Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 52: Thân phận thật sự của hóa vật và sự cải biến thường thức

0 Bình luận - Độ dài: 1,289 từ - Cập nhật:

Cảm nhận rõ ràng được đòn đánh có tác dụng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dù là một con quái vật không rõ lai lịch, có vẻ nó vẫn là sinh vật sống.

Tôi có cảm giác nó có một chút kháng ma pháp, nhưng không đến mức như đám xác sống hay sinh vật ma pháp.

Mấy đòn yếu hoá tôi tung ra đều có hiệu quả, tôi đã thành công làm nó khựng lại.

Sau khi ngã xuống, trúng thêm tê liệt và kịch độc, con quái bắt đầu quằn quại, phun máu ra từ miệng.

Giờ thì vấn đề là làm sao kết liễu được nó.

Khi tôi còn đang suy nghĩ, con quái đột nhiên lẩm bẩm một thứ gì đó chứ không phải tiếng gào thét nữa... rồi gỡ bỏ toàn bộ yếu hoá của tôi.

Tôi sững sờ, bất giác bặm môi.

Chỉ vì nó không nói ra từ ngữ có nghĩa và có ngoại hình kỳ quái nên tôi đã vội kết luận đây là một con quái vật trí tuệ thấp—nhưng tôi đã nhầm.

Vừa rồi chắc chắn là ma pháp.

Nó đã dùng một loại ma pháp nào đó để xóa sạch yếu hoá của tôi.

Cũng giống như các Tu Sĩ đọc thánh ngôn để thanh tẩy tà khí trên mục tiêu, có thể nó đã cầu khẩn một tà thần nào đó để giải trừ ma pháp của tôi.

Tôi đã đánh giá quá chủ quan.

Nó là một đối thủ không thể xem thường.

Ít nhất thì, thứ sinh vật ghê rợn đang đứng trước mặt tôi là một loại quái vật có khả năng sử dụng ma pháp, và còn đủ tinh thông để giải trừ được yếu hoá của tôi.

Hình dạng khủng khiếp kia… có lẽ nó là một loại Ác Ma hoặc Ma Thần.

…Nhưng tình hình không ổn.

Nếu nó là sứ đồ của một tà thần, thì cũng giống như Tu Sĩ, mọi vết thương hay trúng độc đều sẽ được chữa lành ngay lập tức.

Với tư cách Xích Ma Đạo Sĩ, tôi không có đòn kết liễu nào đủ sức diệt nó.

──Không, vẫn còn một đòn.

Nếu dùng〈Loạn Quang Thải Tiễn・Prismatic Missile〉thì tôi có thể hạ được nó.

Ma pháp đó là một tổ hợp độc chú cực mạnh, không thể bị giải trừ bằng các loại hồi phục thông thường.

Kể cả là sứ đồ tà thần đi nữa, cũng không thể chịu nổi đòn đó.

「U…kuuIh!!!!」

Lại thêm một tiếng hét chói tai từ con quái.

Mẹ kiếp, thứ quái gì mà gớm ghiếc đến thế...!

Tôi cũng từng đụng độ những sinh vật dị thường ở khu vực『Glad Shi=Im』, nhưng cái thứ này còn ghê hơn nhiều.

──...Đợi đã.

Khoan đã.

Khoan đã.

『Glad Shi=Im』...?

Cái gì vậy?

Sao tôi cứ thấy lấn cấn trong đầu.

Tôi đang thấy khó chịu với điều gì?

『Glad Shi=Im』.

Đám sinh vật bị lũ “Tà Dương” xâm thực.

Những con người đã biến đổi, vặn vẹo bản thân để tránh khỏi việc bị bóng tối đồng hóa.

Aah... đầu óc tôi bắt đầu mờ mịt.

Cái cảm giác này là gì vậy, sao mà khó chịu.

Không phải nỗi bất an cụ thể, mà giống như cảm giác đang tự hỏi một câu thiền vô lời giải.

「……!」

Khi tôi đưa tay chạm vào má, tôi chợt nhận ra một điều.

Không phải tôi “có cảm giác lạ”.

Mà là “không có cảm giác lạ” mới là điều lạ.

Cái cảm giác phản kháng tôi vẫn luôn có khi ở trong mê cung, đặc biệt là khu『Vô Sắc Ám』, không biết từ khi nào đã biến mất.

Cái cảm giác luôn làm má tôi nhức nhối—giờ đã không còn nữa.

Và khi nhận ra điều đó, tôi có thể bắt đầu suy đoán về tình huống hiện tại.

「Thì ra là vậy... là mình. Chính mình đã──」

Tôi vừa thốt lên đến đó thì nhìn lại con quái đang đứng trước mặt.

Lạ lùng thay, nó chỉ đứng đó nhìn tôi chăm chú, không hề lại gần.

「Chờ đã... chờ một chút thôi」

Tôi nói với con quái vật rồi đặt tay lên ngực.

Tôi không chắc việc này có nên làm không, hay có thể làm được không... nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Bởi vì Yuke Feldio ngu xuẩn này đã phạm phải một sai lầm.

「Guuh... a...」

Tôi bắt đầu tập trung ý thức vào thứ đang tồn tại trong mình—dấu ấn tồn tại – Stigmata.

Cảm giác như có ai bóp nghẹt tim mình khiến tôi cực kỳ khó thở, nhưng tôi không thể lơi lỏng.

Chỉ vì để thứ này xâm nhập vào mà tôi đã đánh giá sai hoàn toàn.

「Ga... ah... ha」

Cơn đau và sự thống khổ bao trùm toàn thân.

Nhưng rồi, cuối cùng tôi cũng chạm được đến “dấu ấn tồn tại – Stigmata”.

Và đến cả “thứ đang can thiệp vào trong đó”.

Theo suy đoán của tôi, vào lúc ấy… khi tôi dựa vào Stigmata, tôi đã vô tình tiếp xúc với "thường thức của thế giới khác” mà mê cung đã rò rỉ ra…

Và từ lúc đó, bản thân tôi đã bị tái thiết tối ưu hóa để phù hợp với thế giới ngoài kia.

「…Guh, ha. A…!」

Tôi khuỵu gối thở dốc, và Stigmata dường như đã nhớ lại tôi thực sự là ai.

Cùng với cảm giác đầu óc được gột rửa, tôi nôn ra một lượng lớn máu đen.

「Yuke!」

Tiếng bước chân nhỏ lao về phía tôi.

Trong đôi mắt mờ nhòe, tôi thấy một bóng dáng thân quen đang chạy tới, mái tóc xanh nhạt phấp phới.

「Rain… xin lỗi, tôi…」

「Giờ không được nói. Anh đã suýt nữa trở thành… Shadow Stalker」

Bộ đồ của Rain bê bết máu, đầu gối cô bé trầy xước.

Chính tôi là người đã lạnh lùng tung ma pháp, hạ gục cô bé, rồi thi triển độc và tê liệt.

Tôi, kẻ đã bị cảm giác từ thế giới khác lấn át, đã nhầm cô ấy với quái vật và ra tay tàn nhẫn.

「Xin lỗi... xin lỗi... tôi đã làm chuyện không thể tha thứ được...」

"Không sao đâu. Em là cô gái làm được việc mà, bất ngờ đúng không ạ?"

Rain ôm lấy đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhưng mà… thật sự mừng quá. Nếu anh trở thành Ảnh Nhân – Shadow Stalker thì em biết phải làm sao…"

Không, thật ra tôi đã trở thành như vậy rồi.

Đó chính là cảm giác bị lộn ngược khỏi thế giới của mình.

Giá trị, nhận thức, mọi thứ đều bị đảo lộn.

Cái gọi là "bình thường" cũng bị thay thế bằng một thứ gì đó hoàn toàn khác.

Một trải nghiệm khủng khiếp và đáng sợ đến cùng cực.

Tôi không còn nhận ra Rain là Rain nữa, mà bị nhồi vào đầu cái ý nghĩ rằng cô ấy là kẻ thù cần tiêu diệt.

Thì ra là vậy—Ảnh Nhân – Shadow Stalker mới cố giết bọn tôi đến thế là có lý do.

Một khi bị nhồi vào đầu loại thù hận đó, thì dù là gia đình, hàng xóm, hay cả thế giới… người ta cũng sẵn sàng ra tay hủy diệt tất cả.

Giờ đây, thứ đó đang lan ra khắp thế giới.

Chuyện như vậy, tuyệt đối không được phép xảy ra.

"Mọi người… không sao chứ?"

"Em không biết. Nhưng mà, Yuke thì… vẫn an toàn, đúng không ạ?"

Rain mỉm cười với đôi mắt vẫn ngân ngấn nước, tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy và khẽ gật đầu.

"Ừ."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận