Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 215 - Uỷ thác

3 Bình luận - Độ dài: 1,746 từ - Cập nhật:

Sau khi buổi nghị triều kết thúc với kết quả làm Albert mãn nguyện nhất, hắn lên xe ngựa, rời khỏi Cung Palburg.

Chỉ là trước khi về trang viên ngoại thành, hắn vẫn còn một việc cần làm.

“Đến Hiệp Hội Du Đãng Giả.”

Hắn nói với người đánh xe bên ngoài, nghe vậy thì người đánh xe liền lập tức quay đầu xe ngựa, tiến về nơi Albert đã nói.

Trong Thần Thánh Quốc Lothiris, rất nhiều chuyện không phải Hoàng Đế hay lãnh chúa địa phương có thể dùng một lời để quyết định.

Giáo Hội, các Bang Hội, cùng đủ loại tổ chức khác, đều đang chia sẻ quyền lực thống trị quốc gia này với quan lại quý tộc.

Giáo Hội thống trị thế giới tinh thần của người dân, tuy rằng Chư Thần không cần tín ngưỡng của sinh linh hạ giới, nhưng dưới sự sùng bái tự nhiên của phàm nhân đối với sức mạnh vĩ đại, Giáo Hội và Chư Thần vẫn nhận được một lượng lớn tín đồ.

Ngoài ra, họ còn can thiệp vào các vấn đề thế tục theo chỉ dẫn của Chư Thần – hay nói đúng hơn, đây chính là mục đích cơ bản của việc thành lập Giáo Hội. 

Giáo Hội Thần Thương Nghiệp quản lý việc bảo trì đường sá, Nữ Thần Kỵ Sĩ quản lý việc ký kết khế ước, Nữ Thần Tình Yêu quản lý việc kết hôn, Thần Ánh Sáng quản lý việc cứu trợ thiên tai… và còn rất nhiều mục đích khác. 

Nếu không phải các Giáo Hội giữa các Thần Linh đều độc lập với nhau, thì người cai trị Thần Thánh Quốc Lothiris rốt cuộc là quý tộc hay Giáo Hội, e rằng phải đặt một dấu hỏi lớn.

Và ngoài Giáo Hội, các Bang Hội do các chức nghiệp giả tự phát thành lập cũng là một trong những thế lực không thể xem nhẹ trong Thần Thánh Quốc Lothiris. 

Đương nhiên, theo cách gọi kiếp trước của Phynia, những Bang Hội này cũng có thể được gọi là công đoàn. Một số Bang Hội có mối liên hệ khá chặt chẽ với Giáo Hội, chẳng hạn như giữa Công Hội Nhạc Sĩ và Giáo Hội Nữ Thần Âm Nhạc Orpheus.

Thế nhưng những trường hợp không phân biệt rạch ròi như vậy chỉ là số ít, phần lớn mối liên hệ giữa các Bang Hội và Giáo Hội vẫn khá lỏng lẻo.

Tuy nhiên, đối với một số Bang Hội, dù họ có độc lập đến mấy thì Đế Quốc vẫn phải nghiêm túc đối đãi, bởi vì bản thân họ chính là một thế lực hùng mạnh, chẳng hạn như Liên Minh Pháp Sư, Công Hội Mạo Hiểm Giả, và Hiệp Hội Du Đãng Giả mà Albert đang muốn đến.

Hiệp Hội Du Đãng Giả phần lớn được tạo thành bởi các chức nghiệp giả như thích khách, đạo tặc, thợ săn, du hiệp. Họ thường hành động nhanh nhẹn, đến không dấu vết, đi không tăm hơi, đồng thời tu luyện đấu khí thuộc tính Ám Ảnh và một loại ma pháp thao túng bóng tối.

Điều này khiến họ không chỉ nhanh nhẹn mà còn thường có thể dựa vào bóng tối để ẩn nấp, lẩn trốn, và dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn. Sau khi học được khả năng ẩn giấu bản thân này, việc phát triển tiếp theo hoàn toàn tùy thuộc vào khuynh hướng của chính chức nghiệp giả.

Người thiên về ám sát trở thành thích khách, người thiên về truy lùng trở thành thợ săn, người thiên về tập kích bất ngờ trở thành du hiệp, còn người phát triển sâu hơn kỹ năng ẩn nấp thì trở thành đạo tặc.

Những danh xưng nghề nghiệp này không nghi ngờ gì sẽ khiến người ta cảm thấy bất an. Đương nhiên, Hiệp Hội Du Đãng Giả đã sớm có biện pháp khắc phục: những danh xưng nghề nghiệp này chỉ liên quan đến đặc điểm nghề nghiệp, không có bất kỳ liên quan nào đến bản thân cái tên. Nếu có người trong hiệp hội phạm tội thì hiệp hội sẽ không bao che, đương nhiên là càng không chịu trách nhiệm về việc đó.

Do nhiều người trong hiệp hội giỏi truy lùng và trinh sát, nên chính quyền Lothiris cũng có nhiều hợp tác với Hiệp Hội Du Đãng Giả. Phần lớn tội phạm trong xã hội đều do tòa án ra lệnh truy nã, sau đó người của hiệp hội sẽ tiếp nhận và bắt giữ.

Có thể nói, Hiệp Hội Du Đãng Giả đã thay thế chức năng của cảnh sát trong kiếp trước của Phynia.

Sau khoảng hơn mười phút, Albert đã đến Hiệp Hội Du Đãng Giả.

Albert bước xuống xe ngựa tiến về phía trước, còn người đánh xe ngựa cũng lập tức biến thành thị vệ tinh nhuệ nhất, lấy ra gia huy của Albert. Và người gác cổng của Hiệp Hội Du Đãng Giả, dù có không hiểu phù hiệu quý tộc đến mấy, nhưng ít nhất cũng hiểu được phù hiệu thuộc về hoàng thất. 

Bốn người đứng ở cửa, hai người cung kính nhường đường cho Albert, một người khác vội vàng dắt xe ngựa của Albert đi buộc lại, còn người cuối cùng thì chạy lạch bạch vào trong thông báo.

Ngay khi Albert bước vào đại sảnh hiệp hội, một người đàn ông trung niên trông có vẻ như quản sự liền vội vàng đón tiếp.

Hắn cúi người chào Albert, dùng giọng cung kính nói.

“Có phải là Albert Điện Hạ không? Ngài quang lâm nơi đây, thật khiến hiệp hội chúng tôi vinh dự biết bao.”

Albert tò mò nhướng mày: “Chúng ta dường như chưa từng gặp mặt phải không? Ngươi làm sao lại nhận ra ta?”

“Hiện nay trong thành St. Mill chỉ có hai Hoàng Tử, mà người có khả năng cao đến chỗ chúng tôi cũng chỉ có Tứ Hoàng Tử Điện Hạ ngài thôi.”

Người đàn ông trung niên cười giải thích, khiến Albert không khỏi tán thưởng gật đầu: “Không tệ, tin tức khá nhạy bén, đầu óc cũng tốt.”

Thành St. Mill trong khoảng thời gian này chỉ có hai Hoàng Tử, đó là Đại Hoàng Tử Ain và Tứ Hoàng Tử Albert.

Còn những anh trai, em trai của Albert thì đã sớm bị Ursel đuổi về đất phong của họ. Dù sao Ursel cũng cảm thấy mình không còn sống được bao lâu, để ngăn chặn những chuyện không thể lường trước xảy ra khi Ain kế vị sau khi mình qua đời, mọi mối đe dọa đều đã bị ông sớm loại bỏ.

Còn sự xuất hiện của Albert, chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Hơn nữa Albert cũng không thể ở đây quá hai ngày, sẽ phải trở về đất phong của chính mình.

Bằng không phụ thân của hắn, Ursel, sẽ hạ lệnh đuổi người.

Một bên khác, người đàn ông trung niên này sau khi nghe Albert nói thì thân thể lại run lên, không đoán được ý nghĩ của hắn.

Tin tức khá nhạy bén?

Là lời khen ngợi, hay là…

Người đàn ông trung niên không khỏi lòng nặng trĩu, suy nghĩ một lát, lựa chọn dùng lời lẽ yên ổn trọng nhất để đáp lại.

“Không dám, Điện Hạ, đây đều là những tin tức mà ai cũng biết.”

“Thôi được rồi, đừng bày ra bộ dạng kinh hồn bạt vía này nữa.” Albert không kiên nhẫn xua tay nói: “Ta lần này đến đây chính là để tìm các ngươi làm việc, nếu năng lực nghiệp vụ của các ngươi không đủ mạnh là ta hài lòng đâu.”

Nghe Albert nói xong, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nở một nụ cười, hơi cúi người hỏi Albert.

“Không biết Điện Hạ muốn Hiệp Hội Du Đãng Giả chúng tôi làm gì?”

“Thăm dò một vài tin tức.” Albert nói. Thấy mình vừa nói xong, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức lại căng thẳng, hắn không khỏi nói không nên lời:

“Yên tâm, đừng căng thẳng như vậy, chỉ là thăm dò một nhân vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi. Ta muốn hiệp hội các ngươi cử một người, thăm dò một vài tội chứng của hắn. Cũng không cần quá nhiều, đủ để đưa hắn lên giá treo cổ là được, hắn ta vốn dĩ không phải là người an phận thủ thường, ta nghĩ các ngươi sẽ nhanh chóng thu thập đủ tội chứng.”

Người đàn ông trung niên không khỏi cười khổ: “Với thân phận của Điện Hạ ngài mà để chúng tôi đi điều tra người, e rằng bất cứ ai đứng ở đây cũng sẽ căng thẳng một chút phải không?”

Albert nói đùa: “Tử Vong Hắc Ảnh Korklath mà cũng biết sợ sao?”

Người đàn ông trung niên bất lực thở dài một tiếng: “Vị đó đương nhiên sẽ không sợ hãi, nhưng tôi cũng không phải hội trưởng của hiệp hội chúng tôi, Du Đãng Giả Truyền Kỳ Korklath…”

“Chậc, thật nhát gan.” Albert lắc đầu nói: “Tóm lại, lần này thật sự là một nhân vật nhỏ bé, hội trưởng Thương Hội Tinh Hoa, huân tước Karada Rense, ngươi có biết không?”

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Biết.”

“Vậy thì mau phái người đi, phải là nhân viên ưu tú nhất của các ngươi, thù lao không thành vấn đề.”

“Đã rõ.” Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó, hắn lại có chút tò mò nhìn Albert hỏi: “Không biết tên Karada kia đã chọc giận Điện Hạ ở điểm nào, mà lại khiến ngài phải bỏ ra cái giá như vậy để trừ khử hắn?”

Bị người đàn ông trung niên nói như vậy, Albert lập tức lại nhớ đến chuyện kiếp trước.

Hắn cảm thấy tâm trạng mình bỗng dưng trở nên tồi tệ một cách khó hiểu, khó chịu nhíu mày, thúc giục người đàn ông trung niên.

“Ngươi đừng có hỏi nhiều, cứ nhanh chóng làm theo lời ta là được.”

“Dạ vâng.”

Đối mặt với lời quở trách đột ngột của Albert, người đàn ông trung niên vội vàng cúi đầu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

nghĩ cái làm luôn mà=)
Xem thêm