Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 212 - Thẩm phán (4)

3 Bình luận - Độ dài: 1,683 từ - Cập nhật:

“Hả? (⊙_⊙)

Chỉ vậy thôi?”

Đám đông quý tộc tại hiện trường nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Họ còn tưởng hai kẻ này có thể nói ra nguyên nhân trọng yếu nào cơ.

Nào ngờ lại là chuyện vặt vãnh như dân chúng bỏ trốn.

Đối với các quý tộc của Thần Thánh Quốc Lothiris, chuyện dân chúng bỏ trốn cùng với việc biên cương Đế Quốc không ngừng mở rộng về phía đông bắc, từ trước đến nay đã trở thành chuyện thường tình.

Chưa kể, vô số nông dân trên vùng đất phía bắc sông Blackwater đều là vì không thể sống nổi ở nội địa Đế Quốc, nên mới trong suốt hàng trăm năm qua chạy trốn đến đó.

Giữa các quý tộc cũng vì sự bỏ trốn trong hàng trăm năm này mà hình thành một quy tắc ngầm, đó là đối với nông dân bỏ trốn khỏi đất phong, chỉ có thể dùng các chính sách ưu đãi khác nhau để giữ chân, chứ không thể dùng vũ lực để trấn áp.

Nếu không thì việc Đế Quốc khai thác đất đai của người man di trong hàng trăm năm qua cũng không thể diễn ra thuận lợi như hiện tại.

Dù sao, nếu các quý tộc nội địa một lòng không muốn dân chúng của mình bỏ trốn, thì có quá nhiều thủ đoạn có thể sử dụng. Mà một khi vùng đất mới chiếm được không có người, thì chắc chắn không thể duy trì lâu dài, bởi vì lương thảo cần thiết cho quân đội đóng quân mỗi ngày là một con số thiên văn, nếu vận chuyển từ phía sau lên thì lại càng phải tốn kém gấp mấy lần so với trước đó.

Đại Pháp Quan Mordo sau khi nghe lời giải thích này, nhìn hai người với vẻ khinh thường hơn. Ông quay đầu nhìn về phía Ursel, cúi người nói:

“Bệ hạ, lý do này hạ thần cũng đã nghe hai người họ nói trong phiên xét xử. Tuy nhiên, các quý tộc Đế Quốc từ trước đến nay đều có xu hướng dùng chính sách để giữ chân nông dân bỏ trốn, chứ không dùng vũ lực để trấn áp, càng không nói đến việc trực tiếp tấn công đất phong của Tứ Hoàng Tử như hai người họ. 

Nếu lời khai này có thể được chấp nhận, thì sau này tất cả các quý tộc phía nam sông Blackwater trong Đế Quốc đều có thể xuất binh tấn công các quý tộc phía bắc sông Blackwater, điều này thực sự quá hoang đường, vì vậy hạ thần mới không viết nó vào bản án.”

Các quý tộc sau khi nghe Quan Đại Pháp quan Mordo nói vậy đều đồng tình khẽ gật đầu, cách xử lý nông dân bỏ trốn này từ trước đến nay vẫn là quy tắc ngầm giữa giới quý tộc.

Dù sao ai cũng cần thể diện, trình độ quản lý đất phong cũng là một trong những hạng mục mà các quý tộc so sánh với nhau, nếu một ngày nào đó vì bản thân quản lý đất phong quá tệ, dân chúng chọn cách bỏ trốn, rồi tin tức mình còn chuẩn bị xuất binh trấn áp truyền ra ngoài, thì mình cũng coi như đã mất mặt nặng nề trong giới quý tộc rồi.

Ngay cả quý tộc vô năng đến mấy, việc trấn áp nông dân trong đất phong của mình cũng là lén lút. Như hai người hôm nay, không những công khai xuất binh, mà còn khi chấp nhận xét xử lại định dùng cái này làm lý do để thoát tội, bộ mặt này quả thực quá đáng ghê tởm.

Thực tế, lúc này đã có quý tộc dùng ánh mắt chế giễu nhìn hai người.

Hai kẻ này quả thực quá làm mất mặt giới quý tộc của họ.

Hoàng Đế Ursel sau khi nghe tiếng mọi người, cũng gật đầu, nhìn Santos và Coburn nói.

“Sự thật quả đúng như Đại Pháp Quan Mordo đã nói, mọi người dường như cũng không có dị nghị, vậy thì Santos và Coburn, hai ngươi còn gì muốn nói không?”

“Có thưa Bệ hạ.” Santos lúc này cũng bắt đầu dần bình tĩnh lại, tự nhiên mà tiếp nhận quyền phát biểu từ tay Coburn:

“Thực tế hạ thần và Coburn trước đây cũng muốn dùng chính sách để giữ chân dân chúng dưới quyền, tuy nhiên không lâu sau, hai chúng thần cùng với nhiều nam tước ở Rusatinia lại phát hiện, chúng thần căn bản không thể ban hành chính sách tương tự hoặc chỉ kém hơn một chút so với Albert Điện Hạ.”

Đại Pháp Quan Mordo nghe vậy, lập tức bất mãn lên tiếng phản bác: “Hừ! Dựa vào đâu mà chính sách của Tứ Hoàng Tử Điện Hạ ban hành thì các ngươi lại không thể bắt chước? Chẳng lẽ các ngươi muốn nói trong đất phong của Tứ Hoàng Tử đã đào được một mỏ vàng lớn?”

Các quý tộc quan lại tại hiện trường nghe đến đây lập tức bật cười. Rusatinia là một đất phong có lịch sử gần năm trăm năm, từ trước đến nay không biết đã có bao nhiêu quý tộc trở thành lãnh chúa của nó, nếu thực sự có mỏ vàng ở đó, thì lẽ ra đã bị các lãnh chúa trước đây phát hiện rồi, nào còn đến lượt Albert vừa mới đến chưa đầy nửa năm?

Tuy nhiên, đúng lúc này, Hầu tước Korich đã lâu không nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng.

“Tại sao không nghe tử tước Santos nói hết? Theo ta được biết, hai người họ trước đây ở Rusatinia làm ăn cũng khá tốt mà.”

Hầu tước Korich trong giới quý tộc cũng có chút thể diện, vì vậy sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người tại hiện trường đều rất nể mặt mà im lặng, để Santos tiếp tục nói.

Santos tiếp tục: “Mặc dù không có mỏ vàng, nhưng trong đất phong của Albert Điện Hạ lại có một mỏ sắt.”

Tất cả mọi người tại hiện trường nghe xong đều không nhịn được nở nụ cười, mỏ sắt? Một mỏ sắt nhỏ bé thì có thể làm được gì chứ?

Hoàng Đế Ursel cũng quát mắng.

“Hồ đồ! Mỏ sắt ở Rusatinia chỉ là một mỏ sắt nhỏ thôi, trong Đế Quốc có rất nhiều mỏ sắt lớn hơn nó nhiều, sao những người khác lại không gặp vấn đề như ngươi?”

Albert nghe xong, không khỏi kỳ lạ nhìn phụ thân mình một cái.

Phụ hoàng làm sao lại biết được chuyện này?

Đúng như Ursel đã nói, mỏ sắt trong lãnh thổ Rusatinia chỉ là một mỏ sắt nhỏ bé, trong Đế Quốc có rất nhiều mỏ sắt lớn hơn nó nhiều. Vậy thì, với tư cách là một Hoàng Đế Đế Quốc ngày đêm bận rộn, tại sao lại quan tâm đến một thứ nhỏ bé như vậy?

Albert trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận bất an.

Mà ở phía bên kia Santos lại cười lạnh một tiếng.

“Vậy thưa Bệ Hạ, nếu hạ thần nói, mỏ sắt này có sản lượng hàng năm gần hai ngàn tấn, và sau này còn có thể không ngừng mở rộng, thì Bệ Hạ sẽ nghĩ sao?”

“Cái gì!?”

“Hai ngàn tấn!?”

“Thật nhiều như vậy!?”

Mọi người ồ lên.

Cần biết rằng, toàn bộ Thần Thánh Quốc Lothiris, sản lượng sắt thô một năm cũng chỉ hơn mười vạn tấn (100.000) mà thôi.

Hai ngàn tấn của Albert lập tức đạt đến một 1/50 sản lượng của Đế Quốc.

Không ổn!

Nhìn thấy vẻ mặt tham lam trên khuôn mặt những người đó, Albert không khỏi thắt chặt lòng mình.

Dưới sự rèn luyện của vô số cuộc đấu tranh ở kiếp trước, hắn có thể ngửi thấy một mùi âm mưu. Quả nhiên, khi Albert nhìn về phía phụ thân mình, Hoàng Đế Ursel, hắn thấy trên khóe miệng Ursel một nụ cười như có như không.

Chết tiệt, tính toán sai rồi.

Thật không ngờ lại quên mất điều này.

Albert biết sau sự kiện đánh bại quân phản loạn quý tộc lần này, địa vị của mình trong lòng Ursel đã được nâng cao đáng kể.

Vừa đúng lúc, bản thân Ursel gần đây đang có bệnh, rất có thể sẽ đột ngột ra đi vào một ngày nào đó, vì vậy ông  cần phải sắp xếp vài lớp bảo hiểm cho những chuyện sau khi Ain lên ngôi.

Albert chính là một trong những lớp bảo hiểm đó.

Trong lòng Ursel, Albert nên là vị tướng đáng tin cậy nhất dưới trướng Ain, có thể tùy ý xông pha trận mạc theo ý muốn của Ain bất cứ lúc nào.

Và Ursel cũng vì mục đích này, đã ra tay mạnh mẽ nhất để trấn áp những quý tộc phản loạn này, tăng cường khả năng kiểm soát của Albert đối với Rusatinia, đồng thời còn để Ain và Albert tăng cường mối quan hệ, để Albert và Rusatinia trong tương lai có thể trở thành một trong những lực lượng trong tay Ain.

Tuy nhiên, cũng chính vì vậy, Ursel không thể để Albert không bị ràng buộc.

Vạn nhất đến lúc đó nuôi Albert quá mạnh, cuối cùng lại trở thành con dao đe dọa Ain, thì sẽ đi chệch khỏi mục đích ban đầu của Ursel.

Sức mạnh của Albert phải nằm trong phạm vi mà Ain có thể kiểm soát trong tương lai.

Cũng vì lẽ đó, mỏ sắt với sản lượng gần hai ngàn tấn mỗi năm dưới trướng Albert, đã trở thành một trong những yếu tố bất ổn lớn nhất trong mắt Ursel!

Dù sao mỏ sắt không chỉ có thể được rèn thành nông cụ, mà còn có thể được rèn thành vũ khí bất cứ lúc nào!

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

để t đoán nhá, công khai sản lượng lớn (2000 tấn theo tìm hiểu sơ lược của t thì là khá lớn trong thời kỳ có vẻ là cận đại trong bối cảnh truyện thì là khá nhiều, tương đương một mỏ lớn hay gì đó) để các quý tộc khác cảm thấy ghen tị. Xong rồi sẽ bày mấy trò phá phách như cài gián điệp điều tra, phá hoại, tung fake news gì đó về cưỡng bức lao động (dù gì Albert cũng đã bãi bỏ chế độ nô lệ nên có thể dựa vào đó mà bịa là Albert bãi bỏ chỉ vì hư danh, thực chất vẫn là bóc lột, là giả tạo, là cái gì đó "đánh tráo khái niệm" để tư lợi) nhằm hạ thấp uy tín. Xong rồi Albert sẽ mất thời gian để xử lí, làm giảm tốc độ phát triển lãnh địa, thực lực và quân lực
Xem thêm