Vol 3
Chương 25: Những Tâm Tư Đồng Điệu và Rắc Rối Phiền Phức
0 Bình luận - Độ dài: 1,169 từ - Cập nhật:
"......"
Sau khi tất cả thành viên của "Clover" đã tập hợp, tôi bắt đầu kể về kế hoạch của mình.
Và phản hồi nhận lại là sự im lặng này.
Cũng đoán trước được.
Mọi người hẳn đang bối rối khi tôi lại tự ý hành động.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Silk.
"Anh đã chịu nói với bọn em, em cảm ơn."
Silk khẽ thở ra, nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tôi.
"Nhưng này, Yuke? Anh đang ôm đồm quá nhiều đấy."
"Xin lỗi."
"Em hiểu cảm giác của anh mà. Bọn em cũng đang rối bời cả đây."
Silk cười gượng, quay sang liếc Marina và Nene – ánh nhìn chỉ thoáng qua nhưng đủ để thể hiện sự đồng cảm thầm lặng giữa ba người.
Cả hai cũng đồng loạt nở nụ cười đầy bất lực.
"Thật ra, bọn em cũng lờ mờ đoán được rồi ạ."
"Ể?"
Nghe Nene nói vậy, tôi vô thức cứng họng.
"Yuke, dạo này anh trông có vẻ phiền muộn lắm. Nên em cũng đã tự hỏi liệu có chuyện gì không."
"Marina......"
"Nhưng mà, chuyện này thì khác nha! Em sẽ đi cùng anh đó!"
Đôi mắt Marina ánh lên quyết tâm mãnh liệt, hoàn toàn xóa đi vẻ u sầu trước đó.
À, không thể nào thuyết phục nổi cô bé rồi.
Gương mặt này giống y hệt lúc đụng phải Zarnag.
Một khi Marina đã quyết định điều gì, sẽ không có cách nào lay chuyển được.
"Tất nhiên, em cũng sẽ đi. Em không có ý định làm kẻ vướng víu đâu."
"Em cũng thế. Anh biết rõ nhất việc xông vào 'Vô Sắc Ám' mà không có trinh sát đi cùng là điên rồ đến mức nào, đúng không ạ?"
Không ai trong số họ tỏ ra e sợ hay do dự.
Tôi biết chứ.
Những người đồng đội mà tôi vô cùng tự hào này, nếu tôi chỉ cần nói "Hãy đi cùng tôi", họ chắc chắn sẽ không do dự lao vào cuộc phiêu lưu đầy rủi ro này.
Và cũng chính vì biết điều đó, tôi mới càng không thể mở miệng.
"Mọi người, nghe tôi nói."
"Không, bọn em không nghe đâu."
Marina lập tức cắt ngang, ánh mắt không chút lay chuyển.
"Anh định bảo lần này không được đúng không? Nhưng em không nghe đâu."
"Nhưng mà......"
"Không nhưng nhị gì hết! Em nhất quyết sẽ đi cùng anh."
Marina nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như sắp khóc, nhưng giọng điệu lại đầy kiên định – vừa là cầu xin, vừa là ra lệnh.
"Yuke, đừng coi thường bọn em."
"Tôi đâu có. Mọi người đều đã trở thành những mạo hiểm giả xuất sắc rồi."
"Đúng vậy. Bọn em đã là mạo hiểm giả, không còn là học trò của anh nữa đâu, thầy."
Silk nhấn mạnh từng chữ.
Lời nói không gay gắt, nhưng từng câu lại đanh thép một cách hiếm thấy.
Cô nở một nụ cười, không nhẹ nhàng mà mang theo một niềm tự hào rõ rệt.
"Em nhất định sẽ đi cùng anh."
Trước sức ép mạnh mẽ hiếm thấy từ Silk, tôi thoáng lùi lại.
Thật chẳng biết ai đang thuyết phục ai nữa.
"Bỏ cuộc đi. Bọn em đã tự nhận thức và chấp nhận rồi."
Nene nhếch môi cười, giọng nói đầy hứng khởi như thể đang đùa cợt, nhưng ánh mắt lại sáng lên với sự nghiêm túc không thể phủ nhận.
"......Được rồi."
Vừa nghe tôi đáp lại, cả ba người đều mỉm cười nhẹ nhàng.
Cuối cùng, tôi cũng không thể thắng nổi họ.
"Rain, cậu không có ý kiến gì à?"
"Mình á? Không. Mình đã nói hết rồi."
Rain mỉm cười thản nhiên.
"Xấu chơi!"
Marina chu môi giận dỗi, trong khi Rain chỉ bật cười nhẹ.
"Thôi nào, Marina. Vậy, Yuke? Kế hoạch của anh là gì ạ?"
"Dùng 【La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass】."
Nghe tôi trả lời, Silk khẽ nghiêng đầu, hàng mày hơi chau lại.
Rain liền giải thích thay tôi, không chờ tôi lên tiếng.
"'Vô Sắc Ám' là cội nguồn của mê cung. Mê cung chỉ là nhánh rẽ, còn 'Vô Sắc Ám' mới là thân cây."
"......Đừng nói là anh định đột nhập vào 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre' đấy chứ?"
"Đúng vậy. Nó là một phần của 'Vô Sắc Ám' rò rỉ ra ngoài. Nên chắc chắn đâu đó trong đó sẽ có lối dẫn tới 'Tháp'."
Nghe Rain nói, tôi không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Cô ấy hiểu ý tôi đến vậy sao.
"Xâm nhập 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre', rồi dùng 【La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass】 mà mượn từ Mastoma để tìm lối vào 'Tháp' và 'Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate'."
Tôi nối tiếp lời Rain, khái quát kế hoạch của mình.
Nói thật, đây là một kế hoạch đầy lỗ hổng và phụ thuộc quá nhiều vào may mắn.
Nhưng Silk chỉ khẽ gật đầu vài lần, ánh mắt dần lấy lại vẻ nghiêm túc rồi rút sổ tay ra bắt đầu viết.
"Hiểu rồi. Em sẽ lập danh sách vật phẩm cần chuẩn bị. Đồ cho 'Vô Sắc Ám' đúng không ạ?"
"À, ừ."
"Em cũng sẽ lên lịch đột kích. Bọn em cần sự hỗ trợ từ hội nữa. Phải lên kế hoạch thật chi tiết rồi báo với hội trưởng."
"Được, phiền em vậy."
Đến khi tôi đáp lại, Silk mới nở nụ cười thường ngày, tự tin và tràn đầy khí chất.
"Hãy cứ để em lo, Yuke. Bọn em nhất định sẽ làm được."
"......Ừ."
Tôi khẽ gật đầu với Silk rồi tự lấy lại bình tĩnh.
Đã đến lúc phải tập trung trở lại.
Đúng lúc đó, một trong các quản gia đột ngột chạy vào.
Với người luôn điềm tĩnh như ông ấy, cảnh này thật hiếm thấy.
"Xin thứ lỗi vì đã ngắt lời khi mọi người đang trò chuyện. Thưa ngài, có tin khẩn ạ."
"Có chuyện gì vậy?"
"Thưa ngài, điện hạ Rahuma cùng binh đoàn dưới quyền và một nhóm dân cư vũ trang đã xuất quân."
Phải rồi, hình như gã ta có nhắc đến chuyện xuất quân.
Tôi cũng đã cố cản lại, nhưng chắc hẳn gã có lý do riêng.
Dù thế nào, việc tự ý dẫn theo binh sĩ và dân chúng rời khỏi thị trấn cũng sẽ ảnh hưởng tới việc phòng thủ, cần phải nhanh chóng tái bố trí lực lượng.
"Tôi sẽ đến hội. Silk, đi cùng tôi."
"Vâng."
Tại hội, họ đang chuẩn bị đạo cụ ma pháp phát sóng.
Có lẽ chúng ta sẽ nắm được phần nào động thái của Rahuma thông qua mấy cái "Gopro-kun" được đặt cố định.
"Đúng là chỉ toàn gây rắc rối."
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa phóng ra ngoài, rời khỏi dinh thự.


0 Bình luận