Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ, bọn tôi tiếp tục tiến vào mê cung.
Tôi đã hy vọng việc đi xuống cầu thang sẽ cho phép "nhảy tầng", nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Không, hiện tượng đó thực sự đã xảy ra.
Chỉ là kết quả thì không như những gì chúng tôi mong đợi.
“…Ừm. Em nghĩ sao, Run?”
“Em cũng không rõ nữa. Nhưng khí tức này… em nghĩ mấy người đó là Ảnh Nhân – Shadow Stalker ạ.”
Dưới chân cầu thang dài là một cánh cửa gỗ nhỏ.
Hiếm thật đấy, nhưng cũng có vài mê cung có mấy thứ kiểu này.
Hơn nữa, nơi đây là một phần của cái “Tháp” – nơi hỗn loạn của mọi khả năng.
Chuyện gì xảy ra cũng không có gì lạ.
Phải, không có gì lạ mới đúng.
Thế nhưng, khi tận mắt chứng kiến khung cảnh quái đản trước mắt, tôi buộc phải tự trách mình đã quá xem nhẹ mọi thứ.
“Đây… là Hội Mạo Hiểm Giả, đúng không ạ?”
“Không, đây vẫn là bên trong mê cung.”
Vừa đáp lại Marina, tôi vừa thăm dò tình hình bên dưới cầu thang.
Ngay cả cầu thang cũng chẳng biết từ bao giờ đã biến thành cầu thang gỗ… giống hệt cầu thang gỗ tối màu của Hội Mạo Hiểm Giả Finis mà tôi đã bước lên bước xuống không biết bao nhiêu lần.
Âm thanh quen thuộc vọng lên từ tầng dưới.
“…Này, anh nhìn kìa…!”
Rain – đang nhìn xuống cùng tôi – khẽ kéo tay áo tôi và chỉ tay về phía đó.
Tôi dõi theo hướng tay em ấy chỉ, và thấy một bóng người khó mà tin được.
“!? Chuyện quái gì vậy…?”
Bên cạnh bức tường nơi có đặt một chiếc tablet lớn, là một bàn tròn khá to.
Ngồi quanh đó là vài mạo hiểm giả.
“Kỵ Sĩ” Simon.
“Chiến Sĩ” Barry.
“Tu Sĩ” Camilla.
“Pháp Sư” Jamie.
Và "Xích Ma Đạo Sĩ” – Yuke.
Trước mắt tôi là hình ảnh của tổ đội hạng A Thunder Pike, nay đã không còn tồn tại.
“Ơ, đó là… bọn mình?”
“Không. Đó không phải là bọn mình. Cảnh đó… vốn không thể xảy ra được.”
Tôi lắc đầu với lời của Jamie.
Không đời nào đó là chúng tôi.
Có lẽ đó là buổi ăn mừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ chăng?
Những người trông như Thunder Pike kia đang nói cười, động viên nhau.
Barry thậm chí còn vỗ vai tôi rồi rót rượu.
Cái gã đó chưa bao giờ có thái độ như thế với tôi cả.
Nhưng.
Nhưng mà…
Đó cũng từng là viễn cảnh tôi đã mơ ước.
Nếu là thứ do “Vô Sắc Ám” dựng nên, thì đây hẳn cũng là một khả năng từng tồn tại.
Tôi – chúng tôi – đã đi chệch hướng ở đâu đó trên con đường dẫn đến khung cảnh ấy.
Lý do là gì thì tôi không biết, và cũng chẳng còn muốn biết nữa.
“Yuke-san… Dù tình hình hiện giờ là thế, nhưng… có khi bọn em đã làm được rồi ấy ạ.”
“…?”
“Từ 'Vương Miếu’ mà nhảy tầng tới tận ‘Finis’… bọn em đã vượt qua tầng ranh giới rồi đấy.”
Lời của Silk khiến tâm trí đang rối loạn của tôi dần bình tĩnh lại.
“Ra vậy. Vậy thì, dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải vượt qua chỗ này.”
“Sao cơ ạ?”
Marina trông vẫn chưa hiểu chuyện.
“Hãy nhớ lại đi. Dưới tầng hầm của Hội Mạo Hiểm Giả Finis có gì?”
“…Ah!”
Đúng thế.
Hội Mạo Hiểm Giả Finis được lập ra để phong tỏa và canh giữ lối vào mê cung “Tháp” – Vô Sắc Ám.
Nếu nơi này tái hiện Finis một cách tỉ mỉ đến vậy, thì khả năng rất cao là cũng có luôn Đại Không Động – lối vào Vô Sắc Ám.
Nếu bọn tôi đi qua tầng một nơi có quán rượu, tiến vào Đại Không Động phía sau, thì sẽ đến được trung tâm của đợt chinh phục lần này – Vô Sắc Ám.
“Các mạo hiểm giả trong quán rượu… Shadow Stalker, tất cả khoảng ba mươi tên.”
Có lẽ là thói quen nghề nghiệp.
Vừa buột miệng nói ra số người trong quán rượu, tôi liền xác định được giờ hiện tại xấp xỉ bao nhiêu.
Có lẽ đang vào khoảng ba giờ chiều.
Nếu vậy thì, chắc chắn cái tổ đội “Thunder Pike” đang ngồi kia vừa hoàn thành chinh phục vào hôm qua, rồi sáng nay mới về từ mê cung Tàn Tích Vương Thành Aurias bằng xe ngựa.
Đó là một mê cung sản sinh ra các đạo cụ ma pháp và bảo vật quý hiếm.
Lúc nào cũng cãi nhau vì chuyện chia phần… mà người bị coi nhẹ nhất luôn là tôi.
Tôi vuốt nhẹ tay áo Warlock Attire – lễ trang của Xích Ma Đạo Sĩ – và bất giác nhớ lại những điều mình chẳng muốn nhớ.
— “Một thằng làm việc vặt thì đừng tỏ ra quan trọng!”
— “Vô dụng như mày mà cũng đòi chia phần hả?”
— “Haa… không cống hiến được gì mà cứ đòi tiền, thật hèn hạ.”
Trong đầu vang vọng những lời của đám đồng đội năm xưa.
Không hề có chút hoài niệm nào.
Chỉ là thứ gì đó tăm tối, nặng nề và đắng chát.
“Yuke? Anh ổn chứ ạ?”
“À… ừ, không sao đâu.”
Rain lo lắng nhìn vào mặt tôi, người đã lặng thinh hồi lâu.
Dù biết là chẳng thể giấu được em ấy, nhưng tôi vẫn cần tỏ ra mạnh mẽ.
“Nếu những người trong ảo ảnh Finis chỉ là diễn viên được dựng nên, thì ta có thể làm như không có chuyện gì rồi đi qua, đúng chứ?”
“Quả thật, đối đầu với từng đó người thì sẽ khó khăn đấy.”
“Dùng đại ma pháp, thổi bay luôn nhé?”
Gợi ý của Rain thì hơi bạo lực, nhưng có lợi thế là bất ngờ.
Tuy nhiên, sau đó chắc chắn sẽ rơi vào hỗn chiến, nguy hiểm cũng không ít.
“…Dựa vào nội thất và nhân sự, thì đây là Hội Mạo Hiểm Giả mấy năm trước rồi. Để em đi cho.”
“Em ổn chứ, Nene?”
“Nếu bọn Shadow Stalker chỉ đóng vai, thì chúng sẽ không biết em đâu. Mà có bị tấn công thì em cũng trốn thoát được. Mọi người cứ núp ở đây đi ạ.”
Khoác áo choàng lên người, Nene liếc mắt ra hiệu rồi lặng lẽ đi xuống cầu thang.
Kết quả lập tức rõ ràng.
“Này cô em, trông lạ mặt nhỉ.”
“Em á? Mới đến Finis gần đây thôi. Ở Andare ít việc quá nên chuyển qua đây luôn.”
“Ở Andare hả! Bên đó trị an tệ lắm, gái xinh như em chắc sống không dễ đâu ha. Chào mừng đến Finis nhé. Hoan nghênh em tới đây!”
"Kẻ đón khách" Willson — do đám Shadow Stalker thủ vai — nhe răng cười toe toét.
Hắn từng là một nhân vật nổi tiếng của Hội mạo hiểm giả Finis, nhưng đã chết thảm vì một vụ sai lầm cách đây hai năm.
"Trông ổn rồi đấy."
"Được, đi thôi. Jamie, tụi mình trùm mũ che mặt lại."
"Không dùng Ẩn Thân à?"
"Tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng tốt nhất là bỏ qua. Nếu nơi này là bản sao của Finis, thì không nên phá luật."
Ở Finis, ma pháp bị cấm sử dụng trong nội ô thành phố.
Hội mạo hiểm giả cũng được trang bị hệ thống chống lại các ma pháp như Ẩn Thân.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây náo động.
"Rồi, đi thôi…!"


0 Bình luận