“Rain, giúp tôi một tay.”
“Sao vậy ạ?”
“Tôi định làm một chuyện hơi liều.”
“Em nên làm gì?”
Rain không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào tôi — ánh mắt tĩnh lặng.
Không cần giải thích chi tiết — có lẽ vì cô ấy tin tôi, hoặc cũng có thể… cô đang nghĩ đến cùng một điều.
Dù là vì lý do gì, tôi vẫn cần sự giúp đỡ của cô ấy.
“Bất kỳ nơi nào cũng được. Hãy hồi tưởng lại một mê cung mà em từng thám hiểm. Càng chi tiết càng tốt.”
“Ừm. Được rồi ạ."
Rain nhắm mắt lại.
Và tôi áp trán mình lên trán cô ấy, giữ hơi thở chậm rãi, tập trung cao độ.
〝Dấu ấn tồn tại – Stigmata〟 là một sức mạnh ép buộc sự tồn tại của bản thân lên thế giới.
Nếu nơi đó là "Tháp” tràn ngập “thấu minh ám” và chứa đầy những yếu tố bất định… thì nó có thể sẽ trở thành hiện thực.
“Khư…!”
Chỗ má bị Bất tử giả vương Persephone chạm vào vẫn rát bỏng, nhói lên như tê dại.
Nhưng chính nỗi đau ấy mới chứng minh rằng 〝Stigmata〟 là thứ đã khiến tôi trở thành một Walkers—dù chỉ là một kẻ lang thang hạng xoàng xĩnh.
Dù không thể làm tốt như chú mình, nhưng tôi vẫn có thể đủ sức dẫn dắt được cái “vô sắc ám” méo mó này.
“Em về rồi nè—… mà, nya nya nya…!? Gì đây!? Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
Khi tôi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh còn tối tăm hơn cả lúc mới bước vào.
Tường đá đã biến mất.
Thay vào đó là cảnh quan giống như một đường hầm với những tảng đá thô lộ thiên.
“『Mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal』…?”
“Thấy quen ghê! Là mê cung đầu tiên em đi cùng Yuke đó!”
Silk nghiêng đầu thắc mắc, ánh mắt chớp chớp.
Còn Marina thì bật cười rạng rỡ.
“Vậy là… được rồi nhỉ?”
“Ừ. Giỏi lắm.”
Tôi rời trán khỏi Rain và khẽ gật đầu khen ngợi cô ấy.
Cô ấy đã hiểu được ý tôi mà chẳng cần nói thành lời.
Nhờ vậy, chúng tôi đã kéo lại được không gian thực tại từ tay cái dị thường do “Vô Sắc Ám” tạo ra.
“Về mặt cấu trúc thì… là khu vực tầng bốn. Xin lỗi nhé, Nene. Lẽ ra tôi nên đợi em quay lại rồi mới thử.”
“Không sao đâu ạ. Em ngửi thấy có gì đó kỳ kỳ từ nãy rồi mà. Chắc cũng nhờ ‘ma pháp’ của anh Yuke hả?”
Tôi khẽ lắc đầu nhẹ, tránh ánh mắt vô tư của Nene.
“Không. Đây là sức mạnh từ 〝Stigmata〟. Hơi khác với ma pháp một chút.”
“Dù sao thì, nếu là ‘Mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal’ thì em rành lắm. Em sẽ lại đi tiền trạm nhé. Anh Yuke cứ nghỉ đi ạ.”
“Không—…”
Tôi vừa định phản đối thì mọi thứ trước mắt bỗng chao đảo.
"Cậu, mặt mày tệ lắm đó.”
Jamie kịp đỡ lấy tôi khi tôi lảo đảo mất thăng bằng.
“Lạ thật… Tôi không nghĩ là mình đã tiêu hao đến mức này…”
“Nhưng sắc mặt anh đúng là xấu thật. Nằm nghỉ một chút đi ạ.”
“Em cũng tiện đi kiểm tra xung quanh luôn. Cấm anh ráng sức đấy nhé.”
Tôi nhìn theo bóng Nene lướt đi nhẹ, bước chân gần như không phát ra tiếng, rồi buông mình ngồi phịch xuống sàn.
“Marina, lấy chăn trong túi ra. Anh Yuke, uống được nước không ạ?”
“Ừ. Tôi hơi bất ngờ thật. Rain, em không sao chứ?”
“Ừm. Em không sao. Xin lỗi… có lẽ hình ảnh em tưởng tượng chưa tốt ạ.”
Rain lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy.
Tôi bật cười khẽ, rồi lắc đầu đáp lại.
“Không có chuyện đó đâu. Em đã cho tôi hình ảnh chính xác mà tôi cần. Nhưng mà… hoài niệm thật. Ở đây ấy.”
Cả ba cô gái gật đầu, nụ cười thoáng nhẹ trên môi khi nghe tôi nói.
“Lúc đó anh Yuke tuyệt thật luôn.”
“Lúc đi xe ngựa, dùng cả 【Đèn lồng phá giải】, còn cả cường hóa ma pháp nữa.”
“Món ăn trong mê cung cũng ngon nữa. Em cứ nghĩ đó là do tổ đội hạng A, nhưng—thực ra không phải.”
Silk vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên trán tôi, mỉm cười.
“Là vì anh Yuke đặc biệt thôi.”
“Thôi đi. Tôi đâu có đặc biệt gì đâu.”
"Phải vậy không ạ? Chị Jamie?”
“…Silk nói đúng đấy. Khi cậu rời khỏi tổ đội rồi nhìn lại, mới thấy cậu đúng là… bất thường luôn.”
Tôi không biết lời đó là khen hay chê nữa.
Nghe hơi đáng ngờ thật.
“Rốt cuộc thì, cái tổ đội ‘Thunder Pike’ hồi đó hoạt động trơn tru là nhờ cậu. Cái sai của bọn tôi là… cậu đã có mặt từ đầu, và làm mọi thứ ngay từ đầu—kể cả phần của chính cậu nữa.”
Jamie nói bằng giọng trầm nặng.
Thật ra đó cũng là điều tôi từng nghĩ đến.
Giờ ngẫm lại, có lẽ tôi nên thất bại nhiều hơn, nên buông bỏ nhiều hơn.
Nhưng thực lòng, đến giờ tôi vẫn chưa thể chắc chắn điều đó là đúng hay sai.
Mạo hiểm giả luôn sống cạnh nguy hiểm.
Có những thất bại phải trả giá bằng mạng sống hoặc cả cuộc đời.
Nên tôi luôn cố hết sức.
Làm mọi việc thật hoàn hảo.
Nhưng cuối cùng, tôi đã làm quá nhiều việc một mình.
Vì quá cân nhắc về vị trí của bản thân, tôi không biết nhờ cậy đồng đội.
Và rồi Simon cùng mọi người cũng dần quen với việc tôi “lo hết” và ỷ lại vào tôi.
“N-này… Đừng làm mặt nghiêm trọng vậy chứ. Tôi khóc đấy.”
“Tha cho tôi đi.”
Jamie mà dỗi thì dai lắm.
Dỗ cô ấy ngay giữa mê cung thế này đúng là khổ thật.
“Bọn tôi cũng có lỗi. Lúc đó cứ nghĩ Xích ma đạo sĩ là tầng đáy, lại quen với việc được Yuke hỗ trợ nên chẳng hề hiểu được sự tuyệt vời đó. Bọn tôi tự mãn mà chẳng buồn nghĩ lý do tại sao.”
“Tại sao vậy ạ?”
Marina ngây thơ hỏi, Jamie chỉ lắc đầu.
“Chị không biết nữa. Có lẽ là nghĩ những tổ đội khác quá yếu. Nhưng khi Yuke rời đi, rồi tỏa sáng trong ‘Clover’, chị mới nhận ra—‘Thunder Pike’ dựa vào Yuke là chính. Và kết cục là mọi chuyện sụp đổ, ai cũng chết cả.”
“Chị thì vẫn sống mà.”
“Ừm, nên chị sẽ không thất bại nữa đâu. Yuke, hãy dựa vào tôi nhiều hơn đi. Tôi cũng sẽ chứng minh là mình có ích.”
Jamie rưng rưng nước mắt.
Còn Silk thì mỉm cười bên cạnh.
“Bọn em cũng vậy. Anh Yuke ôm đồm mọi thứ quá rồi đấy.”
“Run cũng thấy vậy! Anh, hơi bị cố quá mức luôn ấy!”
"Gay gắt thật đấy."
Sự dịu dàng của bọn họ khiến tôi nghẹn lại vì thực sự xúc động.
Không phải ví von gì cả.
Cảm giác ấm áp ấy lan dần khắp cơ thể tôi như thấm tận đáy tim.
"Chuyến mạo hiểm này kết thúc rồi thì… nghỉ ngơi một chút cũng được nhỉ. Phải rồi, hay là tụi mình thử đi du lịch một chuyến, không phải kiểu phiêu lưu gì cả, chỉ là đi chơi thôi."
"Ý hay đó. Lúc ấy tụi mình cùng quyết định xem sẽ đi đâu nhé."
"Silk… mình muốn đến chỗ nào có suối nước nóng…"
Rain lí nhí thì thầm, còn Silk giơ một ngón tay ra, nghiêm nghị như đang nhắc nhở.
"Rain, cấm đoán trước đấy nhé. Trước hết, tụi mình phải cứu thế giới cho xong đã."


0 Bình luận