Con rồng xám xịt đó gầy trơ xương, đôi cánh rách nát như đã mục ruỗng, nằm bất động như xác chết.
Thế nhưng, có một áp lực không thể diễn tả bằng lời đang ập đến từ nó, khiến nỗi sợ bị đánh thức và khiến đầu gối tôi run lẩy bẩy.
Nó còn sống.
Và nó đang muốn hại bọn tôi.
“Nhìn đi, mọi người. Đó chính là… cái kết thê thảm của Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate.”
“Cái đó… thật sao ạ?”
“Sao lại thành ra thế này…!”
Marina và Silk mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Chắc là sốc vì cái “đích mơ ước” mà chúng tôi từng tưởng tượng lại hoàn toàn khác biệt đến thế.
Bản thân tôi cũng choáng váng, nhưng nhìn tận mắt thì lại có cảm giác như đã hiểu được phần nào.
“Ra là… nó đã vượt qua rồi.”
Rain thì thầm, đã chạm đến cùng một suy đoán với tôi.
Con rồng tưởng như xác chết kia, giờ đây khí tức của nó đã thay đổi khi đối mặt với bọn tôi.
Lúc nãy nó như muốn đẩy chúng tôi ra, còn giờ thì rõ ràng là sự căm ghét, thù hằn, và sát ý.
“Hai mươi năm trước, đội tiên phong bọn chú đã đối mặt với thứ đó tại nơi sâu nhất.
Nó chính là Ma Vương đã dùng Abyss Gate làm vật trung gian để xâm thực thế giới này.”
“…Ma Vương?”
“Đúng thế, cũng có thể gọi là ‘đào thải’. Từ dị giới đi qua ‘Tháp’, vươn tới mọi thế giới. Đó là một tập hợp khái niệm – chính là thứ đang nằm kia.”
Chậm rãi, con rồng ngẩng đầu lên.
Trong hốc mắt trống rỗng không còn nhãn cầu, nó như đang nhìn bọn tôi đầy khinh miệt.
“Dù sao đi nữa, đó là kẻ địch, đúng chứ ạ?”
“Ít nhất thì nhìn cũng chẳng thân thiện chút nào!”
Jamie giương gậy ma pháp, còn Nene thì rút đôi tiểu thái đao ra.
“Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Tôi vừa hét lên vừa mở rộng Cuộn ma pháp cường hoá đa tầng – Multi-Enchant Scroll.
Không biết nó sẽ tung chiêu gì, nên cuộn ma pháp tiện dụng này chính là một lớp bảo hiểm cơ bản nhất.
“Có gì đó… lạ lắm! Nene, dừng lại!”
Marina chặn Nene lại khi nhỏ tính lao lên để áp sát.
Nhanh hơn cả tôi về mặt phản xạ và ra lệnh.
“Run, ở sau bọn chị nhé. Anh Yuke, ra chỉ thị đi ạ.”
“Tất cả giữ vị trí, chiến thuật tạm thời! Thứ đó… không ổn chút nào…!”
Con rồng từ từ đứng dậy, lớp da mục rữa trên thân nó rơi xuống… và rồi thứ bên trong đống thịt đó từ từ tạo hình mà trồi lên.
Nó tỏa ra một loại khí tức giống như Ảnh nhân – Shadow Stalker, nhưng lại hoàn toàn khác.
Đôi mắt phát sáng đầy ác ý thì giống Shadow Stalker, nhưng phần đầu thì trơn láng và có cái miệng rách tới tận nửa mặt, lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
Toàn thân xám xịt như có ánh kim mờ, tay chân dài bất thường mọc đầy gai nhọn lệch lạc, còn cái đuôi thì đong đưa một cách vô hồn.
“Chú à, cái đó là gì ạ!?”
“Kẻ bị ô uế – Malignant. Những Kẻ Lang Thang – Walkers gọi chúng như thế. Bọn nó như mối ăn mòn cả thế giới. Khá là khó nhằn đấy.”
Chú tôi rút thanh trường kiếm bên hông ra thủ thế.
Dù chỉ mới nói vài câu, nhưng từ đống thịt kia đã liên tục trồi ra thêm Malignant.
Tổng cộng là năm con.
Phải xử lý trước khi số lượng vượt quá tầm kiểm soát.
Tôi lập tức tung mệnh lệnh.
“Rain, Jamie! Mở màn bằng đại ma pháp diện rộng! Silk, lo khống chế và quấy rối! Nene du kích! Marina, tìm cơ hội rồi lao lên!”
“Thế còn chú thì sao?”
Tôi bị hỏi ngay bên cạnh, thoáng khựng lại.
Chú tôi cười khẽ đầy vẻ thú vị, rồi tăng tốc.
“Đùa thôi. Cứ để chú làm điều chú muốn.”
Tình huống thế này mà vẫn giữ được thái độ điềm nhiên như thế.
Đúng là thầy tôi vẫn luôn gan dạ như vậy.
Nhưng việc tôi không tính đến việc phải ra lệnh cho chú là một sai sót.
Tôi không ngờ mọi thứ lại thành ra như thế này.
Không, chính vì tôi – bọn tôi không nghĩ đến khả năng này, nên nó mới có ý nghĩa.
Việc chú không tiết lộ thông tin từ trước, hẳn là có lý do gì đó.
Khu vực sâu trong ‘Tháp’ vốn mơ hồ và bất ổn,
là nơi có thể biến đổi hình dạng dựa theo nhận thức của Kẻ Lang Thang.
Có thể giống như cơ chế “nhảy tầng” bằng cầu thang – nếu chỉ một mình chú biết được cảnh phía sau cánh cửa, thì không gian sẽ được định hình.
Dù sao đi nữa, giờ không phải lúc để suy nghĩ.
Chú tôi gọi tôi tới đây, không phải để xử lý bọn Malignant.
Ngay từ lúc thấy con rồng kia, tôi đã hiểu điều đó.
Đó là thứ tôi phải đối đầu.
Một loại tồn tại… mà chỉ mình tôi mới có thể đối phó.
“──Băng Bạo Phong – Blizzard!”
“──Nham Lam – Rock Storm!”
Hai luồng gió hủy diệt cùng lúc cuộn lên, cuốn lấy cả rồng lẫn bọn Malignant.
Một là bạo phong do Rain thi triển.
Còn hai là dòng cuồng lưu đất đá do Jamie tung ra.
Cả hai đều là ma pháp cấp độ năm – cực kỳ khó điều khiển – mà hai người bọn họ vẫn thi triển thành công.
Jamie, cô học được thứ ma pháp khó nhằn này từ bao giờ vậy…
Dù nghĩ thế, tôi vẫn liên tiếp tung ra ma pháp suy yếu về phía bọn Malignant còn cử động được.
Cảm giác khi ma pháp yếu hóa bám vào bọn chúng rất tởm và kỳ quái.
Giống như đang cố cưỡng ép đám xác chết phải chịu những hiệu ứng điều khiển cơ thể vậy.
Cảm giác như đầu ngón tay chạm vào một thứ nước dính nhớp hôi thối, chỉ muốn lập tức gỡ ma pháp ra cho xong.
Nhưng mà, chú tôi đã nói đối thủ này rất khó chơi.
Không thể kén cá chọn canh.
Tôi là Xích Ma Đạo Sĩ – nhiệm vụ của tôi là tạo cơ hội cho những tiền tuyến tỏa sáng… như Marina và Nene.
“Cứng... quá!”
Né đòn phản công sau khi tiểu thái đao bị bật ra bởi lớp da ngoài, Nene vội vàng lùi lại giữ khoảng cách.
Dù cũng có để lại vết thương, nhưng không chí mạng.
Con Malignant rú lên âm thanh rít như tiếng kim loại mài, rồi lại lao tới tấn công Nene.
…Nhưng nó bỗng vấp một cái, lăn tròn tại chỗ.
“──Tôi rải ‘Bẫy Trượt Ngã’ rồi! Dứt điểm đi!”
“Rõ ạ! Cứ xem nó như giáp trụ di động là có cách xử thôi!”
Nene đảo ngược tiểu thái đao cầm ngược tay, lao người tới như mũi tên, nhắm thẳng vào cổ đối phương.
Lưỡi đao đâm vào phần cổ, rồi xoẹt một cái, chiếc đầu của Malignant văng lên không trung.
“Haahhh!!”
Marina quét thanh hắc đao một vòng, chém rời liền hai con Malignant trong một nhát.
Với Marina – vừa là Ma Kiếm Sĩ, vừa có kỹ nghệ của một Samurai – thì lớp da cứng như giáp thép kia chẳng hề là vấn đề.
“Thầy ơi, nguy hiểm!”
Ngay lúc tôi vừa manh nha nghĩ “chắc sắp đẩy lui được rồi”, thì bị Silk bất ngờ ôm ngang người kéo xuống, cả hai lăn một vòng dưới đất.


0 Bình luận