Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 33: Trở lại "Tử Cốc" và sự trưởng thành

0 Bình luận - Độ dài: 1,257 từ - Cập nhật:

Chúng tôi cẩn thận tiến bước qua "Tử Cốc", nơi đã có phần thay đổi diện mạo.

Địa hình tuy không khác mấy so với trước, nhưng động thực vật và ma vật trong khu vực rõ ràng đang chịu ảnh hưởng mạnh từ "Mê cung phản chuyển Tenebre".

Điều khác biệt rõ nhất là hành vi của đám ma vật, hoàn toàn không giống lần khảo sát trước.

Ma vật bám rễ vào thế giới này.

Và những thứ không thuộc về thế giới này.

Cả hai loại ma vật này đều tỏa ra sát khí ngùn ngụt mỗi khi di chuyển, không khác gì khẳng định "Tử Cốc" đã trở thành mê cung.

Thấu minh ám dày đặc từ mê cung tràn ra đến mức mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Khi đã đến mức đó thì việc không gian xung quanh bị biến đổi thành mê cung cũng là điều có thể lý giải về mặt lý thuyết.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng thế giới chúng ta đang bắt đầu méo mó và mục rữa.

Lựa chọn xuất phát vào lúc này quả thật là đang sát với giới hạn.

Nếu chậm trễ thêm nữa, "La=Jo" cũng có thể đã bị biến dạng thành mê cung mất rồi.

“Đã xác nhận xong lộ tuyến ạ!”

“Tình hình ma vật thế nào?”

Tôi hỏi Nene khi cô ấy vừa trở về từ tiền phương.

Số lượng ma vật đen ngòm trườn ra từ “Mê cung phản chuyển Tenebre” không nhiều, nhưng mỗi con đều rất khó đối phó.

Nếu có thể, tôi muốn tránh chiến đấu trực diện.

“Không vấn đề gì ạ! Nhưng mà ngược lại, yên ắng đến mức đáng ngờ luôn!”

“Ra vậy… Chúng ta phải tăng tốc.”

“Vâng! Em sẽ đi thêm một vòng nữa! Cả nhóm cứ tiến lên trước đi ạ!”

Nene lại lao đi như gió, còn Marina thì nghiêng đầu với vẻ không hiểu rõ.

“Yên ắng thì đâu có gì xấu nhỉ?”

"Hả? Ừm… Không hẳn. Nếu ‘Vương miếu’ đang hỗn loạn mà quanh đây lại quá ít sinh vật, thì có thể bọn chúng đang tụ tập ở một nơi nào đó.”

Tôi nói thẳng, để Marina hiểu mức độ nghiêm trọng.

Dù cô ấy bộc phát, nhưng tiếp thu rất nhanh.

Nói cách khác, đây có thể là dấu hiệu cho một cuộc đại bạo tẩu – Stampede.

Nếu xảy ra trên tuyến đường này thì chúng tôi không thể chống đỡ, mà nếu xảy ra ở nơi khác, nó cũng có thể cuốn phăng "La=Jo" – nơi Tử tước Bordman đang trấn giữ hoặc nhóm người đang sơ tán cùng Vương tử Mastoma.

Dù thế nào cũng không thể xem nhẹ.

“Ưm… ra là vậy. Vậy thì phải nhanh chân rồi!”

“Đúng vậy. Nhưng nơi này đã là mê cung rồi, cứ tuân theo quy tắc thám hiểm là tốt nhất.”

“Không được hấp tấp, phải không ạ!”

Marina gật đầu, đã hiểu ý.

Tôi nhân cơ hội nhìn lại tình trạng của cả nhóm.

Đặc biệt là Nibelrun – người lần đầu tiên tham gia mạo hiểm, và Jamie – mới trở lại sau thời gian dài.

Tôi cần quan sát họ kỹ hơn.

Có vẻ Jamie đã nhận ra ánh mắt tôi.

Cô ấy hơi cau mày, không hài lòng.

“Không sao đâu. Tôi đã được Hội trưởng huấn luyện kỹ lưỡng rồi. Cả Mamal-san nữa.”

“Tôi tin cô. Nhưng cũng đừng cố quá.”

“Tôi không muốn là gánh nặng cho nhóm nữa.”

“Vậy thì đừng ngại nhờ tôi hỗ trợ. Cô có cần tôi tăng cường ma pháp không?”

“Cậu lo lắng quá mức đấy! Tôi tự lo được! Với lại, hãy để ý tới Run thì hơn!”

Dù cô ấy tỏ vẻ cáu, tôi không phản ứng gay gắt.

Có lẽ là do tự ái.

Nhưng đó cũng là dấu hiệu cho thấy cô ấy đang thay đổi – muốn bước đi bằng chính sức mình.

“Run cũng ổn! Em tập luyện rất chăm chỉ với Jamie-san để được đi mạo hiểm ạ!”

"Vậy thì tốt rồi. Không chỉ hai em mà cả nhóm cũng vậy, cứ thoải mái nói nếu cần gì nhé. Đã là người hỗ trợ thì phải giúp đỡ được mọi người chứ."

Cả nhóm bật cười khẽ trước lời tôi.

Dù tôi rất nghiêm túc, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến họ cười.

“Anh đúng là chẳng thay đổi gì, Yuke-san.”

“Yuke vẫn là Yuke thôi.”

“……Tôi nói gì kỳ lạ sao?”

Marina không nhịn được nữa, phá lên cười.

“Không kỳ lạ, nhưng mà kỳ cục! Bởi vì dù là ‘Dũng giả’, ‘Thần sứ đồ’ hay ‘Walkers’, anh vẫn cứ như người hỗ trợ bình thường ấy!”

“Chức danh có thế nào thì việc cần làm cũng không đổi.”

Tôi chỉ là "Xích ma đạo sĩ – Warlock".

Không có kỹ năng vung kiếm chém bay đầu Zarnag hay tạo quả cầu lửa cỡ Mặt trời.

Cũng không thể tàng hình hay cảm nhận nguy hiểm.

Tôi chỉ giỏi hỗ trợ, giúp người khác phát huy năng lực của họ.

Danh tiếng kia là dành cho cả "Clover", không phải riêng tôi.

Tôi chỉ mới thật sự hiểu được điều đó, nhờ những người đã đồng hành với tôi bất chấp mọi khó khăn.

Vậy nên, tôi không nói dối khi nhận mình là người hỗ trợ. Nhưng với họ, có lẽ điều đó lại quá "thành thật".

“Yuke như vậy là được rồi. Còn hơn mấy gã tự mãn vô lý.”

“Jamie-san dễ thương hơn em tưởng luôn á!”

Marina nói rồi bất ngờ nhào tới ôm Jamie.

Tôi khẽ bật cười.

Có hơi thất lễ, nhưng nếu Jamie cũng chịu đón nhận kiểu tiếp xúc náo nhiệt đó, thì chắc mọi chuyện sẽ ổn.

Chúng tôi còn vài canh giờ nữa là tới điểm tập kết.

Ban đầu tôi định mượn dê núi Mapara để di chuyển nhanh hơn, nhưng chúng còn cần cho việc sơ tán dân làng hoặc khi Tử tước Bordman cần rút lui, nên đành bỏ qua.

Dù sao thì, tốc độ hiện tại cũng ổn.

“…Yuke-san!”

Silk bỗng lên tiếng, giọng cảnh giác.

Cùng lúc đó, Marina rút kiếm ra, Rain và Jamie cũng thủ thế.

Tôi lập tức rút kiếm, đồng thời kích hoạt ma pháp cường hóa.

Ở địa hình trống trải thế này, ma vật có thể ập đến từ bất cứ đâu ngoài phạm vi cảnh giới của Nene.

May là Silk cùng tinh linh Biblion đã kịp nhận ra.

“──Bên đó!”

Silk bắn ra mũi tên như tia chớp, xuyên thủng con thú vừa lao ra khỏi vách núi.

Đòn đánh phủ đầu của nó thành ra tự sát.

“Gya-gih!”

Con thằn lằn cát khổng lồ lăn xuống, bị Marina vung kiếm bổ làm đôi chỉ trong một nhát, dù cô không hề kích hoạt ma kiếm hóa.

“Còn một con nữa! Phía trước bên phải!”

“Baryonyx! Rắc rối đây…”

Một ma vật dạng raptor khổng lồ – Baryonyx.

Loài này từng tranh lãnh địa với Zarnag mà nhóm tôi từng đối đầu.

Nó là một trong những ma vật hạng cao hung dữ nhất vùng "Tử Cốc".

“Không sao! Tụi mình đã khác xưa rồi! Yuke, hỗ trợ bọn em nhé!”

“Ừ! Mọi người, vào trận! Bọn mình không thua đâu!”

Tôi dồn toàn bộ sức vào ma pháp cường hóa cho Marina rồi hô lớn, cùng cả nhóm bước vào trận chiến không thể né tránh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận