“Đúng là… có nó thật.”
Sau khi nghe báo cáo từ Nene, tôi khẽ cười gượng.
Tầng này được tạo hình dựa theo ký ức của Rain, mà ký ức đó lại là về mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal.
Vậy nên việc thứ đó xuất hiện cũng là chuyện đương nhiên.
“Với lại, phía trước trông như có cả cửa dẫn tới boss tầng nữa.”
“Ồ? Không phải tầng bốn à?”
“…Do ký ức… điều chỉnh thôi.”
Rain hơi ngượng ngùng cười nhẹ.
“Với Rain… với tụi em, cái ngày hôm đó thực sự là một ký ức quá mạnh mẽ đấy, thầy à.”
“Ừ thì, với tôi hôm đó cũng là một ngày đáng nhớ mà.”
Là ký ức của tất cả chúng tôi.
Tôi cũng nhớ rất rõ.
“Được rồi. Tiêu diệt con thằn lằn đá – Rock Lizard đã, rồi hướng về cửa phòng trùm. Chắc chắn cầu thang lên tầng sau nằm ở đó.”
"Rõ ạ. Lối này nè.”
Theo hiệu lệnh của Nene, chúng tôi bắt đầu tiến bước trong “Mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal” đầy hoài niệm.
Đường hầm tối tăm chật hẹp, không khí ẩm ướt, đất đá trơn trượt dưới chân.
Mọi thứ đều y như ngày hôm đó.
Chỉ có điều, lần này nhóm tôi đi cùng đã có bảy người.
Mà một trong số đó lại là cựu thành viên của tổ đội tôi từng rời khỏi — thật là một duyên phận kỳ lạ.
Đi được một đoạn, tôi cảm thấy dưới chân có tiếng rung nhẹ.
Ở phía cuối đường hầm tối mờ, một cái bóng khổng lồ đang từ từ chuyển động.
“‘Điểm khai quật’ ra sân rồi kìa.”
Tôi buông lời như bông đùa, rồi nhanh chóng núp vào sau tảng đá.
Con thằn lằn đá – Rock Lizard lang thang kia lớn hơn hẳn so với loại mà chúng tôi từng chiến đấu — gần như gấp đôi.
Không rõ là cá thể đặc biệt hay loại ma vật có tên tuổi, nhưng chắc chắn nó sẽ không dễ đối phó.
“Uwa… to quá trời…”
“Marina, yên lặng nào. Bị phát hiện đấy.”
“Nhưng mà… em chưa bao giờ thấy con nào to vậy luôn á…”
Xui rủi hay bất cẩn đây?
Marina tò mò thò đầu khỏi tảng đá — đúng lúc ánh mắt cô bé chạm trúng ánh nhìn của Rock Lizard.
“Chết rồi! Nó thấy tụi mình rồi!”
Cái thân hình khổng lồ kia đủ để thổi bay luôn cả tảng đá đang che chắn.
Chưa kể còn có Nibelrun là người không thể chiến đấu.
Vậy thì ít nhất tôi phải giành lấy quyền chủ động trước đã.
“Ở đây này!”
“Yuke-san!?”
Tôi hét lớn rồi lao ra khỏi chỗ nấp.
Chỉ cần cầm chân nó được một chút thôi, đồng đội của tôi sẽ lo phần còn lại.
Năng lực và khả năng phán đoán của bọn họ giờ đã vượt xa mức cần thiết rồi.
“──〈Tê liệt – Paralyze〉, 〈Xiềng xích – Chain〉!”
Tôi liên tục tung ra hai ma pháp làm suy yếu hành động, nhắm thẳng vào con Rock Lizard đang lao đến.
Tưởng đâu chỉ cản bước được phần nào, nhưng kết quả lại vượt ngoài dự đoán.
Con Rock Lizard bị trói chặt bởi ma pháp xiềng xích và dừng hẳn lại, không nhúc nhích nữa.
“Kh-khủng khiếp thật… cứ như ma pháp dừng thời gian ấy!”
Chẳng có pháp sư nào lại dùng được loại ma pháp đó đâu, nhưng sự thật là con ma vật đã bị khống chế.
Thế thì nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.
Bởi lẽ, “nhà Clover” có một Ma Kiếm Sĩ tên là Marina.
“Marina!”
“Rõ ạ!”
Marina lao tới với sức mạnh không thua gì cú bắn của “Stinger Joe – Sát Thủ Xuyên Phá”, vung thanh hắc đao chém một nhát thật mạnh.
Dù có lớp da đá dày cộp, con Rock Lizard vẫn không thể chống đỡ.
Y như lần trước, cái đầu nó rơi khỏi cổ chỉ sau một đòn, và cả thân hình to lớn sụp xuống bất động.
“Ổn rồi. Kết thúc chiến đấu.”
Tôi dùng〈Hồi phục ma lực liên tục – Refresh Mana〉 lên Marina rồi thở ra một hơi.
“Suýt nữa thì toang. Phải chi lúc nãy em xông lên trước luôn cho rồi…”
“Không sao. Quan trọng là chúng ta đã xử lý được rồi.”
Vả lại lúc đó, Nene đã ôm lấy Nibelrun rồi chuẩn bị rút lui.
Xét theo tình huống, việc tôi làm mồi nhử là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Marina, ăn hành nhé.”
“Phải đó. Lần này là nhờ có Yuke-san thôi đấy.”
“Uuh… xin lỗi. Mình thấy con Rock Lizard lạ quá nên không kìm được…”
“Ổn rồi mà. Vẫn ổn đấy thôi. Lần sau để ý là được.”
“Vâng! Em sẽ gỡ điểm ở lần tới!”
Thấy cảnh đó, Jamie bật cười khẽ.
“Đừng cười chứ, Jamie. Ai mà chẳng từng mắc lỗi.”
“Không phải. Chỉ là tôi thấy cậu đang làm một người thủ lĩnh rất tốt thôi.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Trông thật kỳ cục khi bị một người quen từ thời còn non nớt như Jamie bắt gặp lúc đang bày vẻ thủ lĩnh.
“Phải chi hồi đó cậu cũng làm thủ lĩnh luôn thì hay rồi.”
“Cũng đành chịu. Hồi đó tôi chẳng có dũng khí hay tự tin gì cả.”
“Thế bây giờ?”
“Tôi sẽ làm hết sức.”
Cả hai cùng cười nhẹ, rồi tôi quay sang mọi người.
“Được rồi. Gia cố lại các hiệu ứng, rồi tiến về phòng trùm thôi. Tuy tình huống hơi lệch nhịp chút, nhưng… đây là trận tái đấu mà chúng ta đã hứa.”
“Phải ha.”
Silk khẽ bật cười.
Ngày hôm đó, con trùm đầu tiên mà tổ đội “Clover” phải đối mặt — cua thép –Steel Crab, đã bị tôi lỡ tay xử lý luôn.
Vì vậy, chúng tôi đã hứa là sẽ có một ngày quay lại chiến đấu với nó bằng sức mạnh của cả nhóm.
Sau đó thì có đủ thứ chuyện xảy ra, nên mãi chẳng có cơ hội trở lại “Mê Cung Tàn Tích Hầm Mỏ Paintal”.
Nhưng giờ đây, chẳng hiểu sao, chúng tôi lại đang đứng ở nơi này.
“Đứng ở đây… lại nhớ cái ngày hôm đó ghê.”
“Ừm. Lúc Yuke nói sẽ một mình xử lý, em còn sốc lắm.”
“Sau đó… còn sốc hơn nữa, cơ.”
Ba cô gái nhìn lên cánh cửa quen thuộc dẫn vào phòng trùm, rồi cùng nở nụ cười.
“Lần này, tất cả chúng ta sẽ cùng đi.”
“Cả Nene, Jamie, lẫn Nibelrun. Mọi người cùng nhau.”
Trước lời tôi nói, các đồng đội đều khẽ gật đầu.
“Được rồi. Vậy thì—trận đấu với trùm tầng trong mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal bắt đầu.”
Tôi thông báo như vậy với Gopro-kun G, rồi cùng mọi người đặt tay lên cánh cổng lớn.


0 Bình luận