Bữa tối ấm cúng kết thúc, bọn tôi nghỉ ngơi thật đầy đủ sau đó.
Không có dấu hiệu của ma vật, chú tôi nhận phần canh gác, nên cả bọn trải đầy mền và túi ngủ trong lều rồi nằm ngủ tập thể.
Lần đầu tiên — và chắc là cũng sẽ chẳng bao giờ có lần thứ hai.
Nỗi buồn man mác và nỗi sợ hãi trước sự cô đơn sắp tới cứ len lỏi trong lòng, nhưng tiếng thở đều và hơi ấm của các cô gái đang ngủ cạnh lại hóa thành cảm giác trìu mến, khiến tôi quyết định chấp nhận tất cả.
Miễn là cảm xúc đó xuất phát từ tình cảm dành cho họ, thì nó cũng là một phần quan trọng của tôi.
Sáng hôm sau, cả nhóm dùng bữa rồi mặc chiến phục Mạo Hiểm Giả, tinh thần đầy khí thế.
“Thế thì, mình bắt đầu thôi nhỉ.”
Chú tôi lên tiếng như thể mọi chuyện chỉ là một buổi dạo chơi.
Dù sắp sửa bước vào tầng sâu nhất, cảm giác lại cứ nhẹ hẫng đến kỳ lạ.
“Run, nhờ em ‘phát sóng’ nhé.”
“Ừm.”
Run khởi động chiếc Gopro-kun G, đã được sửa từ hôm qua.
Đạo cụ ma pháp phát sóng tự động dạng bay nhẹ nhàng lơ lửng lên, rồi bắt đầu xoay vòng trên đầu chúng tôi.
Ổn rồi, không có trục trặc gì cả.
Tôi hướng về phía Gopro-kun G và mở miệng:
“Do sự cố hỏng hóc của đạo cụ ma pháp, quá trình ‘phát sóng’ đã bị gián đoạn. Nhưng hiện tại, chúng tôi đã đặt chân đến tầng sâu nhất của 'Vô Sắc Ám’. Không rõ liệu tín hiệu này có đến được mặt đất không, nhưng từ đây chúng tôi sẽ tiến về phía cuối cùng… ‘Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate’.”
Từ bên này, không thể xác nhận tình trạng ‘phát sóng’.
Nhưng nếu vẫn còn đang nằm trên mạng lưới địa mạch của Run – tức ‘Hoàng Kim’, thì chắc chắn một đạo cụ thu sóng nào đó ngoài kia sẽ bắt được tín hiệu.
Nếu nơi đây vẫn còn thuộc về thế giới của chúng tôi, thì là vậy.
Ít nhất, những lời này cũng sẽ được lưu lại trong ma thạch ghi hình tích hợp bên trong.
“Cuối cùng thì cũng đến rồi ha…! Bọn mình thật sự tới được chỗ này rồi!”
“Người đề xuất đầu tiên là Marina mà.”
“Tại vì, đây là giấc mơ của tụi mình mà!”
Khi Marina nở nụ cười, những lời ngày hôm đó chợt hiện rõ trong tâm trí tôi.
— “Nếu đi được tới đó… tụi mình 'phát sóng trực tiếp’ luôn đi!”
Ngày ấy, thay vì cười nhạo giấc mơ có phần trẻ con của tôi, họ đã đồng hành cùng tôi đến tận nơi này.
Giờ đây, lời hứa năm nào đang được thực hiện, khiến tôi không khỏi cảm thấy cuộc đời thật kỳ diệu.
“Nhưng mà, cảm giác có hơi khác so với tưởng tượng.”
“Phải đó…”
“Có chút… đáng sợ.”
Ba cô gái nuốt nước bọt, ánh mắt hướng về bóng tối sâu thẳm phía trước.
Tôi cũng cùng cảm giác với họ.
Tôi đã tưởng mình sẽ đến nơi này trong cảm giác thành tựu và phấn khích, rồi mang một buổi 'phát sóng trực tiếp’ thân thiện truyền về thế giới để mọi người cùng chứng kiến chúng tôi chạm đến rìa thế giới.
Ấy thế mà, thực tại lại hoàn toàn khác.
Thứ đang phát ra từ phía trước là cảm giác bài xích, đè nén, và cả thứ gì đó như hận thù.
Chân tôi như muốn khựng lại.
“Cứ như là đứng trước cửa phòng trùm tầng cuối ấy.”
Lời ấy vô thức bật ra khỏi miệng.
“Ví von hay đó. Nghe cũng bắt tai phết.”
Chú tôi chạm tay lên cằm, khẽ gật đầu.
“Thôi thì, trăm nghe không bằng một thấy. Cứ đi xem là rõ.”
Nói rồi chú tôi bắt đầu bước đi, bọn tôi lặng lẽ theo sau.
“Cảm giác rợn rợn, hay nói đúng hơn là rùng mình ấy. Cứ như đang tiến vào chỗ tuyệt đối không được vào vậy…”
“Ừm… Cảm giác cực kỳ tồi tệ. Liệu có ổn không nhỉ…?”
Nene và Jamie nhìn vào bóng tối trước mặt bằng ánh mắt đầy căng thẳng.
Hiện vẫn chưa thấy gì cả.
Nhưng mỗi bước chân, cảm giác bất an cứ dày thêm, khiến lưng chúng tôi toát mồ hôi lạnh.
“Kia, thấy rồi.”
Chú tôi dừng bước, ngoái đầu lại rồi chỉ tay về phía trước.
Một ‘cánh cửa’ hiện ra.
Trong bóng tối, đường viền mờ nhạt phát sáng, tạo nên hình dạng của nó.
“Đây là… ‘Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate’…”
“Không, không phải.”
Chú tôi lắc đầu phủ nhận.
“Đây là phong ấn. Một phong ấn dùng để giữ ‘Abyss Gate’ ở lại chốn này.”
“Là sao ạ…?”
“Là rìa thế giới, là cánh cửa đến dị giới — những cách gọi đó không sai. Nhưng có một từ chính xác hơn mà cháu hẳn là biết rõ.”
Chú tôi đặt tay lên cánh cửa, rồi quay sang nhìn tôi như đang dò hỏi.
Nếu đây là phong ấn, thì nó yếu ớt đến kinh ngạc.
Ánh sáng đã mờ nhạt, vài chỗ như bị nứt gãy, luồng khí đặc quánh cứ rỉ ra từ những khe hở.
“…Đây là 'đào thải’. Thứ thật sự.”
Lời tôi bật ra như một suy đoán chắc chắn.
Chú tôi gật đầu.
“Đúng vậy. Thế giới này đã bị 'đào thải’ tấn công suốt từ hai mươi năm trước.”
“Từ cái ngày đội tiên phong khám phá 'Vô Sắc Ám’ đến đây ạ…?”
“Có khi còn trước đó nữa. Dù sao thì, đúng là sau khi dị biến xảy ra, bọn chú mới được cử đến. Các mê cung khắp nơi bắt đầu loạn lên, ‘Đại bạo tẩu – Stampede’ liên tục bùng phát. Cả 'Thấu Minh Ám’ cũng bắt đầu tràn ra nữa.”
Phong ấn nơi cánh cửa chú tôi đang chạm vào dần dần vỡ vụn.
“Không lẽ nào…”
“Quê hương của cháu chính là nơi đầu tiên bị ‘Mê cung phản chuyển Tenebre’ nuốt chửng.”
Tôi từng nghe rằng mình được chú cứu ra khỏi quê nhà.
Ký ức khi đó rất mờ nhạt, đến giờ vẫn không nhớ rõ, chỉ còn lưu lại một nỗi sợ mơ hồ rằng đã có chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra.
Gia đình nuôi và chú từng nói, quê hương tôi đã bị xóa sổ bởi một đợt ‘Đại bạo tẩu – Stampede’.
Giờ đây nơi đó đã trở thành lãnh địa của ma vật, không thể nào đặt chân tới được nữa.
Phải rồi… hình như cái lần đầu tiên tôi nằng nặc đòi làm mạo hiểm giả, cũng là vì muốn một ngày nào đó được tận mắt nhìn thấy quê hương thật sự của mình.
“Chú cần phải xin lỗi cháu. Vì đã dẫn dắt cháu thành mạo hiểm giả, và vì đã để cháu đứng ở nơi này, vào lúc này.”
Âm thanh răng rắc vang lên, ánh sáng nơi phong ấn bắt đầu sụp đổ.
Cuối cùng, kèm theo một tiếng vang chói tai, ánh sáng vỡ vụn mà tan biến.
“Hãy cho chú mượn sức mạnh, Yuke. Nếu không phải là cháu… Nếu không phải là một người đã từng bị lật ngược từ bên trong như cháu, thì không thể nào đánh bại được thứ đó. Có giận chú cũng được. Nhưng việc này… chỉ có cháu mới làm được thôi.”
Chú tôi chỉ tay về phía bên kia bóng tối đã bị giải phóng.
Thứ hiện ra ở đó… là một con rồng khổng lồ.


0 Bình luận