Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 57: Khái niệm gây hại và kẻ bị đảo ngược

0 Bình luận - Độ dài: 1,297 từ - Cập nhật:

“Silk!?”

“Em không sao… đâu, thầy…”

Silk thều thào, máu trào ra khóe miệng khi toàn thân rũ xuống.

Bộ đồ mạo hiểm giả bên phải của em rách toạc một mảng lớn, để lộ làn da với vết bầm tím lan rộng bên dưới.

“Chuyện này là…”

“Biblion đã nói với em… là sẽ có một đòn tấn công… vô hình từ con rồng.”

“Silk, tôi hiểu rồi. Em đừng nói nữa.”

“Yuke. Giao Silk cho em.”

Rain quỳ xuống bắt đầu niệm chú chữa trị.

Tôi để Silk lại cho em ấy rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con rồng.

“…Giỏi lắm ha…!”

Tôi nghiến răng, hối hận vì lơ là chỉ trong chớp mắt.

Từ tận đáy lòng, một luồng nhiệt đen ngòm bắt đầu trào lên.

Giống hệt thứ từng dâng trào trong tôi khi nguyền rủa Simon.

Phía trước, Marina và Nene cùng chú tôi đang kìm hãm lũ Malignant vẫn không ngừng sinh sôi, thậm chí chú còn di chuyển linh hoạt đến khó tin đối với một Xích Ma Đạo Sĩ.

Jamie thì đang hỗ trợ cho họ.

…Và giờ, chỉ còn tôi là người có thể hành động.

Nhìn tình trạng của Silk, rất có thể thứ đánh trúng em là Long Tức vô hình từ con rồng.

Tôi chưa từng đối đầu với rồng, nhưng kiến thức thì có kha khá.

Rồng – tức Long Chủng – là sinh vật siêu cấp đã tuyệt chủng trong thế giới hiện tại, là kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi.

Dẫu vậy, người ta vẫn có thể gặp chúng trong các mê cung, và theo như các bản ghi chép, thứ đáng sợ nhất chính là Long Tức – Dragon Breath – kỹ năng có đặc điểm thay đổi theo từng cá thể.

Hơi thở rồng có thể là lửa, băng, bùn lũ, nhiệt tuyến, khí độc… rất đa dạng, và bất kỳ dạng nào trong số đó cũng đủ sức cướp đi mạng sống.

Nếu không có Silk che chắn, tôi chắc chắn đã chết rồi.

Thế nhưng, Long Tức vô hình à…

Đúng là phiền thật.

Hơn nữa, hình như nó không phải thứ thuộc về thế giới vật lý.

“Rain, sao rồi?”

“Ổn rồi ạ. Nhưng mà cái này… đáng sợ lắm.”

“Đáng sợ?”

“Nó không phải lực vật lý… em nghĩ là… một thứ thuộc khái niệm ạ.”

Nghe Rain nói vậy, tôi bắt đầu đoán ra được đôi chút.

Rất có thể Long Tức mà con rồng này phun ra không gắn liền với hiện thực.

Không phải hiện tượng vật lý, mà là thứ đem lại kết quả gây hại, bất kể quá trình.

──Tức là, giống như các ma pháp yếu hóa mà tôi sử dụng vậy.

“Yuke! Bên này cứ để bọn chú! Con rồng đó là của cháu đấy!!”

Chú hét lớn sau khi thiêu rụi lũ Malignant bằng thứ hỏa ma pháp chưa từng thấy.

Nói vậy chứ, tôi chỉ là một Xích Ma Đạo Sĩ thôi.

Không có hỏa lực quyết định trận đấu, vai trò chính là hỗ trợ tổ đội.

“Biblion. Hãy cho anh Yuke mượn sức mạnh.”

Từ trong mái tóc của Silk – vẫn chưa thể đứng dậy – một con rắn nhỏ phóng ra, bơi lượn giữa không trung rồi quấn lấy vai tôi.

Nó thì thầm nho nhỏ, không thành lời.

Tôi – không phải Tinh Linh Sư – không nghe được lời của nó, nhưng một cách trực giác, tôi hiểu mình cần làm gì.

Ngay lúc ấy, con rồng lại mở cái hàm lớn.

“…Không cho phép đâu.”

Từ vị trí tận cùng phía sau, Nibelrun chạy tới cạnh tôi, vươn cả hai tay về phía trước.

"'Làm ơn'!"

Từ em tỏa ra một luồng sáng hoàng kim mang sắc đỏ hoàng hôn, giăng ra như một bức tường.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được luồng Long Tức vô hình phóng ra từ con rồng đã bị chặn lại bởi bức tường đó.

“Anh cứ để đấy. Run lo cho.”

“Em cũng ổn rồi ạ.”

Silk – đang quỳ chống gối – mỉm cười khẽ.

Bên cạnh em, Jamie gật đầu nhìn về phía này.

“Yuke! Lũ Malignant cứ để bọn em! Nhất định không cho nó vượt qua đâu!”

“Anh Yuke! Nhớ xử lý đẹp vào đấy!”

Marina và Nene, vừa đánh vừa hét lớn.

Dù được gia cố bằng cường hóa thể chất, nhưng chắc hẳn họ cũng đã gần tới giới hạn.

Chú tôi vừa hỗ trợ họ, vừa liếc mắt nhìn sang.

Giống như ngày xưa.

Ánh mắt như muốn nói “cháu làm được”.

Không phải là kỳ vọng, mà là sự tin tưởng tuyệt đối.

Khi còn nhỏ, tôi từng thấy ánh mắt đó vừa vui lại vừa đáng sợ.

Nhưng bây giờ thì không.

Đó là ánh mắt của một mạo hiểm giả đang đứng cùng chiến tuyến.

“Yuke. Không sao đâu. Em luôn ở bên anh. Mãi mãi.”

Rain – hiểu tôi đang lưỡng lự điều gì – nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Tiếng gào của Simon trước khi chết, khung cảnh thành phố méo mó dưới ánh tà dương.

Tội lỗi ấy khiến tôi giấu đi con át chủ bài của mình.

Có lẽ tôi đã buông bỏ nó, dù là trong ý thức hay vô thức.

Thứ ánh sáng duy nhất thuộc về tôi, tôi từng nghĩ mình không nên dùng, không muốn dùng nữa.

Nhưng giờ đã đến lúc đòi lại nó rồi.

Tôi giơ cánh tay lên, chĩa đầu ngón tay về phía con rồng gầy trơ xương.

Bài chú ngữ được thốt lên tự nhiên hơn tôi nghĩ.

“──Hồng diệp lay động, hắc khuyển tru vang. Hải dương thôn phệ hoàng hôn, hắc bạch hỗn dung. Chiêu đàm bừng sáng — quang minh nơi tận thế──”

Tôi đan vào từng câu chú tất cả những cảm xúc hỗn độn trong tim:

Nuối tiếc, sợ hãi, hèn nhát, bất an, tức giận…

Tất cả sức mạnh của các loại ma pháp yếu hóa và lời nguyền trong tôi hội tụ cùng trận pháp, rồi dồn lại nơi đầu ngón tay.

Có lẽ, tôi sống sót đến giờ chính là để có được khoảnh khắc này.

Con rồng bị tôi chỉ thẳng vào, chậm rãi lùi lại như thể run sợ.

Hẳn ngươi từng bất khả chiến bại, phải không?

Từ một thế giới vận hành bằng quy tắc khác, nên ngươi cho mình là kẻ không ai xâm phạm nổi.

Cả ma pháp của Rain hay Jamie cũng không thể để lại dù chỉ một vết xước.

Vì luật chơi khác biệt.

Giờ thì ta đã hiểu vì sao Benwood – Bạo Ngược Quyền có thể đập nát mọi thứ lại phải nói:

“Ta không đập được nó.”

Vì người thuộc thế giới này, không thể gây tổn hại cho ngươi.

Ngay cả chú ta – một Walker từng chu du khắp chiều không gian – cũng chỉ đủ sức chặn ngươi lại tại đây.

Nhưng mà, tao thì… hơi khác một chút.

Đúng vậy.

Ta đã từng “lật ngược” một lần rồi.

Hôm đó, tại quê nhà, cùng với ba mẹ.

Nhưng ta chưa lật ngược hoàn toàn.

Hoặc có lẽ… ta đã lật ngược thêm một lần nữa.

Là may mắn hay bất hạnh, ta cũng chẳng rõ nữa.

Nhưng với ngươi thì chắc chắn là bất hạnh rồi.

Bởi vì ta mang trong mình cái lý của ngươi.

Trong thế giới này, chỉ có ta là có thể gây hại cho ngươi.

Chuẩn bị tinh thần đi.

Ta là "Xích Ma Đạo Sĩ”.

Giống như ngươi, ta là chuyên gia thao túng khái niệm “gây hại”.

“Hứng lấy đi──…!〈Loạn Quang Thải Tiễn ・ Prismatic Missile〉!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận