Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân- Liên Quan Đến Tác Phẩm
- Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy
- Chương 01 - Xuyên không rồi
- Chương 02 - Cội nguồn của mọi tội ác
- Chương 03 - Bị mua rồi...
- Chương 04 - Lần đầu trò chuyện
- Chương 05 - Khởi đầu mới
- Chương 06 - Ma Pháp
- Chương 07 - Hệ thống?
- Chương 08 - Năng lực hệ thống
- Chương 09 - Hầu Gái Phynia
- Chương 10 - Nữ thần khế ước
- Chương 11 - Học Viện Đế Quốc
- Chương 12 - Ta, Phynia, thiên tài ma pháp!
- Chương 13 - Pháp Thuật Đại Đạo
- Chương 14 - Hoàng Đế Ursel
- Chương 15 - Học sinh xuất sắc
- Chương 16 - Chị gái đại nhân
- Chương 17 - Ella Hiếu Chiến
- Chương 18 - Đoàn Kỵ Sĩ Thiên Nga
- Chương 19 - Lịch sử
- Chương 20 - Đoán ra thân phận
- Chương 21 - Ta là dị tộc
- Chương 22 - Quyết liệt tạm thời
- Chương 23 - Điễn Lễ Sắc Phong
- Chương 24 - Chuẩn bị tiệc tối
- Chương 25 - Ella khuyên bảo
- Chương 26 - Mùi thuốc súng trước yến hội
- Chương 27 - Tranh đấu tại yến hội
- Chương 28 - Phynia biện luận
- Chương 29 - Con tim hòa làm một
- Chương 30 - Vũ hội
- Chương 31 - Các thiếu nữ bị ngược đãi
- Chương 32 - Xuất phát, Rusatinia
- Chương 33 - Trên hành trình
- Chương 34 - Trên hành trình (2)
- Chương 35 - Quý cô mèo đen
- Chương 36 - Quý cô mèo đen (2)
- Chương 37 - Ủy thác đầu tiên tại công hội mạo hiểu giả
- Chương 38 - Bé gái bị đóng băng
- Chương 39 - Kế hoạch dụ dỗ
- Chương 40 - Học trò mới
- Chương 41 - Camilla ghi chép kiến thức
- Chương 42 - Camilla ghi chép kiến thức (2)
- Chương 43 - Camilla ghi chép kiến thức (3)
- Chương 44 - Quý tộc, quan viên, quân đội, giám mục
- Chương 45 - Tể Tướng tiểu thư
- Chương 46 - Quý tộc, quan viên, quân đội, giám mục (2)
- Chương 47 - Quý tộc, quan viên, quân đội, giám mục (3)
- Chương 48 - Pháo đài diều hâu
- Chương 49 - Hét lớn một tiếng rồi xong pha
- Chương 50 - Kế hoạch sản nghiệp của Rusatinia
- Chương 51 - Kế hoạch sản nghiệp của Rusatinia (2)
- Chương 52 - Kế hoạch sản nghiệp của Rusatinia (3)
- Chương 53 - Băng Sương Camilla
- Chương 54 - Nha lang
- Chương 55 - Quả trứng
- Chương 56 - Liliana
- Chương 57 - Giáo hội Mì Spaghetti Bay
- Chương 58 - Nhà máy Công nghiệp Nặng Lambeau
- Chương 59 - Cừu hận
- Chương 60 - Trước xây dựng (1)
- Chương 61 - Trước xây dựng (2)
- Chương 62 - Thoth triệu kiến
- Chương 63 - Nghi Thức
- Chương 64 - Tương lai
- Chương 65 - Thường ngày (1)
- Chương 66 - Thường ngày (2)
- Chương 67 - Thường ngày (3)
- Chương 68 - Thường ngày (4)
- Chương 69 - Thường ngày (5)
- Chương 70 - Thường ngày (6)
- Chương 71 - Yarronves
- Chương 72 - Đột phá
- Chương 73 - Cự long
- Chương 74 - Tuyết thiên
- Chương 75 - Cải cách quân chế (1)
- Chương 76 - Cải cách quân chế (2)
- Chương 77 - Cải cách quân chế (3)
- Chương 78 - Dược tề cùng mưu đồ bí mật
- Chương 79 - Trên đường
- Chương 80 - Đại Công Tước
- Chương 81 - Gặp lại Ella
- Chương 82 - Địch ý nho nhỏ
- Chương 83 - Bảy trăm năm nữa mới phá sản
- Chương 84 - Dược tề
- Chương 85 - Bán cho mỗi người
- Chương 86 - Oán khí của thiếu nữ
- Chương 87 - Đạt được giao dịch
- Chương 88 - Buổi chiều của hai người
- Chương 89 - Chuyện phiếm tại quán cà phê
- Chương 90 - Yến hội bắt đầu
- Chương 91 - Thân Phận
- Chương 92 - Biến động tâm cảnh
- Chương 93 - Phynia khuyên nhủ
- Chương 94 - Cảm tình của thiếu nữ
- Chương 95 - Tình bạn
- Chương 96 - Không có vết thương
- Chương 97 - Hắc ám đột kích
- Chương 98 - Hắc ám đột kích (2)
- Chương 99 - Uy lực của Truyền Kỳ
- Chương 100 - Tác dụng của thiếu nữ
- Chương 101 - Huyết tộc
- Chương 102 - Thần Giáng
- Chương 103 - Ta về rồi
- Chương 104 - Nhà thiết kế nơi vương đô
- Chương 105 - Hội nghị nhà Makotkin
- Chương 106 - Rin
- Chương 107 - Thành Bell
- Chương 108 - Ủy thác
- Chương 109 - Đánh cờ (1)
- Chương 110 - Đánh cờ (2)
- Chương 111 - Đánh cờ (3)
- Chương 112 - Đánh cờ (4)
- Chương 113 - Đánh cờ (5)
- Chương 114 - Đánh cờ (6)
- Chương 115 - Phóng thích chó săn chiến tranh (1)
- Chương 116 - Phóng thích chó săn chiến tranh (2)
- Chương 117 - Phóng thích chó săn chiến tranh (3)
- Chương 118 - Phóng thích chó săn chiến tranh (4)
- Chương 119 - Phóng thích chó săn chiến tranh (5)
- Chương 120 - Phóng thích chó săn chiến tranh (6)
- Chương 121 - Kịch chiến (1)
- Chương 122 - Kịch chiến (2)
- Chương 123 - Kịch chiến (3)
- Chương 124 - Kịch chiến (4)
- Chương 125 - Kịch chiến (5)
- Chương 126 - Kịch chiến (6)
- Chương 127 - Kịch chiến (7)
- Chương 128 - Kịch chiến (8)
- Chương 129 - Kịch chiến (9)
- Chương 130 - Kịch chiến (10)
- Chương 131 - Kịch chiến (11)
- Chương 132 - Kịch chiến (12)
- Chương 133 - Kịch chiến (13)
- Chương 134 - Kịch chiến (14)
- Chương 135 - Kịch chiến (15)
- Chương 136 - Kịch chiến (Kết)
- Chương 137 - Xử lý
- Chương 138 - Tiền giờ làm thêm
- Chương 139 - Lời mời
- Chương 140 - Đến Giáo Hội
- Chương 141 - Thị sát mỏ quặng
- Chương 142 - Thị sát công xưởng
- Chương 143 - Quân đoàn
- Chương 144 - Bản thảo vĩ đại của Phynia
- Chương 145 - Cường ngạnh
- Chương 146 - Khách đến thăm
- Chương 147 - Nước mắt của Ella
- Chương 148 - Chim ưng non đã lớn
- Chương 149 - Farogu
- Chương 150 - Nhà của Atina
- Chương 151 - Hừ! Muốn trốn ư?
- Chương 152 - Đàm phán
- Chương 153 - Thuyết phục
- Chương 154 - Zimmerman
- Chương 155 - Trên đường
- Chương 156 - Ước định
- Chương 157 - Ngày thường của Albert
- Chương 158 - Thái độ
- Chương 159 - Phương án mới cho Trượng Hỏa Thương
- Chương 160 - Kẻ ngán đường
- Chương 161 - Kẻ ngán đường (2)
- Chương 162 - Kẻ ngán đường (3)
- Chương 163 - Hoàng Đế già yếu
- Chương 164 - Ngày đầu tiên
- Chương 165 - Gặp lại Valentine
- Chương 166 - Nghiệp chướng nặng nề Phynia
- Chương 167 - Tìm kiếm nhân tài
- Chương 168 - Hiến pháp
- Chương 169 - Gặp được nhân tài
- Chương 170 - Hy vọng cùng thực tế
- Chương 171 - Gặt hái nhân tài
- Chương 172 - Lừa gạt
- Chương 173 - Ain
- Chương 174 - Giờ ngọ
- Chương 175 - Phương sách
- Chương 176 - Về nhà
- Chương 177 - Hẹn hò?
- Chương 178 - Ước chiến, khởi động! (1)
- Chương 179 Ước chiến, khởi động! (2)
- Chương 180 - Ước chiến, khởi động! (3)
- Chương 181 - Ước chiến, khởi động! (4)
- Chương 182 - Ước chiến, khởi động! (5)
- Chương 183 - Ước chiến, khởi động! (6)
- Chương 184 - Ước chiến, khởi động! (7)
- Chương 185 - Ước chiến, khởi động! (8)
- Chương 186 - Chuyện ngoài ý muốn khi đang hẹn hò
- Chương 187 - Khu ổ chuột
- Chương 188 - Omar
- Chương 189 - Chính phủ là hắc bang
- Chương 190 - Khởi nguyên của quốc gia
- Chương 191 - Hoang ngôn tạo dựng quốc gia
- Chương 192 - Ngọn lửa đầu tiên
- Chương 193 - Bác sĩ
- Chương 194 - Đấu võ mồm
- Chương 195 - Đến
- Chương 196 - Chữa bệnh
- Chương 197 - Hỏi thăm
- Chương 198 - Về nhà
- Chương 199 - Cuộc trò chuyện của thiếu nữ
- Chương 200 - Ba định luật cơ học (1)
- Chương 201 - Ba định luật cơ học (2)
- Chương 202 - Vợ chồng Roland
- Chương 203 - Luận văn của Phynia (1)
- Chương 204 - Luận văn của Phynia (2)
- Chương 205 - Luận văn của Phynia (3)
- Chương 206 - Luận văn của Phynia (4)
- Chương 207 - Luận văn của Phynia (5)
- Chương 208 - Tháp pháp sư của thiếu nữ
- Chương 209 - Thẩm phán (1)
- Chương 210 - Thẩm phán (2)
- Chương 211 - Thẩm phán (3)
- Quyển II: Cuồng Vương Ain
- Quyển III: Ta Là Ngọn Sóng
- Quyển IV: Elysium, Miền Cực Lạc
- Ngoại truyện: Một Cuộc Phiêu Lưu Nho Nhỏ
- Quyển V: Chư Thần Đại Chiến
- Ngoại Truyện: Từng một thời mang tên Anna
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Phynia ngồi tại bàn ăn, tay cầm một lát bánh mì đen, nhìn những hạt lúa mạch thô ráp và cám trên bề mặt bánh, không khỏi cảm thấy đắng chát trong lòng.
Đây chính là lý do nàng không muốn dùng bữa tối tại nhà Omar.
Dẫu cho một vĩ nhân tên Lý Đức Thắng từng nói, con người không thể tách rời quần chúng mà ngự trị tại nơi cao, nhưng bất kể Phynia tâm niệm đồng tình với câu nói ấy đến đâu, thì cơ thể nàng từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng phải lo toan cơm áo gạo tiền, vẫn vô cùng kháng cự món ăn thô ráp trước mắt.
Phynia khẽ hít một hơi rồi hé đôi môi nhỏ cắn một miếng bánh mì, nhai kỹ, cảm nhận sự ma sát giữa khoang miệng và cám. Đến khi nhai gần xong, nàng mới gắng sức nuốt xuống, rồi vội vàng cầm cốc uống một ngụm nước.
Nàng cứ thế ăn từng miếng nhỏ, đồng thời lén lút quan sát những người khác. Gia đình Omar và bác sĩ Granger đã quen với loại thức ăn này từ lâu, dĩ nhiên không hề có biểu hiện gì khác lạ, nhưng điều khiến Phynia khá ngạc nhiên là Albert, Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc Lothiris, lại có thể ăn được món này.
Dĩ nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra, rằng Albert kiếp trước là người thường xuyên dẫn binh ra trận, chắc chắn không thể lúc nào cũng được cung cấp ba bữa một ngày tiêu chuẩn, chuyện có gì ăn nấy chắc chắn thường xuyên xảy ra.
Nghĩ kỹ lại, hắn chắc cũng từng ăn không ít món tương tự nhỉ?
Tuy nhiên, Phynia vẫn còn nhớ rõ, hồi ấy Albert cùng nàng dùng bữa tại nhà Camilla cũng tỏ vẻ không quen như nàng. Nhìn theo hướng này, Albert hiện tại đã vượt qua phản ứng bản năng của cơ thể khi mới trọng sinh, bắt đầu từng ngày điều chỉnh trở lại trạng thái trước khi hắn trọng sinh.
Ngược lại với chính mình… Phynia trong lòng không khỏi hổ thẹn lắc đầu, cơ thể nàng trước khi gặp Albert, chẵng lẽ lại chưa từng trải qua nỗi khổ nào ư? Cám lợn, rễ cỏ, vỏ cây… mùi vị của những thứ ấy đến nay vẫn còn đọng lại trong ký ức, nhưng vì kiếp trước chưa từng chịu khổ, cùng với cuộc sống sung túc mà Albert cung cấp suốt hơn nửa năm qua, khả năng chịu đựng gian khổ của nàng lại càng ngày càng suy giảm.
Dẫu rằng chịu khổ chưa bao giờ là điều tốt, nhưng việc những người như Phynia chịu khổ là để trải nghiệm sự khó khăn trong cuộc sống của tầng lớp hạ lưu, bằng không, nhỡ đâu một ngày nào đó khi đưa ra quyết định, lại thốt ra những câu như “sao không ăn thịt băm” hay “không có bánh mì thì sao không ăn bánh ngọt” là coi như xong đời.
Nghĩ đến đây, Phynia bỗng cảm thấy mình lại có thêm sức mạnh – để cuối cùng không rơi vào kết cục như một vị hoàng hậu Marie nào đó, cố mà ăn thôi!
Albert, người vẫn luôn âm thầm dõi theo Phynia, khi thấy thiếu nữ nuốt chửng bánh mì đen một cách ngon lành, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn sửng sốt.
Ta chỉ muốn trêu ngươi một chút thôi, ngươi làm gì mà ăn hăng đến thế?
Thế nhưng ý chí kiên định cuối cùng cũng không thể chống lại sự phản đối của cơ thể, sau khi ăn vài miếng, thiếu nữ cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn.
Để không phải nôn ọe trước mặt mọi người, Phynia vội vàng cầm cốc uống một ngụm nước, mượn đó để nuốt trôi thức ăn trong miệng, rồi khẽ vỗ ngực vài cái, nàng nói với mọi người:
“Tôi ăn xong rồi.”
Omar nhìn lát bánh mì đen chỉ còn một nửa trước mặt Phynia, lạ lùng nghiêng đầu: “Chỉ ăn có thế thôi sao, chị Phynia?”
Còn Albert, thấy vẻ khó khăn của thiếu nữ, biết nàng đã đến giới hạn, liền mở lời giúp nàng giải vây: “Không sao, Phynia thường ngày vẫn chỉ ăn thế thôi.”
“À, ra vậy…”
Omar gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Phynia thấy vậy, trước tiên là liếc nhìn Albert một cách biết ơn, nhưng ngay sau đó nàng nhận ra Albert chính là kẻ chủ mưu gây ra cảnh tượng này, nên vẻ mặt biết ơn ban đầu nhanh chóng chuyển thành u oán, rồi nàng phồng má lườm Albert một cái, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
“(ಠ_ಠ)…”
Nhìn những Biến Hóa biểu cảm phong phú của thiếu nữ, Albert không khỏi lắc đầu bật cười.
Chẳng mấy chốc, đoàn người kết thúc bữa tối. Phynia vốn định trở về, nhưng khi nhìn thấy cha của Omar, một ý nghĩ chợt nảy ra trong lòng, thế là nàng dừng bước, hỏi cha của Omar:
“Tiên sinh Nell, ngài thấy cuộc sống hiện tại của gia đình ngài thế nào?”
Nell chính là tên của cha Omar. Khi thấy Phynia dừng lại và hỏi mình câu này, Nell lập tức lộ vẻ phàn nàn trên mặt.
“Thế nào ư? Có thể miễn cưỡng sống sót đã là tốt lắm rồi…” Nell thở dài nói, nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng nhận ra mình không phải đang nói chuyện với hàng xóm láng giềng, mà là với một quý cô có vẻ là quý tộc, thế là vội vàng bổ sung:
“Dĩ nhiên rồi, các đại nhân ở trên cao cũng đã đủ quan tâm đến những người nghèo như chúng tôi rồi, chỉ là bản thân chúng tôi còn chưa đủ cố gắng thôi…”
Nghe thấy câu nói kinh điển về việc “chưa đủ cố gắng” này, vẻ mặt của Phynia suýt chút nữa không giữ được.
Nhịn một hồi lâu, nàng mới ho khan hai tiếng hỏi:
“Khụ khụ, tức là không hài lòng đúng không… Vậy ngài nghĩ, mức lương công việc hiện tại của ngài phải đạt bao nhiêu thì gia đình ngài mới có thể sống an ổn?”
“Đạt bao nhiêu?”
Thấy Phynia hỏi vậy, Nell cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Nghĩ một lúc lâu, hắn mới trả lời:
“Chắc khoảng tám mươi đồng tệ mỗi ngày, như vậy thì gia đình chúng tôi cũng có thể tích lũy được chút tiền tiết kiệm.”
“Tám mươi? Vậy thì lương hiện tại của ngài còn kém xa đấy.” Phynia mỉm cười nói: “Vậy nếu khi ốm đau chính phủ cung cấp y tế miễn phí, ngài nghĩ lương của ngài có thể giảm bao nhiêu so với tám mươi đồng tệ?”
“Y tế miễn phí?” Nell kinh ngạc nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao? Nhưng dù có trừ đi tiền chữa bệnh, thì vẫn là tám mươi đồng tệ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tám mươi đồng tệ này chưa bao giờ tính đến chuyện chữa bệnh.”
“Tôi hiểu rồi.” Phynia bất lực xoa xoa thái dương: “Vậy nếu đột nhiên phải chữa bệnh thì sao?”
“Trước tiên cứ cố gắng chịu đựng, đến khi thật sự không chịu nổi nữa thì mới ra ngoài tìm bác sĩ, nếu tiền chữa bệnh không nhiều thì cứ nợ bác sĩ trước, rồi cả nhà ăn ít đi, dùng một hai tháng để từ từ trả.
Nếu cần nhiều tiền hơn, thì phải xem người bệnh là ai, như tôi và Omar mà ốm thì sẽ tìm người cho vay nặng lãi mượn một khoản, rồi từ từ trả trong bảy đến tám năm, còn như mẹ của Omar thì đành phó mặc cho số phận…”
Bác sĩ Granger nghe vậy cũng không ngừng gật đầu, chứng minh cho Phynia thấy đây là chuyện thường tình ở khu ổ chuột.
“…”
Được rồi.
Ý nghĩ của mình vẫn còn quá tiên tiến, Phynia nghĩ, người dân trong khu ổ chuột làm sao có thể có vốn để dành dụm tiền chữa bệnh?
Cách làm của cha Omar thường mới là chuyện thường tình ở khu ổ chuột.
“Vậy nếu muốn cải tạo lại ngôi nhà đang ở hiện tại, với thu nhập tám mươi đồng tệ mỗi ngày của ngài, thì cần bao nhiêu thời gian để dành dụm đủ tiền?”
Phynia lại hỏi, nhưng ngoài dự đoán của nàng, Nell không hề suy nghĩ mà trực tiếp lắc đầu trả lời:
“Không thể cải tạo.”
“Tại sao?”
“Giả xử cả khu ổ chuột chỉ có nhà cô là sáng sủa tươm tất, người khác sẽ nhìn thế nào? Nếu bị người ta ghen ghét, buổi tối sẽ có người tạt phân lên tường đấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Phynia gật đầu.
Đây cũng là một điểm cần lưu ý.
Nàng lại hỏi câu hỏi cuối cùng:
“Vậy ngài nghĩ, ông chủ nơi ngài đang làm việc, số tiền kiếm được có thể trả cho ngài… chính xác hơn là tất cả những người khuân vác, tám mươi đồng tệ tiền lương mỗi ngày không?”
“Chắc chắn có thể.”
Nell trả lời ngay lập tức, hoàn toàn không cần một chút suy nghĩ nào.


0 Bình luận