Vol 3
Chương 47: Cầu thang và thứ dị thường không có vẻ gì là dị thường
0 Bình luận - Độ dài: 1,250 từ - Cập nhật:
Bọn tôi đã tới được cửa vào của "Vô sắc ám", lập tức nhắm thẳng tới cầu thang.
Nếu không thoát khỏi nơi này, ba người đang cầm chân lũ ma vật ở phía sau sẽ chẳng thể rút lui được.
"Giữ bình tĩnh! Đừng quên nguyên tắc khi chinh phục mê cung!"
Tiếng gầm của Benwood vang lên cùng tiếng đánh đập dồn dập, cánh cổng sắt tại lối vào mê cung được đóng sập lại.
Giữa không gian yên ắng bao trùm khu vực cửa vào, tôi khẽ thở ra rồi lên tiếng.
"Bắt đầu tiến vào ‘Vô sắc ám’. Mục tiêu là tầng sâu nhất — Cánh Cửa Thâm Uyên."
"Cuối cùng cũng tới rồi! Em sẽ không thua đâu!"
"Kế hoạch đã ghi nhớ đầy đủ. Ta xuất phát thôi."
"Ừm. Tụi mình chắc chắn sẽ làm được…!"
Ba cô gái gật đầu — mỗi người một vẻ: nhiệt huyết, bình tĩnh, quyết tâm.
Họ là những người tôi từng xem như học trò — những người đã khiến tôi trở thành một 'Clover'.
Ban đầu tôi chỉ muốn là điểm tựa cho ba cô gái có vẻ mong manh này… nhưng giờ thì khác.
Họ đã trưởng thành, vượt xa dự đoán của tôi.
Không thể tiếp tục coi họ là học trò được nữa.
"Em sẽ phụ trách cảnh giới."
"Tôi giao cho em đấy, Nene."
Nene gật đầu nhanh vui vẻ trước lời tôi nói, nụ cười nhẹ thoáng qua gương mặt.
Không phải kiểu e dè, mà là sự tự tin mới mẻ.
Tôi cũng cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Cô từng bi quan, nhưng giờ đã có thể đối mặt với con đường của mình bằng thái độ điềm tĩnh, sẵn sàng.
Nếu một phần lý do là nhờ tôi… thì cũng hơi ngượng thật.
"Chỗ này nhìn lại vẫn thấy lạnh gáy ha."
Jamie nói, giọng đanh lại khi mắt nhìn xuống cầu thang đá.
Cũng phải thôi.
Đây là nơi cô ấy từng suýt bỏ mạng.
Nỗi sợ đó không dễ xóa mờ.
"Cô ổn chứ?"
"Ổn mà. Vì lần này, cậu sẽ ở bên cạnh tôi."
Jamie mỉm cười, dứt khoát và thẳng thắn đến mức khiến tôi phải quay đi vì xấu hổ.
Không ngờ cô gái năm xưa giờ có thể nói chuyện kiểu này — mạnh mẽ và hấp dẫn hơn tôi tưởng.
Ở bên nhau năm năm mà tôi không hề nhận ra.
Cú đánh này đúng là bất ngờ.
"Giờ mới là bắt đầu, đúng không, anh?"
Nibelrun – người tôi đang bế trong tay – thì thầm.
Em ấy đang khẽ run.
"Ừ. Đây là 'Vô sắc ám'. Là ‘Tháp’ của thế giới này. Và cũng là nơi giam giữ tội lỗi của anh — thứ từng kéo thế giới của em tới bờ diệt vong."
"Run không nghĩ vậy đâu. Nhưng… tất cả bắt đầu từ đây, đúng không ạ?"
"Đúng vậy. Cho nên… bọn mình phải bước tiếp."
Nibelrun — Vu nữ Hoàng Kim — có lẽ cũng cảm nhận được gì đó nơi đây.
Có thể giống tôi.
Hoặc là thứ chỉ riêng em ấy có thể thấy.
"Đi thôi."
Theo hiệu lệnh của tôi, cả nhóm bắt đầu bước xuống cầu thang.
Từng bước nặng nề.
Một áp lực như thể mê cung đang bài xích bọn tôi — điều chưa từng xảy ra trước đây — cứ tăng dần, đến mức ngột ngạt.
"Khí tức dày đặc. Trước kia không thế này."
"Ừ. Lần trước cũng có cảm giác lạ… nhưng không nặng đến vậy."
"Như thể… quy tắc của một chiều không gian khác đang đổ tràn vào. Mấy chị ổn chứ?"
Mọi người gật đầu, nhưng sắc mặt ai cũng hơi căng.
Áp lực này vượt ngoài dự liệu.
Nhưng nếu nghĩ rằng chính thứ áp lực đó là nguyên nhân khiến thế giới đảo lộn, thì cũng hợp lý.
Nếu nó tràn ra khỏi mê cung, thế giới chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
"Em sẽ tiến hành cảnh giới trước."
Nene nói khi cả nhóm vừa xuống hết cầu thang.
"Rõ. Tình hình như vậy, nhớ cẩn thận."
""Em biết mà. Em sẽ quay lại sớm thôi, nên mọi người cứ chuẩn bị sẵn đi."
Nói xong, cô ấy lập tức phóng đi.
Ngay cả trong bầu không khí dị thường này, Nene vẫn không hề chùn bước.
Ấn tượng thật.
"Được rồi. Mình gia cố ma pháp hỗ trợ trước đã. Rain, Silk, dò tìm đi… ơ?"
"Em đã dùng tinh linh để rà rồi, nhưng… có chút kỳ lạ ạ. Mọi thứ quá bình thường."
"Ừm. Bình thường một cách đáng nghi."
Rain dùng <Cảm Nhận Ma Lực> rồi nhìn quanh, nhíu mày.
"Không thể nào. Áp lực ở đây nặng nề thế cơ mà… mà mọi thứ lại không hề rối loạn gì sao?"
"Đúng vậy ạ. Thậm chí, còn quá ổn định nữa là đằng khác—"
Không thể có chuyện không có gì dị thường.
Không — chính cách nghĩ đó mới là vấn đề.
Phải nhìn khách quan hơn.
Dị thường vẫn đang tồn tại.
Thế giới hình thành từ sự tương phản giữa cái bình thường và cái dị thường.
Và hiện tại, thứ có độ tương phản mạnh nhất… chính là bọn tôi.
"Chuyện này có khi rắc rối to thật đấy."
"Thôi đừng có nói kiểu úp úp mở mở khó hiểu như thế! Giải thích đàng hoàng đi, Yuke!"
Câu mắng thẳng thừng khiến tôi cười khổ.
Cái tính bộc trực này đúng là không thay đổi.
"Tôi nghĩ dị thường ở đây không phải là thế giới. Mà là chúng ta."
"Sao cơ? Nói cho dễ hiểu đi xem nào, Yuke."
"Ma pháp dò tìm dùng để phát hiện sự khác biệt so với thế giới xung quanh. Giờ không phát hiện gì tức là — nơi này vận hành hoàn toàn theo quy tắc thế giới."
Tôi nhìn quanh.
Những bức tường đá kiểu cổ điển của mê cung vẫn ở đó.
Đúng, đây là mê cung.
Nhưng nó không còn bị coi là dị vật.
Ngược lại, bọn tôi — những kẻ từ thế giới ngoài — mới là dị vật tại đây.
"Thế giới này đang bị 'Vô sắc ám' đồng hóa. Và chỉ những ai còn cảm thấy dị thường… mới là thứ lệch khỏi nó."
"Phải nhanh lên rồi ạ."
Silk nheo mắt, ánh nhìn sắc như dao.
Cô chắc chắn đang tính toán lại toàn bộ chiến thuật trong đầu.
"Đúng thế. Nhưng còn một vấn đề nghiêm trọng hơn."
"Ý anh là… không thể dùng được ma pháp dò tìm ạ?"
"Ừ. Chúng ta phải cảnh giác gấp đôi. Vừa nhanh, vừa cẩn trọng."
Tôi suýt buột miệng chửi thề, nhưng kìm lại.
Không có ma pháp dò tìm thì đạo cụ tương tự cũng sẽ vô dụng.
Nene tuy có kỹ năng cảm nhận bẫy tốt nhờ kinh nghiệm và trực giác, nhưng thiếu hỗ trợ từ ma pháp vẫn là rủi ro lớn.
Trong tình cảnh này… nếu là chú, chú sẽ làm gì?
Người đàn ông đó đang một mình tiến vào mê cung này.
Chắc chắn, chú có cách.
“…Ra là vậy.”
Tôi khẽ vuốt má mình, rồi hình thành một giả thuyết.
Mình làm được.
Dù sao, tôi cũng là một thành viên — dù chỉ là hạng xoàng — của những Kẻ Lang Thang – Walkers.


0 Bình luận