Vol 3
Chương 12: Sự Quan Tâm của Vương Tử và Bầu Trời Đầy Sao
0 Bình luận - Độ dài: 1,140 từ - Cập nhật:
Khu vực gần dinh thự của vương tử Mastoma, nơi quản lý thành phố mới trên núi "La=Jo" do đích thân đệ nhị hoàng tử cai quản.
Ở đó, dinh thự của "Feldio, Bá tước mê cung, Đại sứ Mạo hiểm của Welmeria" đã được xây dựng.
Đó là một tòa nhà hai tầng lớn, cũng được xây bằng gạch trắng như những ngôi nhà khác trong thành phố.
Tuy nhiên, khác với những căn nhà dọc đường đi, nó mang phong cách rõ rệt của Welmeria, với những bức tường và cột trụ được chạm khắc tinh xảo.
"To thật... nhà đấy à?"
Nhìn kìa.
Đến cả Silk, người luôn bình tĩnh, cũng phải sững sờ.
"Đúng vậy. Nhưng ta tự hào rằng nó đủ khang trang để đón tiếp những vị khách quý như các ngươi."
"Mastoma, thế này thì hơi quá đấy."
"Thật sao? Ta còn lo là nó hơi nhỏ đấy chứ?"
Không lẽ người Salmutaria có cảm giác khác với chúng ta?
Hay đây là do cảm giác của vương tộc?
Không, có lẽ do vương tử Mastoma có chút lập dị.
Bởi vì tòa dinh thự này quá lớn.
Nó lớn gấp ba lần căn cứ của nhóm "Clover" chúng ta.
"……Mà, cũng là quyết định chính trị thôi. Để bảo vệ các ngươi, đôi khi cần phải phô trương một chút."
"Phô trương?"
"Người ta đồn đại rằng ngươi là Bá tước mê cung của Welmeria, một mạo hiểm giả được công nhận là 'Dũng Giả', và là bạn của Mastoma, người đang tranh đoạt ngôi vị. Nếu ta dành cho các ngươi một nơi cư trú rẻ tiền, những kẻ ngu ngốc sẽ tìm cách thăm dò lòng dạ ta."
Ra vậy.
Có nghĩa là họ muốn dùng chúng ta như thước đo để đánh giá mức độ nghiêm túc của vương tử Mastoma.
Nếu đối xử với chúng ta qua loa, chuyến thám hiểm 'Tử Cốc' này sẽ bị xem là trò diễn rẻ tiền.
Ngược lại, nếu công khai trọng dụng chúng ta, số kẻ muốn gây rối cũng sẽ giảm đi.
……Dù vậy, vẫn quá lớn.
Dù nghĩ thế nào, tôi cũng cảm thấy sẽ không sử dụng hết không gian này.
"Ta đã sắp xếp người hầu cho các ngươi. Họ đều là những người có hứng thú với lối sống của Welmeria."
"Nhưng làm vậy thì hơi quá…"
Đang định từ chối, thì người phụ nữ đứng bên cạnh vương tử Mastoma, Mejalna, khẽ cười mở lời.
"Chồng của tôi không biết tiết chế. Bạn bè của ngài ấy cũng không nhiều."
"Cá…!"
Vương tử Mastoma giật mình quay sang nhìn vợ mình.
"Bạn của ngài ấy toàn là những gia chủ hay người kế vị của các gia tộc lớn, nên ngài ấy luôn phải cân nhắc kỹ cách đối xử với họ. Ngài ấy đã đắn đo rất nhiều về cách đối đãi với các anh, nên nếu có thể, xin hãy chấp nhận."
"……Ừm."
Mejalna mỉm cười dịu dàng, còn vương tử Mastoma thì cười gượng.
Trong tình huống này, nếu tôi từ chối nữa thì thật bất kính.
Vả lại, sống ở một vùng đất xa lạ như thế này, có người hỗ trợ sinh hoạt hằng ngày cũng là một điều đáng mừng.
"Vậy thì, tôi xin nhận."
"Ừ. Vậy ta sẽ dẫn các ngươi vào."
Được vương tử Mastoma dẫn lối, chúng tôi tiến vào "Dinh thự Feldio".
◇
"Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi nhỉ."
"Ừ."
Trời đã tối, sao trên bầu trời đã bắt đầu lấp lánh.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sâu bất thường đặt ngoài ban công tầng hai, nhấp từng ngụm rượu trái cây.
Silk, cũng đã thay bộ đồ mạo hiểm ra trang phục thường, ngồi xuống bên cạnh.
Với lớp vải mỏng hơn bình thường, có chút lúng túng khi không biết đặt mắt vào đâu.
"Chờ đến khi hội tạm thời hoàn thành thì chúng ta vẫn phải ở lại đây. Nhưng không thể chỉ ngồi yên được."
"Đúng vậy. Ngày mai chúng ta thử ra ngoài thị trấn xem sao. Dù nghe nói không có khu mạo hiểm giả nào, nhưng..."
"Vương tử bảo nếu chúng ta liệt kê những món cần thiết thì ngài ấy sẽ cho người mang tới. Tốt hơn hết là mọi người cùng thảo luận và lập danh sách."
Ngoài ra, còn phải tìm hiểu địa hình xung quanh.
Xác định các loại ma vật sinh sống tại đây.
Và kiểm tra lối vào 'Vương Miếu' mà vương tử Mastoma nhắc đến.
Dù có là thời gian chờ, cũng không thể thảnh thơi quá mức.
"Marina và mọi người đâu rồi?"
"Có vẻ đã ngủ cả rồi ạ."
Cũng phải thôi.
Cái giường này thật sự quá thoải mái.
Khung giường kiểu Welmeria, nệm và gối của Salmutaria, cộng thêm lớp chăn bông thoáng khí, kết hợp lại thành một cỗ máy ru ngủ hoàn hảo.
Chỉ cần nằm xuống là tôi cũng sẽ gục ngay.
Nếu xuất khẩu loại giường này, vương tử Mastoma có thể lập tức ghi dấu thành tựu cho mình.
"Bầu trời không khác gì nhỉ."
Silk khẽ nói, khiến tôi cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Vị trí các ngôi sao không khác gì so với Welmeria.
"Trên đảo Vilmren có khác không?"
"Ừm, khác chứ. Cũng đã ba năm kể từ khi em rời khu rừng rồi ạ. Có chút hoài niệm."
"Rồi có dịp, tôi cũng muốn đến 'Hổ Phách Sâm' một lần."
Silk hơi ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
"Nhân tộc không được hoan nghênh đâu ạ."
"Vậy à... Ừm, cũng phải."
"Nhưng nếu là Yuke-san thì sẽ được chào đón. Vì có em ở đó mà."
Silk mỉm cười.
Nụ cười tự nhiên đầu tiên tôi thấy kể từ khi rời Welmeria, khiến tôi thấy nhẹ lòng.
Mới làm mạo hiểm giả chưa tròn một năm đã nhận "Nhiệm vụ sắc mệnh".
Trọng trách của một phó thủ lĩnh.
Đất khách quê người.
Rồi cả cuộc tập kích vừa qua.
Lẽ ra, với tư cách thủ lĩnh và người hỗ trợ, tôi phải giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.
Vậy mà cứ để cô ấy phải gánh vác mọi chuyện.
Cũng vì vậy mà tôi đã viện cớ "bàn về kế hoạch sắp tới" để rủ cô ấy ra đây.
"Nhưng trước hết, phải hoàn thành 'Nhiệm vụ sắc mệnh' này đã."
"Ừ. Nhưng... ngày mai nghỉ một bữa đi."
"Sao thế? Không ra chợ à?"
"Đầu tiên là phải làm quen với khí hậu đã. Nghỉ ngơi cũng là một phần của công việc."
Silk gật đầu tán thành.
Nhìn cô ấy như thế, tôi cũng mỉm cười theo, nhấp một ngụm rượu trái cây, cảm nhận vị ngọt lạ lẫm của vùng đất xa lạ.


0 Bình luận