Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 183 - Ước chiến, khởi động! (6)

7 Bình luận - Độ dài: 1,587 từ - Cập nhật:

Khi Ella và đoàn người đuổi kịp Albert và Phynia, một cảnh tượng đã hiện ra trước mắt họ:

Albert và Phynia đứng ở trung tâm, mỗi người cầm một cây kem. Đội trưởng đội tuần tra khu phố đang khúm núm đứng cạnh hai người, còn phía trước họ là những kẻ không rõ thân phận đang bị đội tuần tra áp giải, với phần thân dưới đầm đìa máu.

Những người đang lén lút rình mò trong góc nhìn nhau đầy hoang mang.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khi họ chưa đến?

Sao lại giống như một vụ bạo lực vậy?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng cả đoàn người không thể trực tiếp tiến lên hỏi, bởi lẽ họ hiện đang lén lút theo dõi hai người, một khi làm vậy, việc họ theo dõi suốt cả ngày hôm nay sẽ bị bại lộ, đến lúc đó hai người kia còn không biết sẽ trừng phạt họ thế nào.

Muốn biết thì chỉ có thể đợi tối về rồi hỏi, hơn nữa khi hỏi phải vòng vo khắp Lothiris, hỏi hai người hôm nay đã làm những gì, đi đâu, nếu không thì sẽ có nguy cơ bị lộ tẩy.

Đúng lúc Ella và những người khác đang gãi tai gãi óc muốn biết chuyện gì vừa xảy ra, thì ở phía bên kia, đội trưởng đội tuần tra cũng cung kính hỏi Phynia:

“Tiểu thư, xin hỏi còn có điều gì cần làm nữa không ạ?”

Khu vực này gần quảng trường Stefan, được coi là một trong những khu vực sầm uất nhất trong thành St. Mill.

Vì vậy lực lượng an ninh ở đây vô cùng hùng hậu.

Không lâu sau khi Albert và Phynia hội ngộ, một đội tuần tra gần đó đã nhận được tin báo và nhanh chóng đến chỗ hai người.

Sau khi nắm rõ thân phận của Albert và ngọn nguồn sự việc – chủ yếu là thân phận của Albert, đội trưởng đội tuần tra này không nói hai lời liền bắt giữ đám côn đồ đang co ro dưới đất, rồi tỏ thái độ cung kính đối với hai người.

Nghe đội trưởng đội tuần tra hỏi, Phynia nhún vai nói:

“Anh cứ gẩng thẳng lên mà nói chuyện với tôi, tuy Albert là Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc, nhưng tôi chỉ là một người bình thường thôi, không cần phải cung kính đến thế. Còn những chuyện khác… không có gì cả, cứ chữa lành vết thương cho đám côn đồ này, rồi phạt họ ba năm lao dịch là được rồi, tiền chữa thương chắc đủ chứ?”

“Đủ đủ.”

Nghe Phynia nói xong, đội trưởng đội tuần tra vội vàng đứng thẳng người.

Còn về việc Phynia nói nàng là người bình thường… đội trưởng đội tuần tra thầm nghĩ, ngươi đã dám giữa chốn đông người gọi thẳng tên Tứ Hoàng Tử Điện Hạ rồi, còn giả vờ gì nữa?

Người bình thường có dám làm thế không?

Tuy dù trong lòng thầm chửi bới như vậy, nhưng đội trưởng đội tuần tra vẫn chưa đến mức muốn tự tìm cái chết mà nói thẳng với Phynia. Hắn khôn ngoan bỏ qua vấn đề này, rồi ghét bỏ nhìn đám côn đồ nói: “Nhưng xin mạn phép nói thẳng, đám này đều là cặn bã trong số cặn bã, hoàn toàn không cần tiểu thư ngài tốn tiền chữa trị, chết đi cũng coi như trừ hại cho xã hội.”

“Đừng nói vậy…” Phynia khẽ cười lắc đầu nói: “Ít nhất hãy cho họ một cơ hội nữa.”

“Vâng, ngài thật nhân hậu, tiểu thư… Vậy tôi xin phép cáo lui trước.”

Đội trưởng đội tuần tra cúi người nói.

Phynia cũng gật đầu với đội trưởng đội tuần tra: “Ừm, tạm biệt, ngài đội trưởng.”

Sau khi hai bên xã giao xong, đội trưởng đội tuần tra liền dẫn theo thuộc hạ và mấy tên côn đồ rời đi. Phynia nhìn bóng lưng của đám côn đồ chợt nhận ra một điều.

Loại sinh vật như côn đồ nhỏ, hình như còn có một tác dụng nữa…

Nàng lại nhìn sang Albert bên cạnh – ví dụ như, đi tìm chết mà quấy rối cô gái bên cạnh nhân vật chính, rồi để nhân vật chính anh hùng cứu mỹ nhân…

Hít…!

Nghĩ kỹ lại, hôm nay mình quả thực đang hẹn hò với Albert.

Nếu lúc đó mình ra tay không dứt khoát, thì sau đó chẳng phải Albert sẽ kịp thời chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân, rồi độ thiện cảm của mình dành cho hắn sẽ tăng vọt, cuối cùng không thể cứu vãn mà hoàn toàn sa đọa sao!?

May mắn thay mình đã ra tay kịp thời, cắt đứt khả năng này.

Nếu không, lúc này mình e rằng đang ôm cánh tay Albert mà cọ cọ nũng nịu rồi nhỉ?

“Suýt nữa thì toi…”

Phynia khẽ lẩm bẩm, đồng thời vỗ vỗ ngực đầy may mắn.

Ngay sau đó, nàng lại quay đầu nhìn Albert, lườm hắn một cái đầy bực bội.

“Tất cả là lỗi của anh!” ( •̀ ᴖ •́ )

“???” (⊙_⊙)

Albert ngơ ngác, hoàn toàn không biết mình đã chọc giận thiếu nữ ở chỗ nào.

“Ta sai chỗ nào…”

“Á – kem –!”

Hắn gãi gãi đầu, vừa định hỏi mình đã làm sai điều gì. Nhưng lời vừa mới bắt đầu, đã bị tiếng kêu kinh ngạc của thiếu nữ cắt ngang.

Phynia lúc này hoảng loạn mở to mắt, nhìn cây kem trong tay đang nhanh chóng tan chảy – dù sao, vừa rồi hai người đã tốn khá nhiều thời gian để xử lý chuyện đám côn đồ.

Mặc dù lúc này mới là tháng năm, thời tiết không lạnh lắm, nhưng kem đến lúc tan chảy thì vẫn sẽ tan chảy.

Tiếng kêu kinh ngạc vừa rồi của Phynia chính là do kem tan chảy, rồi nhỏ giọt xuống tay nàng gây ra.

Albert thấy vậy, cũng nhìn cây kem trong tay mình một cái, quả nhiên cũng bắt đầu tan chảy giống như của Phynia. Hắn không chút do dự cắn một miếng vào phần trên cùng tan chảy nhanh nhất, rồi lại cắn mấy miếng vào các phần khác.

Sau năm sáu miếng cắn, cả cây kem ốc quế đã được ăn hết, và nguy cơ kem tan chảy cũng được giải quyết ngay lập tức.

Phynia thấy Albert làm vậy, cũng bắt chước hắn cắn một miếng. Tuy nhiên, nàng lại hoàn toàn quên mất sự chênh lệch về thể chất giữa mình và Albert.

“I –!”  (˶˃﹏˂˶)

Một miếng kem lớn như vậy đi vào miệng, hơi lạnh ngay lập tức xông thẳng lên não, khiến cả người Phynia rùng mình một cái vì lạnh, đầu cũng đồng thời nhói đau.

Cảm giác này vừa đau đớn lại vừa có một sự kích thích khó tả, tuy nhiên, chưa đợi Phynia nuốt hoàn toàn miếng kem trong miệng, cây kem trong tay lại bắt đầu tan chảy.

Theo bản năng, Phynia lại há miệng cắn tiếp.

“Ư… miệng không nhét nổi nữa rồi… phải nuốt nhanh lên thôi…”

Phynia vừa cúi đầu khẽ cắn, vừa đỏ mặt, trong miệng nói những lời mơ hồ.

“Không, không được rồi… cảm giác thật kỳ lạ… sắp không chịu nổi rồi, đầu óc trở nên thật kỳ quặc…”

“……” (ಠ_ಠ)

Mặc dù Albert biết cái mà Phynia nói là đầu óc trở nên kỳ quặc là do bị kem lạnh làm cho chóng mặt, nhưng dáng vẻ thiếu nữ cúi đầu thè lưỡi liếm kem, cộng thêm vẻ đáng yêu đỏ mặt, thực sự khiến hắn không thể không nghĩ lệch lạc.

Cuối cùng, cảm thấy những hình ảnh trong đầu mình ngày càng ám muội, Albert đành bất lực ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng không nhìn gì cả, không nghĩ gì cả.

Còn tiếng động thì cứ mặc kệ đi! Chẳng lẽ lại dùng hai tay bịt tai sao?

Nếu làm vậy, dù là kẻ ngốc, Phynia cũng sẽ nhận ra vấn đề!

Ở phía bên kia, khoảng mười phút sau, Phynia cuối cùng cũng giải quyết xong cây kem trong tay.

Nàng vừa xoa xoa cái đầu nhỏ đang đau nhức, vừa ngẩng đầu nhìn lại Albert.

“Ừm?”

Thấy Albert với vẻ mặt thần du thiên ngoại, Phynia không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu.

“Anh sao vậy? Sao lại ngẩng đầu lên nhìn trời?”

Nghe Phynia hỏi mình, Albert liền biết thiếu nữ đã ăn xong.

Hắn tùy tiện lấp liếm nói:

“Không có gì, chỉ là đang nghĩ một vài chuyện khác thôi.”

Phynia chống nạnh, vẻ mặt không tin: “Thật không? Tôi cảm thấy ánh mắt của anh đang lảng tránh mà…”

“Đương nhiên là thật.”

Albert khẳng định chắc nịch.

Chuyện này không thể nói thật được.

Dù sao, nếu hắn thực sự nói ra chuyện mình nghe tiếng Phynia ăn kem rồi nghĩ lệch lạc, thì chắc chắn sẽ nhận được một ánh mắt ghét bỏ và một lời quát mắng lớn tiếng từ thiếu nữ.

Albert tự nhủ, hắn sẽ không tự rước lấy sự nhàm chán như vậy.

“Được rồi,” Thấy Albert không chịu nói thật ra, Phynia đành bất lực đổi chủ đề: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Tiếp theo? Ờ… hay là đi mua cho cô vài món trang sức nhé?”

Albert đề nghị như vậy.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Mẹ đời. . . Sao tôi lại nhớ đến boku no pico nhỉ?!!! Đéo hiểu
Xem thêm
Thật ra nó ....









Cũng không hẳn là tệ 🐧
Xem thêm
@Thgames1997: không bạn, nó tệ vãi nồi, bởi ngay sau đoạn liếm kem củ L đấy là đoạn tôi đếu thể nào thấy vui khi nhớ lại
Xem thêm
Kem ? 🐧🐧🐧
Xem thêm
TRANS
(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠) chúng tôi rất đồng cảm với anh, Albert ạ
Xem thêm