Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 161 - Kẻ ngán đường (2)

6 Bình luận - Độ dài: 2,202 từ - Cập nhật:

Mặc dù từ trước đến nay, Albert luôn tỏ ra hiền lành, không chút nóng nảy với Phynia, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn dễ bị bắt nạt.

Với tư cách là một cường giả đã chinh chiến vô số trận ở kiếp trước, mỗi cử chỉ, mỗi hành động của hắn đều tự toát ra một vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.

Chỉ là ngày thường hắn cố tình che giấu mà thôi. Bởi lẽ nếu đối xử với Phynia như vậy, cô ngốc ấy không những không sợ hãi mà còn có thể lườm hắn, rồi hỏi xem đầu óc hắn có vấn đề gì không.

Tuy nhiên, không phải ai cũng là Phynia.

Vào khoảnh khắc này, lời nói của Albert mang theo khí thế mãnh liệt khi nói chuyện với hai kỵ sĩ, trực tiếp đè ép họ đến mức không thể nhúc nhích.

Trong khi đó, trên cỗ xe ngựa phía sau Albert, Phynia đang hớn hở nhìn cảnh tượng này.

Trang bức vả mặt.

Đây chính là màn trang bức vả mặt trắng trợn mà!

Cô gái nhỏ phấn khích nghĩ thầm.

Thông thường, danh hiệu là thứ nên được người khác xưng hô.

Bởi lẽ tự xưng mình là gì thì luôn có cảm giác như đang tự tâng bốc bản thân.

Tuy nhiên, cách Albert tự xưng vào lúc này lại ẩn chứa một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Bởi lẽ, cái danh xưng “Kẻ Chiến Thắng” này từ đâu mà có, những người có mặt đều hiểu rõ.

Chẳng phải là thành tích được “cày” từ một người nào đó của gia tộc Duke sao?

Còn phía đối diện, họ bị Albert nói đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không dám tỏ ra chút bất mãn nào.

Dù sao thì Albert nói gì đi nữa cũng là Hoàng Tử của Đế Quốc, mặc dù người đứng sau lưng họ có thể đối đầu với Albert, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể làm vậy, việc hô lên như vừa rồi đã là giới hạn rồi.

Thấy vẻ rụt rè của hai người, Albert khẽ cười, rồi cất lời hỏi ngược lại.

“Không biết, hai vị đây là ai?”

Nghe câu hỏi của Albert, hai kỵ sĩ nhìn nhau, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng họ vẫn lấy hết can đảm trả lời.

“Chúng tôi là thuộc hạ của tử tước Auriel De Duke, tử tước Auriel hiện đang định ra khỏi thành, xin Albert Điện Hạ nhường đường.”

“Ồ? Bảo ta nhường đường?”

Albert nhướng mày: “E rằng tử tước Auriel kia còn chưa đáng để ta làm vậy đâu… Có thể cho hắn ra đây nói chuyện không?”

Thấy tình cảnh này, hai kỵ sĩ có chút bối rối.

Khi còn ở tỉnh Harden, họ luôn nói gì thì người dưới làm nấy, ngoài người của tổng đốc tỉnh ra, làm gì đã từng thấy ai dám từ chối?

Mà Albert không những từ chối, lại còn yêu cầu tử tước nhà mình đích thân ra nói chuyện?

Vào khoảnh khắc này, hai kỵ sĩ mặc dù vẫn ngồi trên ngựa nhìn xuống Albert, nhưng khí thế đã bị áp chế hoàn toàn.

Họ nhìn nhau, cân nhắc đến danh tiếng của Albert, cuối cùng vẫn giật nhẹ dây cương, quay đầu trở về bên cỗ xe ngựa để bẩm báo.

Albert cứ đứng yên tại chỗ chờ đợi, mặc dù không nghe rõ tiếng nói trên cỗ xe ngựa từ xa, nhưng hắn có thể thấy rõ ràng vẻ mặt sợ hãi của kỵ sĩ vừa đi bẩm báo, như thể bị quở trách.

Ngay sau đó, tấm màn xe ngựa được vén lên, dưới sự vây quanh của một đám người hầu, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề bước xuống từ cỗ xe.

Người này chậm rãi đi đến phía trước đội ngũ, Albert quan sát hắn một lượt, chỉ thấy tử tước Auriel này trông khoảng ba bốn mươi tuổi, bước đi vững vàng, khí tức trầm ổn, trên mặt mang vẻ sắc bén của người từng trải chiến trường.

Albert khá quen thuộc với người này, dù sao kiếp trước cũng từng giao chiến vài trận.

Còn cha hắn, hầu tước Korich, vì tuổi già sức yếu nên trong cuộc nội loạn Đế Quốc sau này đã không còn dẫn quân ra trận nữa.

Nhưng nói đi thì nói lại, cuộc gặp gỡ lần này, Albert thực sự không ngờ tới.

Với tư cách là dòng chính của gia tộc Duke, khi Coburn gây chuyện, Korich và Auriel quả thực có lý do để tìm đến. Việc họ đến sớm hơn thì Albert cũng không bất ngờ, bởi lẽ hắn cũng biết rõ họ đã mất bao nhiêu thời gian trên đường đi. Điều duy nhất khiến Albert bất ngờ là gia tộc Duke lại nhanh chóng châm ngòi mâu thuẫn như vậy, hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn chặn đường khiến người ta dở khóc dở cười.

Nên nói, quả nhiên là gia tộc quân nhân, tính cách cũng thẳng thắn như vậy.

Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu Albert, đồng thời, tử tước Auriel đối diện cũng chắp tay chào Albert, trên mặt nở nụ cười nói.

“Bản thân tôi là Auriel De Duke, đối diện chính là Albert Điện Hạ sao? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”

Tục ngữ có câu “tay hung không đánh mặt cười”, thấy đối phương khách sáo như vậy, Albert cũng không tiện quá gay gắt.

Thế là hắn cũng cười như không cười đáp lại: “Không dám không dám, so với việc các hạ đời đời trấn thủ biên cương thì vẫn còn kém xa.”

“Ồ, vậy sao? Tôi cũng nghĩ vậy.”

Thật bất ngờ cho Albert, Auriel đối diện lại cứ thế chấp nhận lời tâng bốc của hắn.

Và ngay sau đó Auriel lại nói.

“Albert Điện Hạ tuy lần này đã giành được thắng lợi, nhưng Coburn kia vốn dĩ không phải là đối thủ đáng gờm, nếu vì thế mà kiêu ngạo tự mãn, lơ là rèn luyện, tương lai chưa chắc đã có thể luôn chiến thắng đâu.”

“Điểm này, không cần làm phiền tử tước Auriel phải lo lắng.”

Albert không kiêu ngạo cũng không tự ti đáp.

Auriel thấy biểu hiện của Albert như vậy, không khỏi nheo mắt lại, rồi dùng giọng điệu của bậc trưởng bối nói.

“Nếu đã vậy thì tôi yên tâm rồi… À mà, Albert Điện Hạ, xin hỏi có thể nhường đường cho đoàn xe của tôi không? Bây giờ tôi đang khá vội.”

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi sao…

Những suy nghĩ trong lòng Albert xoay chuyển.

Nhường đường, thoạt nhìn có vẻ là chuyện nhỏ.

Nhưng chuyện nhỏ này, lại phải xem là vào lúc nào.

Trong những thời khắc then chốt, chuyện nhỏ cũng có thể trở thành chuyện lớn ảnh hưởng đến sự cân bằng!

Giống như lúc này, hắn có thể nhường không?

Rõ ràng là không thể!

Phải biết rằng điều hắn sắp phải đối mặt chính là đại sự xét xử hai người Sanders Coburn.

Có một câu nói thế này, lần xung phong đầu tiên khí thế ngút trời, lần thứ hai khí thế đã suy giảm, lần thứ ba thì khí thế đã hoàn toàn cạn kiệt.

Nếu ngay từ đầu hắn đã bị áp chế về khí thế, thì sau này khi chuyện lan truyền, các quý tộc sẽ coi thường hắn, và khi đến lúc xét xử, số người đứng về phía hắn cũng sẽ giảm đi.

Mặc dù nếu lúc này nhượng bộ thì hai tên Sanders và Coburn đó rất có thể cũng sẽ bị tước đất phong và bị trục xuất, nhưng Albert muốn còn nhiều hơn thế.

Vì vậy, hắn phải luôn luôn áp chế những kẻ chống đối hắn.

Áp chế đến mức chúng không dám hé răng!

Cho nên lúc này, hắn tuyệt đối không thể nhường!

Trong đầu nghĩ đến những điều này, Albert hỏi ngược lại.

“Ừm? Không biết Tử Tước Auriel có việc gì quan trọng mà lại vội vàng đến vậy?”

“Gia phụ của tôi, hầu tước Korich, tuổi đã cao, sống ở thành St. Mill mà lòng dạ nhớ cố hương. Tình cờ khi chúng ta đến đây có mang theo một ít trái cây ở ngoại ô tỉnh Harden, tôi chuẩn bị ra ngoài mang về cho ngài ấy nếm thử.”

Albert vỗ tay khen ngợi: “Auriel các hạ thật là hiếu thảo…”

“Đó là điều nên làm.” Auriel khẽ mỉm cười: “Vậy thì, xin hỏi Điện Hạ, có thể nhường đường được chưa?”

“Không được.”

Albert thẳng thừng từ chối: “Chuyện nhỏ nhặt mang ít trái cây thôi, có gì mà phải vội? Chậm một chút thời gian không được sao? Phải biết rằng, trong đoàn xe của ta đang giam giữ một đám trọng phạm, Hoàng Đế đang đợi gấp lắm, nếu không đưa đến kịp thời, đám trọng phạm này mà xảy ra chuyện gì thì làm sao?”

Auriel nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Trọng phạm?

Cái gọi là trọng phạm này, chẳng phải là Sanders và Coburn sao?

Gia tộc Reed và gia tộc Duke đã bị vấp ngã nặng nề trong chuyện này.

Là quý tộc, tự nhiên phải biết đạo lý không nên đặt trứng vào cùng một giỏ.

Họ phải không ngừng phát triển, mở rộng chi nhánh, và tìm mọi cách để kiếm được một mảnh đất phong cho những đứa con còn lại của mình.

Bởi lẽ nếu không làm vậy, lỡ một ngày gia tộc tuyệt tự thì tài sản của gia tộc sẽ rơi vào tay người khác mất.

Gia tộc Duke và gia tộc Reed đương nhiên cũng vậy. Kể từ khi trở thành quý tộc, họ không ngừng nghĩ đến việc kiếm được vài mảnh đất phong bên ngoài tỉnh Harden để phòng khi cần thiết.

Tuy nhiên, thời gian trỗi dậy của hai gia tộc này thực sự khá muộn.

Những vùng đất trù phú đã sớm bị đám quý tộc già chia cắt.

Trải qua hơn một trăm năm, các thành viên gia tộc của họ cũng chỉ kiếm được vài mảnh đất ở các tỉnh khác, những mảnh đất mà Sanders và Coburn sở hữu được coi là loại khá lớn, còn lại đều là những vùng đất nhỏ bé, tan nát.

Trước đây, khi Hầu Tước Korich nhận được tin Coburn chuẩn bị phản bội Albert, ngoài sự kinh ngạc trong lòng, hắn cũng nảy sinh một vài ý đồ thầm kín.

Chẳng hạn như sau khi phản loạn thành công sẽ khéo léo sắp xếp, chia lãnh địa Rusatinia làm đôi. Một nửa lãnh địa chia cho gia tộc Reed, nửa còn lại thì biến Tử Tước Coburn thành Bá Tước Coburn…

Bởi lẽ kẻ chiến thắng có đặc quyền đó.

Trong một sự thật đã định, ngay cả Hoàng Đế cũng không tiện nói gì nhiều.

Đây cũng là lý do hắn phái cường giả trong gia tộc giúp Coburn, mặc dù số tài sản khổng lồ mà Coburn gửi đến cũng là một trong những lý do…

Tuy nhiên, điều khiến Hầu Tước Korich không ngờ tới là Coburn và Sanders, lại thua cuộc dù sở hữu vài chiến sĩ cao giai?

Hơn nữa, nguyên nhân thua cuộc vẫn chưa rõ.

Tuy nhiên, lúc này có một điều có thể xác định, đó là gia tộc Duke và gia tộc Reed sắp tới sẽ phải “chảy máu” lớn.

Hai tử tước, hai chiến sĩ cao giai, tiền chuộc về không phải là một cái giá nhỏ.

Điều an ủi duy nhất chính là Coburn đã chuyển một lượng lớn tài sản từ trước, gia tộc có thể dùng số tài sản này để chuộc họ về.

Không chuộc là tuyệt đối không thể. Một khi làm vậy thì những chi nhánh phụ của gia tộc có thể sẽ ly tâm ly đức.

Không ai muốn chủ nhà của mình là một kẻ tham tiền như mạng.

Là một quý tộc, Auriel vẫn có những phẩm chất cơ bản, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra mưu kế áp chế khí thế của Albert như vậy. Vì thế, sau khi bị Albert nói trúng tim đen, sắc mặt hắn chỉ khó coi một lát rồi nhanh chóng khôi phục, phản công lại.

“Gia phụ của tôi đã dành cả đời trấn giữ biên cảnh, vì Lothiris mà đổ mồ hôi, đổ máu bao năm qua, chẳng lẽ ngay cả một vài đặc quyền cũng không thể có? Tôi thân là con trai, muốn làm tròn đạo hiếu, Điện Hạ ngài chẳng lẽ cũng muốn ngăn cản? Không biết nếu để các quý tộc khác biết ngài đối xử với Công Thần Đế Quốc bằng thái độ như vậy, thì bọn họ sẽ có thái độ thế nào, còn Bệ Hạ khi biết ngài thờ ơ với tiểu tình thân như vậy sẽ phản ứng ra sao?”

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

tất nhiên là deo r :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm giác đám quý tộc lớn trong này đều có chất sang xịn mịn hơn mấy bộ khác, ko ngu chút nào
Xem thêm
bên mấy bộ khác toàn motip cũ rích như nịnh nọt nhưng nịnh ngu xong bị lấy làm cái cớ trừng phạt, ko thì ko biết trời cao đất dày, thân dù là quý tộc vương đô mà chẳng biết nổi mặt thành viên hoàng tộc hoặc cao hơn mình (thường thì ai cũng phải nhớ hết tên lẫn gương mặt của các quý tộc lớn và các quý tộc dù bé dù to hoạt động nhiều ở vương đô). Đi dự tiệc thì vạ mồm, vcl sống giữa đám rắn rết mà còn để vạ đc. Ko thì để lộ sự việc dơ bẩn tại góc tối nào đó, sao ko đem về tư dinh mà xử lí, hoặc là nói gia nhân? Toàn lý do vớ vẩn. Ít ra như bên bộ Tearmoon tuy màu sắc khá tươi nhưng vẫn làm tốt hơn hẳn nhiều bộ khác về "phẩm chất quý tộc", còn mấy bộ đc đánh giá cao lại chẳng bằng một mống.
Xem thêm