Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 165 - Gặp lại Valentine

1 Bình luận - Độ dài: 2,185 từ - Cập nhật:

Sau khi mỗi người xác định được điểm đến tiếp theo, cả nhóm rời khỏi cung điện Palburg và bắt đầu lên đường.

Ngồi trên cỗ xe ngựa, khoảnh khắc vượt qua cổng cung điện, Phynia cảm thấy toàn thân bỗng chốc nhẹ bẫng.

Nàng vô thức ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy cung điện nguy nga tráng lệ trước mắt dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù đen kịt.

“Đây là…”

Bàn tay phải của Phynia vô thức nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực. Thành thật mà nói, sau gần một ngày ở trong đó, nàng đã dần quen với cảm giác tức ngực khó tả. Nhưng ngay khoảnh khắc bước ra ngoài, cảm giác ấy lập tức tan biến, thiếu nữ chợt thấy cơ thể mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Cảm giác này giống như đang tập luyện mang vác nặng, sau khi dần quen với việc đeo hàng chục cân vật nặng trên người, rồi đột nhiên tháo bỏ, cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng.

Phynia thậm chí cảm thấy mình có thể nhảy vọt cao hai mét!

Chỉ là nhìn những người trong xe ngựa, Phynia cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó.

Nhưng… lông mày Phynia không khỏi nhíu lại, nếu luồng khí lạnh lẽo này có thể ảnh hưởng đến hiện thực, vậy nó còn là luồng khí do quá nhiều người chết như lời Albert nói sao?

Phynia không biết, tuy nhiên, Albert lúc này không ở trên cỗ xe ngựa này, hắn đang đi trên một cỗ xe khác đến nhà huynh trưởng Ain của hắn, nên thiếu nữ chỉ có thể tạm thời nén nghi hoặc này vào lòng.

Khoảng hai mươi phút sau, mọi người đến Học Viện Tổng Hợp Đế Quốc.

Dù là Camilla, hay Yarronves, khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng đồ sộ và vô số tháp pháp sư rải rác trong học viện, đều không khỏi kinh ngạc mở to mắt.

Tuy nhiên, Phynia, Siglisse và Sizanel vì đã từng chứng kiến, nên không kinh ngạc như hai người kia.

Sau khi chứng minh thân phận với thị vệ trước cổng, năm người bước vào học viện, rồi lập tức chia làm hai ngả – Sizanel và Siglisse đi đến lớp cũ để tìm bạn học cũ, bởi vì bất kể là phân viện huyền pháp hay phân viện võ kỹ, việc tốt nghiệp đều dựa vào thực lực chứ không phải tuổi tác, nên hai người vẫn còn một lượng lớn bạn học cũ ở lại học viện.

Và Sizanel cùng Siglisse, những người đã thành danh, giờ đây trở về St. Mill, đương nhiên phải đi trêu chọc… không phải, là thăm hỏi một lượt những người bạn học cũ.

Tiện thể ôn lại những kỷ niệm xưa.

Còn điểm đến của Phynia thì rất đơn giản – mục đích đầu tiên của chuyến đi này là tìm kiếm đại sư Valentine.

Dù sao thì, thứ nhất, nàng đã nhận một học trò là Camilla; thứ hai, nàng đã tìm được một sư phụ mới là Yarronves; thứ ba, Yarronves dường như rất muốn gặp đại sư Valentine nên lần này đến học viện kiểu gì cũng phải đến chỗ đại sư Valentine một chuyến.

Hai bên từ biệt. Ngay sau đó, Phynia dẫn Camilla và Yarronves đến tháp pháp sư của đại sư Valentine.

Phynia gõ cửa, một lát sau, một pháp sư nam đeo kính mở cửa tháp pháp sư xuất hiện ở lối vào.

“Ai đó? Ngài Valentine hiện không có ở tháp pháp sư, nếu muốn ghé thăm xin đợi… sư muội Phynia?”

Occasi ngạc nhiên kêu lên.

Phynia mỉm cười vẫy tay nói.

“Yo, đã lâu không gặp, sư huynh Occasi.”

Occasi là một trong những học trò mà đại sư Valentine giữ lại trong tháp pháp sư, hàng ngày có thể nhận được một số chỉ dẫn từ đại sư Valentine, cái giá phải trả là ở lại tháp giúp làm một số công việc vận hành thiết bị. Nói một cách dễ hiểu, Occasi trước mắt chính là nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới trướng giáo sư Valentine.

Còn Phynia?

Nàng là đệ tử thân truyền của đại sư Valentine, loại được nuôi dưỡng để làm người kế nhiệm, là khác biệt hoàn toàn.

Tuy nhiên, nhờ tính cách đối xử bình đẳng với mọi người và dung mạo xinh đẹp của Phynia, mối quan hệ giữa hai bên vẫn khá tốt.

Dù sao thì, ai có thể từ chối nhìn thấy một sư muội đáng yêu, xinh xắn sau một buổi sáng thí nghiệm vất vả chứ?

Mặc dù sư muội này đã là của người khác rồi…

Nhìn bộ đồ hầu gái trên người Phynia, Occasi có chút thất vọng nghĩ thầm.

Nhưng rất nhanh, hắn lại lấy lại tinh thần.

“Ừm, đã lâu không gặp… À mà, sao em đột nhiên trở về?”

“Albert có chút việc ở thành phố St. Mill, đã trở về một chuyến, và em cũng đi cùng.”

“Tứ Hoàng Tử Điện Hạ sao?” Occasi gật đầu nói: “Vậy sư muội Phynia, bây giờ em là đang đi tìm sư phụ, hay là quay về tháp pháp sư học tập?”

“Đương nhiên là đi tìm sư phụ rồi, ông ấy đâu rồi?”

“Sư phụ đang giảng bài cho học trò trong học viện.”

Occasi trả lời, ngay sau đó hắn liền nói cho thiếu nữ biết phòng học mà đại sư Valentine đang ở.

Sau khi biết được, Phynia vừa quay người rời đi, vừa vẫy tay nói.

“Vậy tạm biệt nhé~”

“Tạm biệt.”

Occasi cũng vẫy tay, thấy Phynia và hai người kia đi xa rồi thì đóng cửa lại.

Ở một bên khác, Phynia dẫn Camilla và Yarronves đến phòng học mà Occasi đã nói.

Qua ô cửa sổ trên tường, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy đại sư Valentine đang đứng trên bục giảng trong lớp học.

Và đại sư Valentine, với tư cách là một đại pháp sư Truyền Kỳ, khả năng cảm nhận tự nhiên cũng cực kỳ mạnh mẽ. Ngay giây tiếp theo khi Phynia nhìn về phía ông thì ông đã nhận ra ánh mắt từ bên ngoài lớp học.

Giọng giảng bài của ông đột nhiên dừng lại, rồi quay đầu nhìn ra ngoài. Khi thấy người đến là học trò cưng của mình, Phynia, ông vui vẻ vuốt ve bộ râu bạc phơ của mình, trên mặt cũng nở một nụ cười hiền từ tương ứng.

Valentine nói với những học trò trong lớp.

“Nguyên lý và kỹ thuật của Dây Thừng Dẫn Lối ta đã gần như nói hết cho các em rồi, bây giờ bắt đầu học thuộc lòng, lát nữa tiết sau chúng ta sẽ ra sân tập thử thi triển mà không cần ma pháp thư.”

“Á…?”

Tất cả học trò đều phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết.

Phải biết rằng, Dây Thừng Dẫn Lối là một ma pháp chiếm trọn cả một trang ma pháp thư đó!

Chỉ trong một tiết học ngắn ngủi mà phải học thuộc nhiều nội dung như vậy, không trách những học trò trong lớp lại kêu rên thảm thiết.

Đại sư Valentine nhìn những học trò này, nhất thời lại nhớ đến chuyện khi xưa ông và một thiếu nữ nào đó luyện tập thực chiến ở sân tập, thiếu nữ đã thi triển ma pháp đánh lén ông trong tình huống bị cướp mất ma pháp thư.

Lắc lắc đầu, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đại sư Valentine đã xuất hiện bên cạnh Phynia ngoài lớp học.

“Đã lâu không gặp, Phynia…”

Hắn cười xoa đầu Phynia nói.

“Ừm, đã lâu không gặp, sư phụ.” Phynia cũng vui vẻ gật đầu, ngay sau đó, nàng giới thiệu hai người phía sau với đại sư Valentine: “Đây là Ca—”

“Đây là tiểu thư Camilla, học trò của học trò ta, đây là tiên sinh Yarronves, đồng nghiệp của ta… đúng không?”

Phynia kinh ngạc mở to mắt: “Sư phụ, sao ngài biết!?”

“Bữa tiệc chào mừng thằng nhóc Albert trở về tối qua, ta cũng có tham gia…” Đại sư Valentine giải thích: “Khi đó, hắn đã kể cho ta nghe một số chuyện sau khi các ngươi rời khỏi St. Mill…”

“Tên lắm chuyện! ”  (•̀⤙•́ )

Nghe sư phụ mình giải thích, Phynia bất mãn phồng má nói.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, các ngón tay hai bàn tay không yên tựa vào nhau, trên mặt cũng hiện lên một chút áy náy.

“Chuyện này… sư phụ, xin lỗi, sau khi rời xa ngài, con lại tìm một sư phụ mới…”

“Không sao.”

Đại sư Valentine thờ ơ lắc đầu.

“Khi ta còn đi học, ta cũng đã tìm rất nhiều sư phụ ở khắp nơi để học hỏi. Phynia, con là một thiên tài, là thiên tài thì không nên bị giới hạn bởi ta, chỉ trở thành người kế nhiệm của Valentine.

Con phải tìm kiếm nhiều sư phụ hơn, học hỏi những ưu điểm của họ, rồi đi con đường của riêng mình… giống như ta năm xưa vậy. Có ai còn nhớ sư phụ của Valentine là ai chứ?”

Phynia và Camilla đều lắc đầu, nhưng đúng lúc này, Yarronves đột nhiên nói.

“Đại pháp sư Owen. Ông ấy là người thành Bell, vì đã dạy dỗ ngài nên ông ấy rất nổi tiếng ở thành Bell, và tôi tình cờ đã ở thành Bell một thời gian…”

“…”

Trên mặt lộ đại sư Valentinera một vẻ ngượng ngùng.

Ngay sau đó ông liền quát mắng Yarronves.

“Câm miệng cho ta! Chuyện ngươi cướp học trò của ta thì ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”

“Dạ vâng.”

Yarronves ngoan ngoãn cúi đầu.

Phynia thấy cảnh này, không khỏi cúi đầu cười thành tiếng. Nàng nhìn sang một bên, chỉ thấy Camilla cũng đang cố nín cười.

Bộ dạng đại sư Valentine bị hớ, hình như là lần đầu tiên thấy nhỉ…

Từ trước đến nay, trong ấn tượng của Phynia, ông luôn là một ông lão râu bạc bí ẩn, cao thâm khó lường.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại… Yarronves hình như là một cự long thì phải?

Cự long cũng dễ dàng chịu thua như vậy sao?

Hay là, thực lực mới là lẽ phải?

Nếu vậy thì cự long cũng không phải là những kẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung như trong định kiến nhỉ?

Phynia nghĩ vậy.

Và đúng lúc này, đại sư Valentine lại chuyển sự chú ý sang Camilla.

Ông cười xoa đầu cô bé, hỏi.

“Con là học trò của Phynia sao?”

“Dạ!”

Camilla gật đầu.

“Nếu đã vậy, thì con chính là hậu bối của ta rồi…” Đại sư Valentine nói như vậy, ngay sau đó, hắn từ không gian chứa đồ lấy ra một cây trượng màu xanh nhạt: “Nghe thằng nhóc Albert nói, con là thể chất nguyên tố hóa thuộc tính băng, vậy cây trượng này có thể cường hóa ma pháp băng hệ Tố Năng, ta sẽ tặng cho con làm quà gặp mặt.”

Camilla nhận lấy pháp trượng, ngọt ngào kêu lên.

“Cảm ơn ông Valentine!”

“Tốt!”

Đại sư Valentine cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ.

Nên nói không hổ là đại pháp sư Truyền Kỳ đã nổi tiếng từ lâu sao, đồ tốt thật là nhiều, cây trượng vừa nhìn đã thấy phẩm chất phi phàm này, vậy mà nói tặng là tặng luôn.

Phynia đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ… Nói đi thì cũng phải nói lại, mình là sư phụ của Camilla, đến bây giờ vẫn chưa tặng gì cả!

Với ba món đồ thiết yếu của pháp sư là pháp trượng, pháp bào, ma pháp thư, đến tận bây giờ Camilla cũng mới chỉ nhận được một cây pháp trượng từ đại sư Valentine.

Trước đây đều là đồ của mình cho cô bé dùng…

Dù sao thì mình cũng không dùng đến.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, chẳng lẽ để Camilla dùng đồ cũ của mình cả đời sao?

Nghĩ đến đây, Phynia nói với đại sư Valentine.

“Nếu đã tặng pháp trượng rồi, vậy sư phụ cũng tặng pháp bào và ma pháp thư luôn đi?”

“Trước đây con không mua những thứ này cho Camilla sao?”

Đại sư Valentine kinh ngạc nói.

“Ngài cũng đâu có nói cho con biết những thứ này có thể mua đâu!”

Phynia xòe tay ra.

Đúng thật.

Đại sư Valentine đột nhiên im lặng.

Học trò này của mình vốn là nửa đường xuất gia, tuy trí nhớ tốt nhưng một số kiến thức cơ bản lại bất ngờ không rõ ràng.

Chẳng hạn như cách chọn dụng cụ ma pháp… ừm? Khoan đã!

Đại sư Valentine đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Vậy vật liệu của trượng hỏa thương của con là từ đâu ra?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận