Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 11: Thị trấn Hy Vọng và dinh thự Feldio

0 Bình luận - Độ dài: 1,489 từ - Cập nhật:

Ngay khi vừa đi trước vài bước, Marina đã khẽ thốt lên:

"Wah...!"

Dù đã đi bộ suốt một ngày đêm, Marina vẫn tràn đầy năng lượng.

Nhưng khi tôi đứng cạnh và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi mệt mỏi cũng theo đó mà tan biến.

── "La = Jo".

Thị trấn này mang nghĩa "Hy Vọng" theo ngôn ngữ của Salmytaria.

Với vẻ đẹp mới mẻ và rực rỡ, nó chào đón chúng tôi bằng bức tranh tuyệt mỹ giữa thiên nhiên.

Thị trấn nằm gọn giữa sườn núi bị đục khoét, với những bức tường và mái nhà sơn trắng nổi bật trên nền trời xanh và vách núi thô ráp, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Không ngờ giữa núi non hiểm trở thế này lại có một nơi được xây dựng chỉn chu như vậy.

Cảm giác này cứ như một học giả vô tình phát hiện ra mê cung cổ trong lúc đi khảo sát địa chất vậy.

"Thật bất ngờ. Không ngờ lại có một thị trấn đẹp như vậy."

"Ừm. Thật đáng kinh ngạc. Quả không hổ danh là ngài."

"Hahaha, cứ khen nữa đi! Lời khen từ những cô gái xinh đẹp thật khiến người ta phấn khởi!"

Mastoma, đã xuống ngựa từ khi nào, vừa đi cạnh chúng tôi vừa cười lớn đầy mãn nguyện.

"Thưa ngài, đừng có đắc ý quá."

"Ta biết rồi. Nào, các vị khách quý, chỉ còn một chút nữa thôi."

Vì lo ngại bị tập kích nên cả đoàn đã phải gấp rút hành quân suốt đêm để đến La = Jo.

Dù được hỗ trợ bằng ma pháp cường hóa và trị liệu, cả người lẫn ngựa đều đã thấm mệt.

"Gahaha! Có khi còn được uống rượu ngon nữa đấy!"

…Đương nhiên, vẫn có vài "quái vật" chẳng biết mệt là gì.

Tôi thì cảm thấy có chút rã rời rồi.

"Em về rồi đây. Không có nguy hiểm gì cả ạ!"

"Cảm ơn nhé. Vất vả cho em rồi, Nene."

Nene, người nhận nhiệm vụ cảnh giới phía trước, vừa chạy về báo cáo.

Sau từng đó đợt quấy rối, tôi cứ ngỡ sẽ còn gặp rắc rối nào khác, nhưng có vẻ lần này chỉ là lo xa.

Dù vậy, ở vùng núi hoang dã như thế này, chuyện bị ma vật bất ngờ tấn công cũng không phải hiếm, nên việc Nene chủ động cảnh giới thực sự đã giúp cả đoàn rất nhiều.

"Hừm, đúng là có khác với mấy người trinh sát của Salmutaria."

"Vì em là 'Nhẫn Giả' mà. Khi cần thì làm tiên phong dọn đường cũng không vấn đề gì đâu."

Nghe Mastoma lẩm bẩm khi nhìn thoáng qua xác vài con ma vật bị dạt sang lề đường, Nene đáp lại một cách thản nhiên.

Đáng lý ra thì đây là hành vi vô lễ, nhưng Mastoma đã nhấn mạnh rằng anh muốn đối xử với cả "Clover" như bạn bè.

Anh từng nói, "Từ đây trở đi, ta muốn nghe báo cáo và ý kiến của các ngươi một cách thẳng thắn. Nếu bị cản trở bởi sự phân biệt địa vị, phán đoán sẽ trở nên chậm chạp. Mà này, ta từng có ý định lấy cô ấy làm vợ, nên chẳng việc gì phải câu nệ lễ nghĩa."

Quả là một tư duy cởi mở và linh hoạt, khó mà thấy ở vương tộc Salmutaria.

Gần như cách nghĩ của những nhà thám hiểm hoặc các chủ thuê mạo hiểm giả thì đúng hơn.

"Hừm, đúng là khác với những 'Người Thám Hiểm' của Salmutaria nhỉ."

"Mục đích và ý nghĩa công việc của họ vốn dĩ khác nhau mà."

Ở Salmutaria, "Người Thám Hiểm" là một tầng lớp gần giống mạo hiểm giả, nhưng cũng không hẳn.

Họ có vai trò giống những nhà sử học hay khảo cổ học hơn, chuyên tìm hiểu và ghi chép về các di tích, di chỉ rải rác khắp đất nước rồi báo cáo lên vua.

Đôi khi họ cũng chiến đấu với ma vật và mang về những kho báu, nhưng đó không phải mục đích chính.

Họ là những đôi mắt và đôi tay của vua, khám phá thế giới để mở mang tri thức.

"Họ cũng sẽ tham gia vào chuyện lần này chứ?"

"Chỉ có một nhánh nhỏ của một gia tộc tham gia thôi. Có khả năng là tai mắt của anh trai ta, nên hãy cảnh giác."

"…Hiểu rồi."

Ra vậy.

Hóa ra Mastoma không muốn về quê cưới vợ mà lại lặn lội sang tận Welmeria cũng vì lý do này.

Nhánh gia tộc kia nhiều khả năng đứng về phía anh trai anh.

Nếu vậy, chúng tôi cũng cần cẩn trọng trong cách ứng xử với họ.

Với họ, chúng tôi chẳng khác gì những kẻ xâm phạm vào lãnh địa nghề nghiệp của mình, đồng thời là tay chân của đối thủ cạnh tranh với người mình trung thành.

Thêm cả vụ bọn cướp lần trước nữa, có lẽ sóng gió còn ở phía trước.

Phải chú ý hơn để đảm bảo an toàn cho mọi người.

"Yuke-san. Anh đang nhíu mày kìa."

"Ư..."

Bị Silk nhắc nhở, tôi hít một hơi thật sâu.

"Không sao đâu. Chúng em cũng sẽ chú ý mà."

"Ừ. Nếu tôi có thiếu sót gì thì nhờ em hỗ trợ nhé, Silk."

"Xin cứ giao cho em."

Silk mỉm cười rạng rỡ, khiến tôi cũng vô thức nở một nụ cười đáp lại.

Đúng là có một trợ lý đáng tin cậy bên cạnh thật sự rất đáng quý.

"Đúng là một người vợ tốt. Hừm, hừm... ra vậy."

Mastoma, người vẫn im lặng quan sát từ nãy, khẽ gật đầu một cách đầy ẩn ý.

"Điện hạ? Có chuyện gì sao?"

"Không, chỉ là thấy lời của Rain có lý."

Nói rồi ông hướng mắt về phía trước.

Đằng xa, một bức tường và cổng lớn xây từ gạch trắng đang dần hiện ra.

Dù chỉ là cổng vào thị trấn, nhưng chúng được xây dựng vô cùng kiên cố, có thể dễ dàng chống đỡ những đợt tấn công của ma vật từ Tử Cốc gần đó.

"Đây là... 'La = Jo'..."

"Ừ. Nơi này chính là khởi đầu cho sự thay đổi."

Đôi mắt của Mastoma lấp lánh ý chí kiên cường, tràn đầy tham vọng và hy vọng, như ánh mắt của những mạo hiểm giả trẻ đầy khát vọng.

Dù có phần vô lễ, nhưng nhìn anh lúc này, tôi lại thấy mình như đang nhìn một nhà thám hiểm mới vào nghề.

"Chào mừng đến với 'La = Jo'!"

"Hoan nghênh! Rất vui được gặp mọi người!"

"Để chúng tôi mang hành lý cho nhé!"

"Trái cây tươi đây, có muốn thử không?"

Cánh cổng lớn vừa mở ra, đám đông dân làng và những người khuân vác đã nhanh chóng đổ ra đón chào, tạo nên không khí nhộn nhịp như lễ hội.

Thấy được chào đón nhiệt tình hơn mong đợi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ, Salmutaria là một quốc gia khá khép kín với người ngoại quốc.

Có lẽ, bầu không khí này cũng nhờ vào sự ảnh hưởng của vương tử Mastoma.

"Mọi người, các vị khách quý đang rất mệt mỏi. Chúng ta sẽ tổ chức buổi gặp mặt để giới thiệu sau, giờ hãy nhường đường đi."

Chỉ một câu nói của Mastoma đã khiến dân làng lập tức lùi lại, tạo thành lối đi.

Tuy nhiên, không hề có cảm giác gượng gạo hay khó xử, mà ngược lại, mọi người đều dường như tự nguyện nghe theo lời anh, tạo thành một bầu không khí hòa hợp đáng kinh ngạc.

"Vậy thì, các quý ngài từ Welmeria, xin mời theo lối này. Tôi sẽ dẫn mọi người đến tòa nhà dành cho hội."

"Còn 'Clover', hãy theo ta. Ta cũng có vài chuyện muốn nói."

"Hiểu rồi. Vậy thì, Benwood, Tử tước Bordman... hẹn gặp lại sau."

Sau một cái gật đầu chào nhẹ với nhóm đại diện từ Welmeria, tôi cùng các thành viên 'Clover' bước theo sau vương tử Mastoma.

Ban đầu tôi có chút lưỡng lự về việc có nên để Nibelrun đi cùng hay không, nhưng rồi quyết định để em ấy theo.

Nếu câu chuyện liên quan đến mê cung, tốt hơn là để em ấy nghe trực tiếp từ đầu.

Đi qua những con đường đông đúc của thị trấn một hồi, chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự hơi tách biệt khỏi đại lộ chính.

"Yuke. Là đây."

"Hả?"

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, thì Mastoma khẽ thở dài, rồi lên tiếng:

"Ta đang nói đây là dinh thự riêng của Bá tước mê cung. Đôi khi cậu chậm hiểu thật đấy, Xích Ma Đạo Sĩ – Warlock."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận