Cảm giác kháng cự nhẹ... Tựa như bước chân vào nước, chúng tôi tiến vào "Mê Cung Phản Chuyển Tenebre".
Tôi nghĩ sẽ lại là thế giới tối đen trong suốt như lần trước, nhưng ngoài dự đoán, trước mắt tôi lại là khung cảnh xanh tươi đầy sức sống.
"...Giờ nên nghĩ thế nào đây?"
Tôi lẩm bẩm như tự nói với chính mình, rồi cẩn thận quan sát xung quanh.
"Về mặt địa hình, chỗ này trông giống 'Tử Cốc' đã bị nuốt chửng. Nhưng mà──"
"Quá trù phú. Đây là cảnh quá khứ sao? Hay là cảnh của tương lai? Hoặc có lẽ là một viễn cảnh có thể đã từng tồn tại? Đó mới là vấn đề."
Con người vốn dĩ luôn nhìn nhận mọi sự theo cách mình muốn.
Chúng tôi từng tận mắt chứng kiến hiện tượng này trong những mê cung do "Thấu Minh Ám" tạo ra, nơi mọi thứ hiển hiện tùy theo mong ước hay nỗi sợ của kẻ lạc vào.
Nói cách khác, cảnh sắc này rất có thể là do ước vọng của chúng tôi... hoặc của một ai đó đã gọi về và hình thành mê cung này.
"Giờ có thể buông tay được rồi. Chúng ta bố trí cảnh giới thế nào đây?"
"Trước tiên, dùng 'Viễn Vọng Đồng' để kiểm tra xung quanh đã. Rain, Jamie, nhờ hai người nhé."
"Rõ."
"Ừm."
Rain gật đầu, chìa hai tay ra.
Tôi nhấc em ấy lên vai.
Thấy cảnh này, khóe miệng Jamie hơi co lại.
"Đang trong mê cung thảm họa mà còn tình tứ thế này à?"
"Chị Jamie. Anh Yuke với Rain lúc nào cũng vậy mà."
"Không, không phải tình tứ gì đâu! Chỉ là vấn đề độ cao thôi!"
Tôi vội đáp, hơi luống cuống, khiến cả nhóm bật cười.
Nhờ thế mà bầu không khí căng thẳng vì lo sợ cũng dịu bớt đôi chút, bản thân tôi cũng thấy cơ thể không còn căng cứng như trước.
"Không thấy bóng kẻ địch."
"Phía này cũng không có."
"──Yuke, có tin xấu đây ạ."
Người duy nhất leo lên mỏm đá cao để dùng [Kính Viễn Vọng] là Nene, lên tiếng với giọng đầy bất an.
"Sao thế, Nene?"
"Em tấy một công trình trông giống 'Vương Miếu' lộ ra rồi. Xung quanh chỗ đó có cả đám Ảnh Nhân nữa ạ."
Tôi hạ Rain xuống, rồi cũng leo lên mỏm đá.
Nhận lấy [Kính Viễn Vọng] từ tay Nene, tôi nhìn theo hướng em ấy chỉ, và quả nhiên thấy cảnh tượng như mô tả.
Nép sau bóng núi nên từ dưới thung lũng không thể nhìn thấy, là một kiến trúc khổng lồ hình thang với khí thế uy nghiêm, xung quanh là bóng đen của lũ Ảnh Nhân đang qua lại.
"Trông như thể chúng đang làm gì đó..."
"Đúng rồi nhỉ? Có vẻ như mỗi con đều có vai trò riêng."
Giờ em ấy nhắc tôi mới để ý.
Những gì chúng tôi biết về Ảnh Nhân là rất ít.
Theo phân loại của hội mạo hiểm giả, chúng được xem là 'Ma vật xác sống cấp cao chỉ xuất hiện trong mê cung', nhưng vì số lần chạm trán cực kỳ hiếm nên chưa ai nắm rõ đặc tính hay tập tính của chúng.
Dù vậy, tôi biết rõ chúng nguy hiểm đến mức nào.
Trong lần thám hiểm 'Mê Cung Di Tích Aion', bọn tôi từng phải đối mặt với những kẻ này, và trận chiến đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ.
"Trước hết, cứ lại gần xem tình hình. Dù bọn chúng đang làm gì đi nữa, nếu đây là 'Mê cung Bậc Thấp', thì 'Vương Miếu' kia chắc chắn là trung tâm. Chúng ta phải tới đó để vào 'Thấu Minh Ám'."
"Rõ ạ. Em sẽ tiếp tục cảnh giới từ trên cao."
"Nhờ em."
Tôi khẽ cụng nắm đấm với Nene rồi nhảy xuống khỏi mỏm đá.
"Thế nào rồi, anh Yuke?"
"Nơi này đúng là 'Tử Cốc'. Ở chỗ mà trước đây ta đoán có 'Vương Miếu' giờ có một kiến trúc khổng lồ."
"Còn Ảnh Nhân thì sao ạ?"
"Đúng như Nene nói, chúng di chuyển có tổ chức. Vì thế, trước hết cứ tiếp cận từ từ để xem xét tình hình."
Cả nhóm đồng loạt gật đầu.
Nhưng trong đó, tôi nhận ra Marina có vẻ hơi lạ.
"Marina, em ổn chứ?"
"Ừm. Em... ổn ạ. Xin lỗi nha!"
"Có gì cứ nói với tôi."
Marina khẽ gật đầu, nhưng bàn tay hơi run.
Với một người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như em ấy, chuyện này thật hiếm thấy.
"Nào, có chuyện gì thế?"
"Hyauh!?"
Tôi nhẹ ôm vai Marina, vỗ vỗ lưng em ấy rồi cúi xuống để ánh mắt hai người gặp nhau.
Silk hay nói tôi dễ lộ cảm xúc qua nét mặt, nhưng với Marina, chỉ cần nhìn phong thái cũng đủ hiểu.
"Ừm thì, em chỉ... hơi sợ, thấy bất an kiểu gì ấy ạ..."
"Ừ, sợ là phải. Tôi cũng sợ mà."
"Kiểu... lỡ Ảnh Nhân đó là người mình quen thì sao? Hoặc... lỡ thất bại rồi thế giới bị hủy diệt thì sao ạ? Bình thường em toàn nghĩ đơn giản thôi, vậy mà giờ lại không ngừng suy diễn lung tung..."
"Ra là vậy. Marina, em thật tốt bụng đấy."
Tôi khẽ xoa đầu em ấy.
Marina có lẽ là người hòa nhập với dân làng 'La-Jo' nhất trong nhóm 'Clover' chúng tôi.
Một cô gái lạc quan, mạnh mẽ như ánh mặt trời, dám đối mặt với nguy hiểm nơi tiền tuyến.
Với tính cách đó, không lạ khi em ấy để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng mọi người.
Có lẽ vì vậy mà lo lắng cũng nặng nề hơn.
"Marina này. Nếu em lỡ biến thành Ảnh Nhân và tấn công bọn tôi vô thức, em nghĩ thế nào?"
"Chắc chắn là không thích rồi ạ! Khi đó, mọi người cứ giải thoát cho em đi."
"Vậy thì, có lẽ những người đó cũng mong như vậy."
Tôi biết mình đang dùng một lập luận đầy chủ quan.
Chúng tôi không thể biết mong ước của họ là gì.
Nhưng nếu nó giúp Marina cảm thấy nhẹ lòng hơn, thì cũng đáng thử.
"Ừm. Có lẽ là vậy...! Cảm ơn anh, Yuke. Giờ thì, em ổn rồi."
"Em nghĩ anh Yuke nói đúng đó."
Nibelrun, vẫn im lặng từ nãy giờ, cũng khẽ thì thầm như tự nhủ.
"Chiếc nhẫn vàng của 'Glad=Shi Im' chắc hẳn đã được tạo ra để không biến những con người không có 'dấu ấn tồn tại — Stigmata' thành những 'Ảnh Nhân'. Nhưng, rốt cuộc vẫn không thành công..."
Sau khi suy nghĩ một chút, Run gật đầu.
Rồi ngẩng mặt lên và cất lời.
"Anh à, thế giới này… chẳng phải được tạo thành bởi những Ảnh Nhân sao ạ?"
Trong đôi mắt ấy, ánh lên một tia nhìn như thể đã nắm được sự thật.


0 Bình luận