Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 58: Hy sinh và thành tựu

0 Bình luận - Độ dài: 1,139 từ - Cập nhật:

Từ đầu ngón tay tôi, một luồng ánh sáng méo mó lóe lên.

Các đồng đội nhìn thấy nó lao thẳng về phía con rồng.

Con rồng quằn quại như sợ hãi, rồi há to miệng.

(… Chết tiệt!)

〈Loạn Quang Thải Tiễn・Prismatic Missile〉 và Long Tức của con rồng đó có bản chất tương đồng.

Cả hai đều là sức mạnh mang khái niệm “gây hại”.

Nếu hai nguồn lực ấy va chạm trực diện, thì phía tôi—dựa vào ma pháp thức tinh vi để điều khiển—có thể sẽ chịu thiệt.

Chưa kể, Nibelrun cũng đã sắp đạt giới hạn.

Khái niệm “gây hại” trong Long Tức của con rồng kia có thể ăn mòn cả sức mạnh “Hoàng Kim”.

Nếu nó tung ra một đòn toàn lực, e là không thể trụ nổi.

Cứ thế này, tất cả bọn tôi ở đây sẽ bị cuốn vào Long Tức.

Ngay lúc cơn tuyệt vọng kéo đến, chú tôi đã chen ngang.

Theo đúng nghĩa đen, chú ấy chen vào giữa Long Tức và 〈Loạn Quang Thải Tiễn〉.

“Chú Saga!?”

“Yuke, làm tốt lắm. Thế là chiếu tướng rồi.”

Bọc lấy mình bởi ma lực đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chú lao thẳng về phía chiếc miệng đang há của con rồng.

Ngay giây tiếp theo, luồng Long Tức được phóng ra đã nhấn chìm chú tôi không chút nương tay.

Bộ đồ mạo hiểm, làn da, cơ bắp—tất cả bị thổi bay, biến sắc đen sì và rơi xuống đất, lăn lóc.

Thế nhưng, chú vẫn nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào con rồng.

“Biết sợ chưa? Đây chính là sức mạnh của đệ tử ta đấy.”

Mũi tên mang tà quang vặn vẹo mọi sắc màu giờ đang trực chỉ hút vào con rồng.

Cơ thể con rồng quằn quại trong câm lặng—rồi dừng lại như bị đông cứng.

Ngay sau đó, thân hình gầy guộc của nó bắt đầu tan chảy, sụp đổ.

Từ hốc mắt, lỗ mũi, khoang miệng, dòng chất lỏng màu bạc ào ạt trào ra, con rồng cất lên tiếng gào không thành tiếng.

Từng mảnh thịt, từng dòng dịch thể rơi vãi tạo ra những Malignant, nhưng không vấn đề gì.

Bởi vì tất cả đều đã bị nhiễm bẩn bởi 〈Loạn Quang Thải Tiễn〉.

Vừa sinh ra đã chết đi—những Malignant đó.

Chúng gào thét trong thống khổ khi gượng dậy, rồi ngay lập tức sụp đổ.

Quang cảnh ấy thê thảm như thể địa ngục được kể lại trong thần thoại.

“Chú Saga!”

Tôi lao tới, đỡ lấy thân thể chú đang bất động.

“Làm tốt lắm, Yuke. Chúng ta… thắng rồi…”

“Nhưng mà…!”

Một người làm thủ lĩnh không thể rơi lệ ở nơi thế này.

Dù nghĩ vậy, tôi vẫn không thể kìm được.

Trong tầm mắt đã nhòe nước, chú tôi nở nụ cười nhẹ.

“Bỏ cái thói hay khóc đi. Làm con gái lo lắng đấy. Cháu là một Dũng Giả cơ mà.”

Bàn tay đang tan rã của chú nhẹ nhàng lướt qua đầu tôi.

Tôi nắm lấy tay ấy, chú khẽ gật đầu.

“Cháu đã làm rất tốt. Xin lỗi, nhưng phần kết thúc còn lại nhờ vào cháu.”

“…Hiểu rồi ạ.”

Ngay khi tôi đáp lại, thân thể chú tôi hóa thành cát bụi mà tan biến.

Và cùng lúc đó, tiếng tuyệt mệnh không lời của con rồng cũng vang lên.

“Yuke-san, con rồng…”

“Ừ. Biết rồi. Đi thôi.”

Tôi nhìn lại tàn tích còn sót lại của chú, rồi ngẩng mặt lên.

Tôi phải thực hiện lời hứa.

Để ngăn điều tương tự xảy ra lần nữa.

Khi tôi đứng dậy và nhìn ra, con rồng giờ chỉ còn lại bộ xương như mẫu vật, và đến cả bộ xương ấy cũng đang từ từ tan rã.

“Vậy là tụi mình thắng rồi ha?”

Marina vác thanh hắc đao lên vai, hỏi tôi.

“Ừ. Kết thúc chiến đấu rồi. Mọi người làm tốt lắm.”

Nghe tôi nói vậy, ai nấy đều thở phào.

Cả thể lực lẫn ma lực đều đã gần chạm đáy.

Nếu trận này kéo dài thêm chút nữa, chắc là tất cả sẽ sụp đổ.

Một trận chiến như đi trên dây, chỉ cần lỡ nhịp là tiêu.

Chuyện của chú—tôi cũng chưa thể xử lý nổi vào lúc này.

Nhưng nghĩ lại thì, có khi đây cũng nằm trong dự tính của chú ấy.

Giờ không thể hỏi được nữa rồi.

Việc tôi phải làm vẫn còn tiếp tục.

Nghĩ ngợi thì để sau.

“Mọi người, kia chính là ‘Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate’.”

Tôi chỉ về phía nơi con rồng từng hiện diện, giờ chỉ còn lại một vật thể lấp lánh lặng lẽ trong đống tro tàn.

Nó là một pháp cụ hình vòm với hai cánh cửa mở ra—tuy hơi nhỏ so với một “cánh cửa”, nhưng đúng là một pháp cụ.

“Đẹp thật đó…”

Rain, vốn là tín đồ của các pháp cụ, mắt sáng rỡ lên.

Không chỉ mình Rain.

Cả tôi và mọi người đều dán mắt vào đó.

“Thế nào rồi, Yuke-san? Anh nghĩ sao ạ?”

“Khó nói lắm. Nhưng nó đẹp hơn tôi tưởng.”

Silk mỉm cười hài lòng trước câu trả lời của tôi.

“Cái này đúng là bảo vật rồi…! Thứ mà tiền bạc không thể định giá được luôn!”

“Thứ Yuke muốn nhìn thấy… là cái này, nhỉ. Ừm, em cũng hiểu được chút xíu rồi đó. Đẹp thật.”

Marina quay đầu nhìn Nibelrun, đứng bên cạnh Nene và Jamie đang lặng người.

“Run-chan, sao rồi? Cái đó, quay được rõ không?”

“Ổn mà. Nó vẫn đang hoạt động tốt ạ.”

Đúng như lời Run nói, “GoPro-kun G” vẫn đang lơ lửng quay lại cảnh vật xung quanh một cách chậm rãi.

Trên khắp các vùng của Welmeria, hẳn mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng giữa bọn tôi và “Cánh cửa thâm uyên - Abyss Gate”.

“Ehehe, thế là ‘Clover’ đạt được mục tiêu rồi nhé!”

Marina nở một nụ cười vô tư, nhào tới ôm chầm lấy tôi.

Không phải kiểu ôm xông tới như mọi khi, lần này có chút dịu dàng khiến tôi hơi sững lại.

Cứ như thế, từng người trong nhóm lần lượt tham gia vào vòng tay ấy.

Những người đồng đội đã trao cho tôi hơi ấm.

Những người đã tiếp sức cho giấc mơ của tôi.

—Những cô gái tôi yêu thương.

Tôi mong họ sẽ mãi sống trong hạnh phúc.

Chính vì thế… tôi phải phản bội họ.

“Giờ thì, tôi phải làm nốt việc chú giao lại. Đóng ‘Cánh cửa thâm uyên - Abyss Gate’ thôi.”

Tôi bước ra khỏi vòng ôm ấy, tiến về phía “Cánh cửa thâm uyên” đang lấp lánh trước mắt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận