à?”
“Cái nào ra cái nấy thôi ạ.”
Tôi cười nhẹ, tiếp tục chia phần đồ ăn ra.
“Trời ơi, sao cháu lại đào hoa đến vậy mà chú thì không nhỉ?”
“Chú từng đào hoa lắm mà?”
“Bị phát hiện rồi sao.”
Cái danh "tay chơi" của Saga Feldio cũng đủ nổi tiếng.
Benwood từng kể rằng lúc nào chú ấy cũng có mấy cô gái vây quanh.
“...Dù vậy, chẳng có cô nào sẵn sàng theo chú xuống tận địa ngục cả.”
Lời thì thầm nhẹ tênh ấy khẽ bật ra từ môi chú tôi.


0 Bình luận