Để lại vương tử Rahuma và đám tùy tùng đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, tôi tiến thẳng đến dinh thự của Mastoma.
Sau khi được cho qua cổng mà không gặp bất kỳ cản trở nào, tôi được dẫn ngay vào phòng riêng của Mastoma.
Để chắc chắn, tôi đã báo cáo và xin lỗi về vụ việc với vương tử Rahuma, và nhận được cái gật đầu đầy thản nhiên:
"Cứ mặc kệ đi. Lần tới giết luôn cũng được."
Ngay sau đó, tôi trình bày toàn bộ suy đoán và kết quả thảo luận của mình về "Tháp".
“Ra vậy... Nhưng từ đây mà quay lại thì cũng hơi xa đấy.”
“Đúng vậy.”
Nghe tôi đáp ngắn gọn, Mastoma khẽ nhếch môi cười.
Ánh mắt sắc bén như dao quét thẳng qua tôi, rồi dừng lại, cằm hơi nâng lên như muốn bảo tôi nói tiếp
“Sao còn ngập ngừng gì nữa? Ở đây chỉ có ta và ngươi. Cứ nói hết đi.”
Tôi hơi do dự, nhưng rồi gật đầu.
Một nhà trị quốc tài ba như anh ấy tất nhiên cũng giỏi đọc suy nghĩ người khác, trốn tránh chỉ khiến mọi chuyện trở nên vụng về.
Dù không hẳn là muốn giấu giếm, nhưng có lẽ tôi đã sơ suất một chút.
“Nếu thứ rò rỉ ra từ ‘Vương miếu’ đúng là ‘Vô sắc ám’, thì có lẽ… nó có thể mở đường đến bất cứ đâu.”
Mastoma nhìn tôi chăm chú, rồi nói bằng giọng nửa châm chọc:
“Không phải trước đây ngươi đã được nó ‘dạy dỗ’ một trận ra trò rồi sao, Xích Ma đạo sĩ?”
Tôi chỉ biết đáp lại bằng nụ cười gượng.
Đúng là không quên được.
Mối liên kết giữa tôi và Mastoma không chỉ là mối quan hệ giữa một pháp sư và một lãnh đạo.
Chính nhờ vào lời thách đấu của Rain và sự phối hợp của Mastoma mà tôi mới có thể quay trở lại.
“Nhưng ta hiểu ý ngươi rồi. Ý ngươi là dùng ‘La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass’ chứ gì?”
“Đúng vậy. Nhưng dù sao… cũng thật ngại khi phải mượn một đạo cụ ma pháp cấp quốc bảo như thế.”
Mastoma nhếch mày.
“Lúc này rồi còn ngại cái gì? Mà... cơ hội thành công là bao nhiêu?”
“Khoảng năm mươi năm mươi. Vì vậy, người bước vào đó chỉ có thể là tôi.”
Nghe vậy, đôi mày anh khẽ nhíu lại.
“Nguy hiểm đấy, phải không?”
Tôi thấy ánh mắt anh không còn đùa cợt nữa.
Bị thúc đẩy bởi sự nghiêm túc và quan tâm ấy, tôi quyết định nói ra điều mà bản thân vẫn còn do dự.
“Thực ra… tôi được một tà thần dị giới ban phước.”
“Ồ? Đây là lần đầu ta nghe đấy.”
“Cũng không phải chuyện dễ để chia sẻ. Chỉ vài người thân thiết mới biết.”
Dù hơi phóng đại, nhưng đó là sự thật.
Tôi không thể để anh ấy hỗ trợ nếu chưa hiểu rõ rủi ro.
“Tôi không biết thần đó có liên quan gì đến ‘Vô sắc ám’ không, nhưng nhờ sức mạnh đó, tôi cực kỳ nhạy cảm với dấu vết của ‘Tháp’. Tôi có mối liên kết rất sâu với nơi đó. Với ‘La bàn’, tôi nghĩ mình có thể tiến thẳng vào trung tâm và giải quyết vấn đề.”
Mastoma khẽ thở dài, ánh mắt trở nên hơi phức tạp.
“Ngươi nói cơ hội chỉ là năm mươi năm mươi, vậy mà suy tính kỹ như vậy à…”
“Không thể liều mạng một cách tùy tiện được.”
Anh gật đầu, rồi nhìn thẳng vào tôi:
“Yuke, ta ủng hộ kế hoạch này. Trong các phương án, đây có lẽ là tốt nhất. Việc cho ngươi mượn ‘La bàn’ không phải vấn đề.”
Tôi định cúi đầu cảm ơn thì anh chặn lại bằng ánh nhìn nghiêm khắc:
“Nhưng trước hết, hãy thảo luận việc này với đồng đội của ngươi.”
“……”
Một cú đánh trúng điểm yếu.
Tôi không thể phản bác được gì.
“Yuke. Ta không phải là một mạo hiểm giả, nên thường phải trông cậy vào kinh nghiệm của ngươi. Nhưng ta là một người có gia đình. Và với tư cách đó, ta nghĩ mình có chút kinh nghiệm hơn ngươi.”
Tôi bật cười nhẹ.
“Tôi chưa từng nghĩ mình giỏi trong chuyện đó.”
“Ngừng tự giễu đi. Hãy nghiêm túc nhìn lại chính mình.”
“Nhìn lại... chính mình?”
Câu nói khiến tôi chững lại.
“Ta tự hỏi ngươi đã sống thế nào mà khiêm tốn quá mức như vậy… Ngươi có sức hút. Và ngươi đủ năng lực để không làm người khác thất vọng.”
“Tôi không nghĩ mình là──”
“Nghe cho rõ. Ngươi là một mạo hiểm giả hạng A, một 'Dũng giả' từng ngăn chặn sự diệt vong của thế giới. Đó không phải danh xưng người khác tuỳ tiện trao cho.”
Tôi im lặng.
Không thể phủ nhận được.
“Nhưng tôi chỉ làm những gì mình có thể, và may mắn là mọi thứ đều suôn sẻ.”
“Vậy ai là người luôn bên cạnh ngươi?”
“……Đội Clover của tôi.”
“Chính xác, không phải sao?”
Mastoma nở nụ cười khi thấy tôi gật đầu.
“Vậy thì đừng tự quyết định mọi thứ. Dù có đi một mình, ngươi cũng phải để họ hiểu. Nếu không, đó là sự phản bội.”
“…Tôi đã quá vội vàng rồi.”
Tôi thở ra, nhận ra mình lặp lại lỗi cũ.
“Yuke. Dù là ‘Dũng giả’ hay ‘Xích Ma đạo sĩ’, nếu đã đặt cược mạng sống vì sứ mệnh, thì cũng phải biết trân trọng những người sẵn sàng đặt cược cùng ngươi. Đặc biệt là người vợ trẻ kia.”
Ánh mắt anh lướt nhẹ về phía sau tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy Rain đứng lặng lẽ ở lối vào phòng.
“Rain? Em đứng đó từ bao giờ?”
“Một lúc rồi ạ.”
Dù cô ấy trả lời bằng giọng bình thản, nhưng đôi mắt lại như trách móc.
Chắc chắn đã nghe tất cả.
“Đi thôi, Yuke. Về nhà rồi em sẽ nói chuyện với anh.”
“…Ừ.”
Trước gương mặt giận dỗi ấy, tôi chỉ có thể cười khổ.
“Ngươi có một người vợ tuyệt vời, người hiểu rõ ngươi nhất. Hãy lắng nghe cô ấy.”
“Ừ. Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn, Mastoma.”
“Bạn của ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi chết. Nhưng nếu ngươi đã quyết, ta sẽ chuẩn bị tâm lý.”
“……Ừ.”
Tôi gật đầu, rồi cúi nhẹ người chào từ biệt.
Sau đó, tôi bế Rain lên trong im lặng và rời khỏi phòng.
“Xin lỗi, Rain.”
“Ừm.”
Cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến cái chết và chia ly bất chợt trào lên.
Tôi ôm cô ấy chặt hơn, tìm kiếm hơi ấm gần kề.
Rain vòng tay ôm lấy cổ tôi, áp má vào tôi thật nhẹ.
“Em sẽ luôn ở bên anh. Vậy nên, đừng sợ.”
Tôi siết chặt vòng tay, kìm nén xúc động, rồi sải bước về phía dinh thự Feldio.


0 Bình luận