Mới vừa cất cánh được một lúc.
Silk, người lúc nãy còn căng thẳng, giờ cũng hòa cùng đồng đội, ánh mắt sáng rực nhìn về phía đường chân trời.
...Mà tôi cũng thế thôi.
Được chứng kiến cảnh này, tôi phải cảm tạ đức vua của mình.
Quả đúng là Vincent, người từng là mạo hiểm giả, rất hiểu lòng bọn tôi.
Thứ cảnh tượng khó ai có thể tưởng tượng này, với bọn tôi, cũng là một phần thưởng đáng giá.
"Đúng là tuyệt thật."
Những dãy núi trùng điệp, đường chân trời mờ ảo, và xa xa là màu xanh có lẽ là của biển cả.
Mọi thứ đều là khung cảnh tôi chưa từng thấy trong đời.
"Đẹp quá, anh ơi."
"Ừ. Cẩn thận kẻo ngã đấy, Nibelrun."
"Run không phải con nít đâu."
Nibelrun phồng má, bĩu nhẹ môi.
Nhưng tôi cũng không quá lo lắng.
Cô bé vẫn còn chút sức mạnh của "Trinh nữ Hoàng kim".
Dù dư thừa để sống như một cô gái bình thường, nhưng đủ để tự vệ trong nhiều tình huống.
"Nhưng mà anh không ngờ em cũng đi theo đấy."
"Run cũng định ở lại... nhưng nếu tàn dư của 'Hoàng kim' có ảnh hưởng đến di tích thì không hay lắm."
"Ừ, cũng đúng. Không phải anh trách gì đâu. Nhưng cố gắng đừng rời xa tôi hay Benwood quá nhé?"
"Vâng!"
Nibelrun mỉm cười tươi như một cô em gái đáng yêu, khiến tôi cũng thấy vui vui.
"Yuke."
Đang mải giải thích phong cảnh cho Nibelrun thì Rain khẽ kéo vạt áo tôi.
"Sao thế?"
"Ừm, em đang nghĩ... bọn em nên gọi anh là gì bây giờ ạ?"
"Hử?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, còn Rain thì hơi đỏ mặt, ngón tay mân mê trong khi ánh mắt lảng tránh.
"Thì, lần này... theo quy định... bọn em là 'vợ' của anh mà."
"A... à..."
"Thật á?"
Nibelrun lại phản ứng đầy hứng thú, khiến tôi phải khẽ cười khổ rồi gật đầu nhẹ.
Vì danh nghĩa "sở hữu của Feldio" nên về mặt hình thức, các cô ấy cũng được xem như "vợ" của tôi.
Đây là biện pháp đặc biệt để tránh rắc rối trong giao tiếp với bên ngoài.
Chỉ ít nhất là trong thời gian ở Salmutaria.
Nếu không, lại dễ xảy ra mấy vụ rắc rối như ở Duna trước đây.
"Vậy gọi như trước giờ là không ổn sao?"
"Ừm... có lẽ thế."
"Gọi tên thẳng như trước thì... hơi lạ à?"
Nghe cũng có lý, nhưng tôi không ngờ sẽ có chuyện thế này.
"Ví dụ như?"
"À... 'Chồng' chẳng hạn?"
"...!?"
Câu từ bất ngờ của Rain như đòn đánh trực diện khiến tôi lúng túng.
Đúng là có chút ngượng ngùng... không, hơn cả ngượng, khó nói sao ấy.
"Thôi, cứ như trước là được."
"Vậy à?"
"Ừ. Người ta cũng biết bọn mình là người nước ngoài mà. Gọi thế cũng giúp đảm bảo an toàn cho mọi người. Với lại, mối quan hệ của chúng ta cũng đâu có gì thay đổi."
"Tiếc ghê."
Rain cười ranh mãnh, khẽ nắm lấy đầu ngón tay tôi.
"Chính thê là em, nhớ đấy ạ?"
"Ê, không được! Run cũng muốn!"
Nghe vậy, Nibelrun liền nhướn mày, túm lấy vạt áo tôi.
"Run không phải trẻ con nữa!"
"Nhưng em vẫn là con nít mà..."
"Không phải!"
Rain... sao lại đi đối đầu với Nibelrun chứ.
Mà nghĩ cũng đúng, trước khi đến nơi nên sắp xếp vụ này cho ổn thỏa.
Nghe nói ở Salmutaria, "nữ chủ nhân" sẽ là người đứng đầu các thê thiếp khác, đồng thời đại diện cho chồng cả trong lẫn ngoài.
Với nhóm tôi thì... có lẽ Silk là phù hợp nhất.
Cô ấy là phó đội trưởng, nên chắc sẽ phải tham gia vào nhiều cuộc gặp mặt với đối tác.
Để sau phải bàn với cô ấy mới được.
Còn nữa...
"Nibelrun. Này, cái này cho em."
Tôi nhẹ nhàng gài chiếc kẹp tóc nhỏ lên mái tóc của Nibelrun đang cười đùa với Rain.
Đó là một chiếc kẹp có hình cỏ bốn lá, giống với của tất cả thành viên trong nhóm.
"Định đợi về rồi mới đưa, nhưng nếu đã đi cùng thì em nhận luôn đi."
"Yay! Vậy là Run cũng là người nhà rồi!"
Tôi xoa đầu Nibelrun đang hớn hở như một chú chim nhỏ.
"Không cần cái này thì chúng ta cũng là gia đình rồi. Nhưng trong lúc ở đó thì không được tháo ra đâu nhé?"
"Vâng!"
"Ư... Yuke thiên vị Run quá. Em cũng phải được cưng chiều mới đúng."
Rain liền nhích lại gần, đôi mắt long lanh như đang đòi hỏi.
Tôi khẽ cười khổ, đưa tay chạm vào mái tóc của cô ấy.
Những sợi tóc mềm mượt lướt qua đầu ngón tay, gợi lên cảm giác nhồn nhột khó tả.
"Hehe."
"Ah! Không công bằng!"
Ngay khi thấy Rain cười đắc ý, Marina từ đâu xông tới, mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi.
Cô ấy không mặc giáp nên cũng không gây đau gì, nhưng lại hơi bất ngờ.
"Này, nguy hiểm đấy."
"Nhưng em biết Yuke sẽ đỡ được mà!"
Tôi cảm kích niềm tin đó, nhưng rơi khỏi tàu thì không ai cứu nổi đâu.
"Đừng có làm thế nữa, Marina."
"Phải buộc dây cho cậu ấy mới được."
Silk và Nene lập tức xông đến, kéo Marina ra khỏi người tôi.
"Ồ, Run cũng có đồ đôi rồi kìa?"
"Ừ. Tôi không định để em ấy tham gia chiến đấu, nhưng Nibelruncũng là thành viên của 'Clover' mà."
Tôi gật đầu đáp lời Silk, nhớ lại chuyện mình vừa suy tính và quyết định nói luôn.
Mọi người đều có mặt, cũng tiện để phổ biến luôn.
"À, Silk. Khi đến Salmutaria, tôi định để rm làm 'chính thê'."
Nhìn mọi người bỗng chốc đứng hình, tôi mới nhận ra mình đã chọn sai từ.
Nhưng mọi chuyện đã rồi...


0 Bình luận