Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 197 - Hỏi thăm

0 Bình luận - Độ dài: 1,559 từ - Cập nhật:

Phynia ngồi tại bàn ăn, tay cầm một lát bánh mì đen, nhìn những hạt lúa mạch thô ráp và cám trên bề mặt bánh, không khỏi cảm thấy đắng chát trong lòng.

Đây chính là lý do nàng không muốn dùng bữa tối tại nhà Omar.

Dẫu cho một vĩ nhân tên Lý Đức Thắng từng nói, con người không thể tách rời quần chúng mà ngự trị tại nơi cao, nhưng bất kể Phynia tâm niệm đồng tình với câu nói ấy đến đâu, thì cơ thể nàng từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng phải lo toan cơm áo gạo tiền, vẫn vô cùng kháng cự món ăn thô ráp trước mắt.

Phynia khẽ hít một hơi rồi hé đôi môi nhỏ cắn một miếng bánh mì, nhai kỹ, cảm nhận sự ma sát giữa khoang miệng và cám. Đến khi nhai gần xong, nàng mới gắng sức nuốt xuống, rồi vội vàng cầm cốc uống một ngụm nước.

Nàng cứ thế ăn từng miếng nhỏ, đồng thời lén lút quan sát những người khác. Gia đình Omar và bác sĩ Granger đã quen với loại thức ăn này từ lâu, dĩ nhiên không hề có biểu hiện gì khác lạ, nhưng điều khiến Phynia khá ngạc nhiên là Albert, Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc Lothiris, lại có thể ăn được món này.

Dĩ nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra, rằng Albert kiếp trước là người thường xuyên dẫn binh ra trận, chắc chắn không thể lúc nào cũng được cung cấp ba bữa một ngày tiêu chuẩn, chuyện có gì ăn nấy chắc chắn thường xuyên xảy ra.

Nghĩ kỹ lại, hắn chắc cũng từng ăn không ít món tương tự nhỉ?

Tuy nhiên, Phynia vẫn còn nhớ rõ, hồi ấy Albert cùng nàng dùng bữa tại nhà Camilla cũng tỏ vẻ không quen như nàng. Nhìn theo hướng này, Albert hiện tại đã vượt qua phản ứng bản năng của cơ thể khi mới trọng sinh, bắt đầu từng ngày điều chỉnh trở lại trạng thái trước khi hắn trọng sinh.

Ngược lại với chính mình… Phynia trong lòng không khỏi hổ thẹn lắc đầu, cơ thể nàng trước khi gặp Albert, chẵng lẽ lại chưa từng trải qua nỗi khổ nào ư? Cám lợn, rễ cỏ, vỏ cây… mùi vị của những thứ ấy đến nay vẫn còn đọng lại trong ký ức, nhưng vì kiếp trước chưa từng chịu khổ, cùng với cuộc sống sung túc mà Albert cung cấp suốt hơn nửa năm qua, khả năng chịu đựng gian khổ của nàng lại càng ngày càng suy giảm.

Dẫu rằng chịu khổ chưa bao giờ là điều tốt, nhưng việc những người như Phynia chịu khổ là để trải nghiệm sự khó khăn trong cuộc sống của tầng lớp hạ lưu, bằng không, nhỡ đâu một ngày nào đó khi đưa ra quyết định, lại thốt ra những câu như “sao không ăn thịt băm” hay “không có bánh mì thì sao không ăn bánh ngọt” là coi như xong đời.

Nghĩ đến đây, Phynia bỗng cảm thấy mình lại có thêm sức mạnh – để cuối cùng không rơi vào kết cục như một vị hoàng hậu Marie nào đó, cố mà ăn thôi!

Albert, người vẫn luôn âm thầm dõi theo Phynia, khi thấy thiếu nữ nuốt chửng bánh mì đen một cách ngon lành, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn sửng sốt.

Ta chỉ muốn trêu ngươi một chút thôi, ngươi làm gì mà ăn hăng đến thế?

Thế nhưng ý chí kiên định cuối cùng cũng không thể chống lại sự phản đối của cơ thể, sau khi ăn vài miếng, thiếu nữ cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn.

Để không phải nôn ọe trước mặt mọi người, Phynia vội vàng cầm cốc uống một ngụm nước, mượn đó để nuốt trôi thức ăn trong miệng, rồi khẽ vỗ ngực vài cái, nàng nói với mọi người:

“Tôi ăn xong rồi.”

Omar nhìn lát bánh mì đen chỉ còn một nửa trước mặt Phynia, lạ lùng nghiêng đầu: “Chỉ ăn có thế thôi sao, chị Phynia?”

Còn Albert, thấy vẻ khó khăn của thiếu nữ, biết nàng đã đến giới hạn, liền mở lời giúp nàng giải vây: “Không sao, Phynia thường ngày vẫn chỉ ăn thế thôi.”

“À, ra vậy…”

Omar gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Phynia thấy vậy, trước tiên là liếc nhìn Albert một cách biết ơn, nhưng ngay sau đó nàng nhận ra Albert chính là kẻ chủ mưu gây ra cảnh tượng này, nên vẻ mặt biết ơn ban đầu nhanh chóng chuyển thành u oán, rồi nàng phồng má lườm Albert một cái, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

“(ಠ_ಠ)…”

Nhìn những Biến Hóa biểu cảm phong phú của thiếu nữ, Albert không khỏi lắc đầu bật cười.

Chẳng mấy chốc, đoàn người kết thúc bữa tối. Phynia vốn định trở về, nhưng khi nhìn thấy cha của Omar, một ý nghĩ chợt nảy ra trong lòng, thế là nàng dừng bước, hỏi cha của Omar:

“Tiên sinh Nell, ngài thấy cuộc sống hiện tại của gia đình ngài thế nào?”

Nell chính là tên của cha Omar. Khi thấy Phynia dừng lại và hỏi mình câu này, Nell lập tức lộ vẻ phàn nàn trên mặt.

“Thế nào ư? Có thể miễn cưỡng sống sót đã là tốt lắm rồi…” Nell thở dài nói, nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng nhận ra mình không phải đang nói chuyện với hàng xóm láng giềng, mà là với một quý cô có vẻ là quý tộc, thế là vội vàng bổ sung: 

“Dĩ nhiên rồi, các đại nhân ở trên cao cũng đã đủ quan tâm đến những người nghèo như chúng tôi rồi, chỉ là bản thân chúng tôi còn chưa đủ cố gắng thôi…”

Nghe thấy câu nói kinh điển về việc “chưa đủ cố gắng” này, vẻ mặt của Phynia suýt chút nữa không giữ được.

Nhịn một hồi lâu, nàng mới ho khan hai tiếng hỏi:

“Khụ khụ, tức là không hài lòng đúng không… Vậy ngài nghĩ, mức lương công việc hiện tại của ngài phải đạt bao nhiêu thì gia đình ngài mới có thể sống an ổn?”

“Đạt bao nhiêu?”

Thấy Phynia hỏi vậy, Nell cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Nghĩ một lúc lâu, hắn mới trả lời:

“Chắc khoảng tám mươi đồng tệ mỗi ngày, như vậy thì gia đình chúng tôi cũng có thể tích lũy được chút tiền tiết kiệm.”

“Tám mươi? Vậy thì lương hiện tại của ngài còn kém xa đấy.” Phynia mỉm cười nói: “Vậy nếu khi ốm đau chính phủ cung cấp y tế miễn phí, ngài nghĩ lương của ngài có thể giảm bao nhiêu so với tám mươi đồng tệ?”

“Y tế miễn phí?” Nell kinh ngạc nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao? Nhưng dù có trừ đi tiền chữa bệnh, thì vẫn là tám mươi đồng tệ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tám mươi đồng tệ này chưa bao giờ tính đến chuyện chữa bệnh.”

“Tôi hiểu rồi.” Phynia bất lực xoa xoa thái dương: “Vậy nếu đột nhiên phải chữa bệnh thì sao?”

“Trước tiên cứ cố gắng chịu đựng, đến khi thật sự không chịu nổi nữa thì mới ra ngoài tìm bác sĩ, nếu tiền chữa bệnh không nhiều thì cứ nợ bác sĩ trước, rồi cả nhà ăn ít đi, dùng một hai tháng để từ từ trả.

Nếu cần nhiều tiền hơn, thì phải xem người bệnh là ai, như tôi và Omar mà ốm thì sẽ tìm người cho vay nặng lãi mượn một khoản, rồi từ từ trả trong bảy đến tám năm, còn như mẹ của Omar thì đành phó mặc cho số phận…”

Bác sĩ Granger nghe vậy cũng không ngừng gật đầu, chứng minh cho Phynia thấy đây là chuyện thường tình ở khu ổ chuột.

“…”

Được rồi.

Ý nghĩ của mình vẫn còn quá tiên tiến, Phynia nghĩ, người dân trong khu ổ chuột làm sao có thể có vốn để dành dụm tiền chữa bệnh?

Cách làm của cha Omar thường mới là chuyện thường tình ở khu ổ chuột.

“Vậy nếu muốn cải tạo lại ngôi nhà đang ở hiện tại, với thu nhập tám mươi đồng tệ mỗi ngày của ngài, thì cần bao nhiêu thời gian để dành dụm đủ tiền?”

Phynia lại hỏi, nhưng ngoài dự đoán của nàng, Nell không hề suy nghĩ mà trực tiếp lắc đầu trả lời:

“Không thể cải tạo.”

“Tại sao?”

“Giả xử cả khu ổ chuột chỉ có nhà cô là sáng sủa tươm tất, người khác sẽ nhìn thế nào? Nếu bị người ta ghen ghét, buổi tối sẽ có người tạt phân lên tường đấy.”

“Tôi hiểu rồi.”

Phynia gật đầu.

Đây cũng là một điểm cần lưu ý.

Nàng lại hỏi câu hỏi cuối cùng:

“Vậy ngài nghĩ, ông chủ nơi ngài đang làm việc, số tiền kiếm được có thể trả cho ngài… chính xác hơn là tất cả những người khuân vác, tám mươi đồng tệ tiền lương mỗi ngày không?”

“Chắc chắn có thể.”

Nell trả lời ngay lập tức, hoàn toàn không cần một chút suy nghĩ nào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận