Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 34: Tối ưu hóa và sự hối hận của Jamie

0 Bình luận - Độ dài: 1,430 từ - Cập nhật:

"Gaaaaahh!"

Con Baryonyx lao tới với tiếng gầm dữ dội.

Dù mọi ma vật xung quanh đều trở nên hung bạo hơn, nhưng với con này thì khó mà nhận ra sự khác biệt, vì nó vốn đã cực kỳ hiếu chiến.

Thực tế, từ trước đến giờ bọn tôi may mắn chưa từng chạm mặt nó, nên đây là lần đầu tiên đụng độ.

Chính vì vậy, tôi hơi lưỡng lự không biết phải đối phó thế nào.

"Không, trước hết phải──"

Nguyên tắc của Xích Ma Đạo Sĩ khi gặp ma vật là dùng ngay ma pháp yếu hóa.

Cho dù đang nổi điên thì cũng không thể để nó thoải mái quậy phá.

Nhất là khi trong đội lại có người mới lần đầu tham gia thám hiểm.

"──<Tê Liệt> <Làm Chậm> <Kịch Độc> <Suy Sụp> <Mù Lòa> <Xiềng Xích>!"

Tôi dồn tất cả các ma pháp yếu hóa đã chuẩn bị từ trước, tung ra trong một hơi.

Dù là ma vật đã hóa điên từ "Mê cung Phản Chuyển Tenebre", ít nhất cũng phải có vài ma pháp trong số này phát huy tác dụng, tạo ra sơ hở để phản công.

"Gauh!?"

Dự đoán của tôi không hề sai.

Thậm chí, tất cả các ma pháp này đều tác động mạnh đến con ma vật hạng B mà tôi đã nghĩ sẽ phải khổ chiến.

Điều này khiến tôi không khỏi bất ngờ.

"Trúng rồi!"

Marina lao lên với một bước mạnh đến mức mặt đất rung chuyển, thanh hắc đao của cô chém ngang cổ con Baryonyx, kết liễu nó chỉ bằng một nhát.

Vậy là xong.

"Trời ạ, Yuke. Anh làm căng quá, suýt nữa em cũng gồng theo luôn rồi đó!"

"Không, không phải vậy đâu, Marina."

Silk thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười khi nỗi căng thẳng tan biến.

"Chỉ là ma pháp của Yuke quá mạnh thôi. Cậu còn nhớ con Zarnag không?"

"Ừm, con đó siêu mạnh ấy chứ?"

"Con Baryonyx này cũng là ma vật hạng B như Zarnag đấy."

"......Hả?"

Marina quay lại nhìn cái xác đổ gục của con Baryonyx, nét mặt lộ rõ sự bàng hoàng như thể giờ mới nhớ lại sự kinh hoàng khi đối đầu với Zarnag.

Cô ấy vừa chém bay đầu một con ma vật hạng B chỉ bằng một nhát, không cần đến ma kiếm hóa.

Đó là minh chứng rõ ràng cho sự trưởng thành vượt bậc của cô.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả chính là độ chính xác trong ma pháp của mình.

"Quả nhiên là Yuke! Nhờ anh mà bọn mình thoát hiểm rồi!"

Vừa đỡ cú lao tới ôm của Marina, tôi vừa suy nghĩ.

Sau này tôi mới biết con Zarnag hôm đó là cá thể đặc biệt, có tên riêng.

Đúng là con Zarnag đó mạnh bất thường, nhưng cũng không thể phủ nhận việc ma pháp của tôi khi đó vẫn chưa đủ mạnh để khống chế hoàn toàn ma vật hạng B.

Có lẽ nguyên nhân là do thứ đó.

"Dấu ấn Tồn tại – Stigmata"── hay còn gọi là "Chúc phúc của Persephone" đã được tối ưu hóa.

Nguồn sức mạnh mượn tạm này cuối cùng đã thăng hoa và trở thành một phần trong tôi, hoạt động một cách chính xác.

Có lẽ "Dấu ấn Tồn tại – Stigmata" đã cảm nhận được sự méo mó của thế giới này, nơi "Cánh đồng Xám" của Bất Tử Giả Vương đang dần lan tràn.

Tuy đáng mừng, nhưng cũng không phải chuyện khiến người ta thoải mái cười nổi.

"Đã xác nhận tuyến đường rồi ạ── Ủa!? Gì đây!? Cái con to chà bá này là sao!?"

"Gặp ma vật trên đường thôi. Đang bị kích động lắm."

"Coi chừng đó. Mùi máu sẽ kéo thêm lũ khác tới đấy. Mình nên di chuyển sớm thôi."

Đề xuất của Nene hoàn toàn hợp lý, nên tôi nhanh chóng ra hiệu cho cả nhóm tiếp tục tiến lên, gạt những suy nghĩ vừa rồi sang một bên.

Bọn tôi tiếp tục di chuyển thêm một đoạn, cuối cùng cũng tìm được một hang động rộng rãi do Nene phát hiện để dừng chân nghỉ ngơi.

Đối với nhóm "Clover", đây là lần đầu tiên thám hiểm mê cung kiểu dã ngoại như thế này.

Dù đã từng thám hiểm "Tử Cốc" vài lần, nhưng nếu giả định rằng khu vực này đã biến thành mê cung thì tốt hơn vẫn nên tuân theo nguyên tắc cơ bản khi đột kích mê cung.

"Sắp xong rồi ạ."

Tôi tranh thủ chuẩn bị bữa ăn từ đống nguyên liệu mang theo từ "La-Jo", chia từng phần cho mọi người.

Việc ăn đúng lúc cũng là một trong những kỹ năng sinh tồn quan trọng của mạo hiểm giả.

"Ô? Hôm nay là, súp gì? Vậy ạ?"

"À, có một ít nguyên liệu cũ lôi ra được. Hôm nay là súp hải sản."

Rain ngó vào nồi "Súp Dự Trữ" rồi nở nụ cười nhẹ khi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc.

Cả Marina và Silk cũng không giấu được sự vui mừng khi nhận phần của mình.

"Đã lâu rồi mới được ăn đồ Yuke nấu. Ăn ngoài thế này càng thấy ngon hơn..."

"Tiểu thư, có cần thêm muối không? Hay muốn thêm chút tiêu?"

"Thôi ngay đi! Tôi biết mình từng khó tính mà!"

"Xin lỗi, lâu lắm rồi mới nghe cô khen thế, nên tôi hơi muốn trêu chút thôi."

Jamie lườm tôi một cái sắc như dao cạo, nhưng tôi chỉ biết đáp lại bằng nụ cười ngượng.

Ngày trước, khi còn ở "Thunder Pike", cô ấy đã bắt bẻ từng chút một về nấu nướng của tôi.

Nhưng nhờ đó, giờ tôi mới có thêm nhiều kinh nghiệm như bây giờ.

"Nhưng mà... bọn tôi ngày trước đúng là ngốc thật."

"Ý chị là nhóm 'Thunder Pike' sao ạ?"

Jamie gật đầu đáp lời Silk.

"Simon thì ngốc. Barry còn ngốc hơn. Camilla thì xem thường tất cả. Tất nhiên, tôi cũng chẳng khác gì bọn họ."

Cô ấy xiên miếng thịt gà nướng trên đĩa, khẽ thở dài.

Chậc...

Một khi đã vào trạng thái này thì Jamie sẽ trở nên dài dòng lắm đây.

Khó dỗ lắm.

"Không còn được ăn bữa ngon trong mê cung nữa... Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã sai lầm biết bao."

"Nhưng giờ bọn mình đang ngồi đây mà, phải không?"

Silk nói với giọng nhẹ nhàng, không chút do dự.

"Chuyện trước kia không còn quan trọng nữa. Bây giờ, chúng ta là đồng đội của 'Clover'. Với lại, em nghĩ đó cũng không hẳn là điều quá tệ."

"......?"

"Đối với Yuke, 'Thunder Pike' là một nơi đầy khó khăn. Em vẫn nhớ có lần bị nạt đến mức phải khóc."

Nghe Silk nói vậy, Jamie khẽ rưng rưng nước mắt.

"Nhưng── hôm đó, chị đã cứu bọn em đấy. Nhìn vào tình cảnh hiện tại mà xem, chị có lẽ là người không thể thiếu đối với Yuke."

"Ý em là chị á?"

"Đúng vậy. Dù gì bọn em vẫn bị anh ấy xem như học trò, phải chịu cảnh bị đối xử như lính mới. Nhưng chị khác. Chị là người đã sát cánh bên Yuke suốt năm năm trời, nên chắc chắn sẽ có lúc chỉ mình chị mới có thể giúp được anh ấy."

Đúng là Silk khá nhạy bén.

Dù không cố ý, nhưng tôi vẫn có lúc đối xử với ba cô gái này như học trò.

Có lẽ là vì vai trò thủ lĩnh bây giờ khá giống với quãng thời gian làm giáo quan trước kia.

Ngay cả với Nene, do kinh nghiệm còn non nớt, tôi cũng thường tiếp cận theo cách tương tự.

Nhưng với Jamie thì không thể như thế được.

Năm năm kề vai sát cánh cùng nhau, cả hai đã chia sẻ không biết bao nhiêu câu chuyện ngốc nghếch của tuổi trẻ.

"Jamie. Vậy nên, mình dừng chuyện này ở đây nhé. Chúng ta sẽ tiếp tục mạo hiểm với tư cách 'Clover'. Dù lần đầu ra mắt có hơi căng vì nhiệm vụ 'Sắc mệnh' nhắm thẳng vào mê cung khó nhất, nhưng rồi sẽ ổn thôi."

Nghe tôi nói đùa, Jamie lau nước mắt rồi mỉm cười.

"Nhớ hỗ trợ cho chắc vào đấy."

Trước nụ cười thách thức lâu lắm mới thấy lại của cô ấy, tôi cũng chỉ biết gật đầu đáp lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận