Vol 3
Chương 8: Xác nhận phân công và công việc của Jamie
0 Bình luận - Độ dài: 1,121 từ - Cập nhật:
Chuyến hành trình trên không cùng Ma đạo phi không phàm thuyền Forneia, một đạo cụ ma pháp cấp quốc bảo, quả thực là trải nghiệm vừa thoải mái vừa phi thực.
Dù với pháp sư cấp cao thì chuyện bay lượn không phải là không thể, nhưng việc cả nhóm cùng ngắm nhìn vùng đất Welmeria trải dài bên dưới, hay thưởng thức bữa ăn khi hoàng hôn dần buông xuống ở chân trời, thì không phải lúc nào cũng có cơ hội.
Ngay cả với tôi, đây cũng là lần đầu, và hẳn là kỷ niệm đáng nhớ đối với mọi người.
"Chúng ta sắp đến nơi rồi. Ngài Felidio, ngài cảm thấy thế nào?"
"Chào buổi sáng, Tử tước Bordman. Đừng gọi tôi là ngài, cái tước vị này chỉ là hữu danh vô thực thôi."
"Ồ, nhưng các quý tộc đều như thế cả mà. Dù chỉ là hữu danh vô thực, nó vẫn giúp giữ thể diện đấy."
Tôi khẽ cười gượng, còn tử tước Bordman thì đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
"Đặc biệt là chúng tôi, những kẻ thuộc Học viện Hoàng gia. Để được sống theo ý mình, đôi khi cũng phải bám vào mấy cái danh hão này, giống như cậu bây giờ vậy."
"Tôi hiểu. Nhưng liệu tôi có thể tận dụng được nó không đây?"
"Chỉ cần cứ tự nhiên là được. Dù gì cậu cũng đã là Bá tước mê cung rồi. Đó là một tấm vé rất tiện lợi để một mạo hiểm giả hành động theo ý vua."
Lúc trước khi ở Duna, tôi chưa nhận ra, nhưng có vẻ tử tước Bordman là người khá thẳng thắn.
"Này, tìm thấy rồi, Yuke!"
Đang đứng cạnh Bordman, ngắm nhìn đường chân trời xa xăm, tôi chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
"Là Benwood. Có chuyện gì à?"
"Vừa hay tử tước cũng ở đây. Ta muốn xác nhận phân công sau khi chúng ta đến nơi."
"Phải rồi, cũng sắp hạ cánh rồi mà."
Chuyến đi thoải mái và đầy hứng thú này sắp kết thúc, nhường chỗ cho công việc sắp tới.
Mảnh đất phủ đầy đá và rừng cây bên dưới giờ đã là lãnh thổ của Salmutaria.
"Giờ cũng gần trưa rồi. Nếu tính cả thời gian dỡ hàng thì cũng phải sát giờ hoàng hôn mới xong."
"Chậm trễ đôi chút nhỉ."
"Ừ. Nhưng cũng phải thông cảm, dù sao cũng là hàng chuyển đến nước ngoài, không thể quá mạo hiểm được. Để đảm bảo an toàn, Ma đạo phi không phàm thuyền Forneia sẽ phải rời đi ngay khi xong việc."
"Phải rồi."
Dù là nước đồng minh, đây vẫn là ngoại quốc.
Giữ một đạo cụ cấp quốc bảo như Forneia quá lâu trong lãnh thổ nước khác không phải ý hay.
Hơn nữa, Forneia là phương tiện của đức vua.
Việc nó rời xa vương đô hai tuần đã là một rủi ro lớn đối với quốc vương Vincent bận rộn.
Nếu không có nó, vua phải di chuyển bằng đường bộ, tăng nguy cơ bị tập kích đáng kể.
"Chúng ta sẽ hạ cánh xuống hồ Marsh, dỡ hàng, rồi cắm trại ngay bờ hồ."
"Đoàn hộ tống cùng xe ngựa chở thiết bị đã tới trước rồi. Chắc sẽ không phải di chuyển vào ban đêm đâu."
"Đúng vậy. Với Học viện chúng tôi, di chuyển vào ban đêm là điều cần tránh. Chúng tôi đâu có thông thạo địa hình ở đây."
Benwood và tử tước Boardman gật gù đồng ý.
Thành phố chúng tôi sẽ đến là một nơi mới được xây dựng, đường xá còn chưa chắc đã hoàn chỉnh, nói chi đến chuyện thông thuộc.
Mặc dù với tính cách của vương tử Mastoma, tôi tin anh ta đã chuẩn bị chu đáo, nhưng cũng không thể chắc chắn hoàn toàn.
"May là chúng ta có mang theo 【Ma vật trừ hương】, cầm cự một đêm chắc không thành vấn đề."
Coi bộ Benwood cũng không đến nỗi chỉ biết ngồi không.
"Cái đó là tôi chuẩn bị đấy. Hội trưởng thì chỉ biết lười biếng thôi."
"Ồ, Jamie. Làm tốt lắm. Còn những việc khác thì sao?"
"Dây dỡ hàng đã sẵn sàng, thứ tự xuống tàu cũng đã phổ biến xong. À, tôi cũng nhờ vài người bên Học viện hỗ trợ một tay, không sao chứ, tử tước?"
"Đương nhiên. Ta thật bất ngờ, cô đúng là giỏi thật."
Được tử tước khen, Jamie khẽ quay mặt đi.
Có vẻ cô ấy ngượng.
"Thấy chưa? Ta đã nói nhân viên của mình rất giỏi mà."
Benwood nháy mắt, còn tôi thì khẽ gật đầu.
Thật khó tin đây là Jamie, người từng bắt tôi bưng nước cho cô ấy mà giờ lại xông xáo thế này.
"Phải nói là ấn tượng đấy."
"Đến cả Yuke cũng nói thế! Chỉ là… tôi học theo cậu thôi… ah!"
Jamie khựng lại, vội đưa tay bịt miệng.
"Đấy đấy! 'Sau này nếu quay lại làm mạo hiểm giả, tôi cũng muốn trở thành người có thể hỗ trợ được Yuke' – cô ta nói vậy đó."
"Hộ… hội trưởng!?"
"Cô đâu có bảo ta giữ bí mật, ha ha ha!"
Jamie đánh vào lưng Benwood mấy cái, nhưng rõ ràng là lực chẳng xi nhê gì với ông ấy.
"Cảm ơn cô, Jamie. Tôi đã được cô giúp đỡ rất nhiều rồi."
"Ờ… ừm… tôi cũng có lỗi mà."
Khi tôi nắm lấy tay cô ấy, Jamie khẽ rùng mình.
"Hýah!?"
"Xin lỗi, làm cô giật mình à? Tôi chỉ muốn đưa cái này cho cô thôi."
Tôi đặt vào tay cô ấy một chiếc vòng cổ có đính cỏ bốn lá.
"Đây là…"
"Đây là dấu hiệu của thành viên trong đội chúng ta. Cô có muốn nhận không?"
Tôi nghĩ Jamie có nhiều lựa chọn cho tương lai.
Cô ấy có thể tiếp tục làm nhân viên của Hội mạo hiểm giả, hoặc tìm công việc khác.
Nhưng nếu cô ấy thực sự muốn quay lại làm mạo hiểm giả, tôi rất muốn đón nhận cô ấy vào nhóm.
Đây xem như một lời mời sớm.
"Có thật không?"
"Nếu không thích thì cô cứ trả lại."
"Đâu có ai bảo là không thích! Nhưng… liệu tôi có xứng không?"
"Vậy thì nhận đi."
Nghe lời tôi, Jamie mở to mắt, khóe mắt đã hơi ươn ướt.
"Ừm. Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng."
Cô ấy khẽ cúi đầu, tay vẫn nắm chặt tay tôi.
Ngay lúc đó, tiếng chuông thông báo chuẩn bị hạ cánh vang lên, hòa cùng tiếng cười của Benwood và tử tước Bordman.


0 Bình luận