Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 27: Cuộc hội ngộ bất ngờ và người thầy như ngày nào

0 Bình luận - Độ dài: 1,371 từ - Cập nhật:

Quay lại phía sau, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.

Mái tóc đen cắt ngắn một cách qua loa, đôi mắt đỏ sậm, khóe môi cong lên với vẻ tự tin.

Dù đã rất lâu không gặp, dáng vẻ ấy vẫn y như trong ký ức, khiến tôi nhất thời không thốt nên lời.

"Yuke. Lâu ngày không gặp mà đứng đờ ra thế à?"

"Chú…!"

Chú của tôi — Saga Feldio đang đứng đó.

Chú bước tới, vỗ nhẹ lên vai tôi một cái, rồi nở nụ cười đầy thoải mái.

"Cao lớn hơn rồi nhỉ. Trông cũng đáng tin cậy hơn hẳn. Có vẻ đã ra dáng dấp của một mạo hiểm giả cừ khôi rồi đấy."

"Bỏ mấy chuyện đó đi, chú đã ở đâu suốt thời gian qua──"

Ngay khi tôi vừa mở miệng, một luồng sát khí bất ngờ áp tới từ phía sau, mang theo áp lực nặng nề.

"Sagaa…! Tên trời đánh này!"

"Này này, Benwood, lại nổi trận lôi đình rồi hả?"

"Đổ đống việc lên đầu tụi này rồi mất tích luôn là sao?! Cậu chu du chỗ quái nào thế hả?!"

Benwood dậm bước ầm ầm tiến tới, định tóm lấy cổ áo chú tôi.

Nhưng chú nhẹ nhàng tránh sang một bên, không quên niệm nhanh một câu 〈Xiềng Xích〉 trói gọn ông lại, rồi quay sang phía tôi.

"Không ngờ đấy. Thằng Yuke ngày xưa giờ lại có mỹ nhân đi kèm. Đúng là là cháu lớn rồi."

"À, ừm…"

"Chào tiểu thư. Cháu thấy thằng cháu ta thế nào? Ban đêm có chăm sóc nó đàng hoàng không?"

"Y-Yuke rất tốt với cháu ạ."

Câu hỏi gì thế này?

Và Silk vừa đáp cái gì vậy chứ?

Bầu không khí căng như dây đàn lập tức bị một câu vô thưởng vô phạt ấy làm tan biến.

"Rồi, tốt rồi. Mọi người có vẻ đang căng thẳng quá mức thì phải. Cứ thế này sao nói chuyện đàng hoàng được."

Saga khẽ cười, búng tay giải trừ ma pháp đang trói Benwood.

Vẫn là những động tác niệm chú gọn gàng, dứt khoát như trước.

Dù thời gian đã qua lâu, chú vẫn là một “Xích Ma Đạo Sĩ” có kỹ năng bậc thầy điêu luyện mà tôi kính trọng.

Một người thầy tài năng, một mạo hiểm giả huyền thoại.

Chú quay lại, và cảm giác căng thẳng trong tôi dịu xuống đôi chút — thậm chí còn thấy lòng nhẹ nhõm, như thể mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

"Hừm. Ngươi là kẻ nào?"

"Tôi là Saga Feldio. Một mạo hiểm giả bình thường, đồng thời cũng là chú của Yuke."

Trước giọng điệu đầy đề phòng của Mastoma, chú vẫn điềm tĩnh trả lời, nụ cười tự nhiên không thay đổi.

Dáng vẻ bình thản ấy khiến tôi nhận ra: chú vẫn như xưa, luôn cư xử theo kiểu của mình, không màng mấy thứ hình thức lễ nghi.

"Vậy sao. Ta là Mastoma, bạn của Yuke và cũng là hậu duệ vương tộc cai trị vùng này, La=Jo."

"Thật vinh hạnh khi cháu tôi được kết giao với một người như ngài."

Saga cúi nhẹ đầu, đủ lễ mà không quá kiểu cách.

Nhưng ngay lúc đó, bàn tay to bè của Benwood đã vỗ mạnh lên vai chú.

"Này, Saga. Cậu định giở mặt thật đấy à? Cậu bỏ đi, cuối cùng lại đẩy tôi vào cái ghế Hội Trưởng oái oăm này!"

"Xin lỗi. Có chuyện phải xử lý. Nhưng tôi đã trở lại, đúng như lời hứa. Cả Mamal cũng đến cùng."

"Gừm…"

Có vẻ giữa hai người họ có không ít nợ nần tình cảm lẫn công việc.

"Thôi nào, mọi người. Tình hình không đơn giản đâu."

Saga liếc về phía 【Tablet】, khiến tôi lập tức trấn tĩnh lại.

Đừng để bề ngoài đánh lừa — chú vẫn là mạo hiểm giả huyền thoại.

"‘Mê Cung Phản Chuyển Tenebre’ à? Tên nghe hoành tráng thật. Yuke, cháu có biết gì về thứ đó không?"

"Nó là dạng kết cấu mê cung hình thành từ 'Vô Sắc Ám' tràn lên mặt đất, đúng không ạ?"

"Tốt lắm. Không uổng công ta dạy dỗ. Gần như chính xác rồi."

Chú gật đầu, ánh mắt ánh lên tia hài lòng, chẳng khác gì hồi tôi còn học dưới sự chỉ bảo của chú.

"Đó là 'mặt trái của thế giới'. Ở đó, những quy luật vốn có không còn giá trị. Kẻ chỉ mang định nghĩa tồn tại thuộc thế giới này mà chạm vào nó sẽ bị lật ngược như thế kia."

Ngay khi chú vừa nói, Silk cắt ngang.

"Khoan đã. Yuke từng sống sót trong 'Vô Sắc Ám', đúng không ạ? Nếu 'Mê Cung Phản Chuyển Tenebre' cũng vậy… vậy anh ấy có an toàn không ạ?"

"Yên tâm đi. Sự hiện diện của Yuke ở đây chính là câu trả lời rồi."

"Nhưng… tại sao…"

"Silk, em biết câu trả lời mà."

Tôi vừa nói vừa đưa tay chạm lên má trái.

Ở đó, một vết bớt mờ nhạt hiện ra khi có ma lực cộng hưởng.

── Chúc phúc của Persephone.

Nhờ dấu ấn này, tôi được định nghĩa như một kẻ “không thuộc về thế giới này”.

Nhờ đó, tôi có thể bước đi trong màn đen trong suốt ấy mà không bị nuốt chửng.

"Đúng vậy. Nếu không có nó, cháu đã không sống sót rồi."

"Dù đó là phúc hay họa thì… còn tùy vào kết cục."

Persephone là tà thần.

Được bà ta chú ý có thể là ân sủng, cũng có thể là mầm tai họa — tôi không chắc.

Nhưng ít nhất, chính nhờ bà mà tôi vài lần thoát chết.

"Được rồi. Giờ bàn chính sự. Tôi đến đây là để chấm dứt chuyện này."

"Saga. Cậu lúc nào cũng mạnh miệng. Lần này có chắc không đấy?"

"Tất nhiên là không. Một mình tôi chẳng làm được gì."

Chú đưa mắt nhìn về phía tôi, ánh nhìn sâu lắng hơn.

"Cháu ạ?"

"Đúng vậy. Học trò giỏi là tài sản quý giá lớn nhất của thầy. Và chú tin cháu cũng đã nghĩ đến hướng giải quyết rồi."

Tôi khẽ gật đầu.

Tình hình hiện tại đang rất thiếu nhân lực.

Sự xuất hiện của chú chẳng khác gì cơn mưa đúng lúc hạn.

Nhưng Benwood lại nheo mắt.

"Đừng có mới ló mặt ra đã đòi nắm quyền chỉ huy, Saga. Cậu nhớ rõ giao kèo rồi chứ? Nếu cậu trở lại, thì bọn ta cũng sẽ trở lại hoạt động."

"Biết chứ. Tôi đã tính cả Benwood, Mamal, cả Maniella vào rồi."

"Thằng nhãi, cậu đúng là loại không thể ghét nổi nhưng cũng khó mà chịu được."

Tuy vậy, tôi cảm thấy Benwood cũng không thật sự tức giận.

Chú tôi — người với lối hành xử tự nhiên đến mức trơ trẽn — đúng là kiểu dễ khiến người khác vừa ngán vừa quý.

"Vậy thì, chi tiết để mai bàn tiếp. Mastoma, có chỗ nào để bọn tôi nghỉ lại không? Hành trình đến đây không hề dễ dàng đâu."

"Vậy thì──"

Tôi chen vào trước lời Mastoma:

"Về chỗ cháu đi. Có chút rượu, có thể mời mọi người một chén."

"Hay lắm. Đã lâu rồi chưa có buổi họp mặt đàng hoàng."

Chú tôi gật đầu, tôi cũng khẽ gật lại rồi liếc nhìn Benwood và Mastoma.

Dù sao thì, có vẻ chú tôi vẫn là kiểu người khuấy đảo bầu không khí rất hiệu quả.

Trước kia tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ, nhưng giờ đây, khi đã đủ trưởng thành, tôi mới nhận ra thứ khí chất không dễ nắm bắt ấy.

Thành thật mà nói, chắc cũng nên để mắt kỹ hơn để tránh những rắc rối không cần thiết.

Nhưng đúng như chú nói… đã lâu rồi tôi không được trò chuyện cùng gia đình.

Có quá nhiều điều tôi muốn kể.

"Đi thôi, Silk. Còn phải giới thiệu chú với mọi người nữa."

"À, vâng."

Tôi nắm tay Silk — người có vẻ vẫn chưa hoàn hồn — cùng chú rời khỏi tòa nhà của hội.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận