Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 188 - Omar

1 Bình luận - Độ dài: 1,554 từ - Cập nhật:

Ngoài sự hậu thuẫn từ chính Hoàng Đế, ai dám động thổ lớn đến vậy trong thành St. Mill?

Mà muốn có được sự ủng hộ của Ursel, Hoàng Đế đương nhiệm, là điều không thể, còn Ain, vị Hoàng Đế kế nhiệm, cũng chẳng thể trông cậy — xét cho cùng, hai người này chẳng có chút liên hệ nào với Phynia. Người duy nhất nàng thiếu nữ có thể hy vọng chính là Albert, người có cơ hội chiến thắng trong cuộc nội chiến Đế Quốc tương lai.

Cảm nhận được sự tin tưởng từ nàng thiếu nữ, Albert không khỏi mỉm cười.

“Cảm giác gánh nặng trên vai ta lại nặng thêm rồi…”

Phynia liếc xéo hắn một cái đầy vẻ khó chịu: “Thật sao? Sao tôi chẳng thấy gì? Đừng tưởng tôi không biết trong lòng ai đó thực ra chẳng hề ủng hộ ý tưởng của tôi.”

“Khụ khụ, thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa.”

Albert lúng túng xua tay. Dù đã trải qua quãng thời gian dài ở bên nhau, thái độ của hắn đối với dân thường cũng đã thay đổi nhiều dưới ảnh hưởng của nàng thiếu nữ, nhưng hắn vẫn không thể như Phynia, cứ thế mà rải rắc lòng trắc ẩn tràn đầy của mình khắp nơi.

Trong mắt Albert, những người ở khu ổ chuột rơi vào tình cảnh này chẳng qua là vì chưa đủ cố gắng mà thôi. Nếu thực sự dốc hết sức để vươn lên, cớ gì phải an phận cả đời ở đó?

Dù không hiểu, nhưng hắn cũng sẽ không vì một vấn đề nhỏ nhặt về người man di mà cãi vã với Phynia như thuở ban đầu hai người mới quen. Giờ đây, hắn đã học được cách tôn trọng hoàn toàn suy nghĩ của nàng thiếu nữ, trao cho nàng đủ quyền lực, rồi để nàng tự làm theo ý mình.

Còn về việc có thành công hay không, Albert vốn dĩ chẳng mấy bận tâm.

Xét theo phong cách hành sự của Phynia, những việc nàng làm thành công thường mang lại lợi ích cho hắn, mà dù không thành công thì cũng chẳng có kết quả xấu gì cả.

Giống như kế hoạch cải tạo khu ổ chuột này. Nếu thành công, đương nhiên sẽ có lợi cho hắn và thành St. Mill. Nếu thất bại, cùng lắm thì khu ổ chuột này cứ tiếp tục mục nát mà thôi.

Thu lại những suy nghĩ trong đầu, Albert hỏi Phynia ý kiến về cách xử lý cậu bé.

“Cậu bé tên Omar này… cô định làm gì?”

Phynia liếc nhìn Omar bên cạnh, cất tiếng hỏi lại: “Còn anh định thế nào?”

“Nếu để ta quyết định, đương nhiên là giao cho đội tuần tra nhốt vài ngày.”

“À, vậy sao.”

Phynia gật đầu, rồi quay sang nhìn Omar.

Lúc này Omar đã run rẩy không ngừng vì lời nói của Albert về việc “giao cho đội tuần tra nhốt vài ngày”. Mãi đến khi Phynia dùng ánh mắt mỉm cười nhìn mình, cậu bé mới dần dần yên lòng.

Thấy dáng vẻ đáng thương của Omar, giọng nói của Phynia cũng vô thức dịu dàng hơn đôi chút.

“Omar, vừa nãy em chỉ nói tên và lai lịch của mình cho chị thôi. Bây giờ có thể nói cho chị biết tại sao em lại phải trộm tiền của chị không? Chị thấy em thực ra là một cậu bé ngoan, chắc chắn có nỗi khổ tâm gì đó. Có thể kể nỗi khổ tâm của mình cho chị nghe không?”

Nói xong câu này, nàng lại mím môi, rồi bổ sung ngay sau đó.

“Đương nhiên, tuyệt đối đừng bịa đặt lời nói dối nào để lừa chị nhé. Chị là một pháp sư, vừa nãy tìm thấy em là nhờ dùng ma pháp. Nếu nói dối là chị có thể nhìn ra được đấy~”

Phynia muốn nói rằng nàng tuy lương thiện, nhưng không phải là kiểu thánh mẫu ngốc nghếch, đối phương nói gì cũng tin.

Dù có thương xót cậu bé tên Omar đến mấy, nàng cũng sẽ không tin tưởng cậu bé vô cớ.

Omar nghe vậy sợ hãi run rẩy, nhưng vì cậu bé không định nói dối về chuyện này, nên nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu bé mở miệng nói.

“Vì mẹ của em…”

Toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối rất đơn giản.

Mẹ của Omar bị bệnh, cần một khoản tiền lớn mới có thể mời thầy thuốc đến khám. Tuy nhiên, gia đình Omar sống trong khu ổ chuột không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy.

Cha cậu bé làm phu khuân vác mỗi ngày cũng chỉ kiếm được hai ba mươi đồng xu. Số tiền này hoàn toàn không đủ cho người mẹ đang nằm trên giường bệnh, chứ đừng nói đến việc phải lo liệu cuộc sống hàng ngày của cả gia đình.

Thấy cha mẹ mình đau khổ như vậy, Omar cuối cùng quyết định đi trộm tiền của người giàu để chữa bệnh cho mẹ.

Omar có khả năng hành động rất mạnh mẽ. Sau khi hạ quyết tâm trong lòng, cậu bé nhanh chóng lập ra kế hoạch.

Đầu tiên, cậu bé tìm thấy một bộ quần áo khá tươm tất trong đống rác ở ngoại ô khu nhà giàu. Sau khi tự mình giặt sạch sẽ một cách bí mật, cậu bé mặc nó và đi lang thang quanh khu thương mại gần đó, tìm kiếm những người đặc biệt giàu có.

Omar biết rằng việc mất cùng một số tiền, đối với người có thu nhập mười kim tệ mỗi tháng và người có thu nhập một trăm kim tệ mỗi tháng hoàn toàn không phải là cùng một khái niệm.

Cậu bé trộm mười kim tệ của một người bình thường, người đó sẽ dốc hết sức tìm kiếm Omar, nhưng trộm mười kim tệ của một người giàu, dù họ có phát hiện ra, có lẽ cũng chẳng buồn quan tâm.

Dù sao thì mười kim tệ này có lẽ còn không đủ tiền một bữa ăn của họ.

Sau vài ngày rình rập quanh quảng trường Stefan, Omar cuối cùng đã nhắm vào Phynia.

Có ba lý do chính cho việc này.

Thứ nhất, chiếc nơ tóc mà Phynia mua ở tiệm trang sức, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết giá trị không nhỏ, điều này có nghĩa là nàng rất có thể là một người giàu có.

Thứ hai, hôm nay Phynia mặc váy, túi được may vào váy, Omar dù có thò tay vào túi thì nàng cũng không cảm nhận được.

 Cuối cùng, lúc đó Phynia vì Albert mà đầu óc trực tiếp “đơ”, nhìn qua là thấy ngây ngô dễ ra tay…

“Chậc…”

Nghe Omar nhận xét về mình, Phynia bất mãn tặc lưỡi, rồi dùng một tay mà chém vào chán Omar.

“Đau quá!”

“Lần sau nói chuyện chú ý một chút, nhóc con.”

Phynia cảnh cáo một câu như vậy, rồi tiếp tục hỏi.

“Vậy tại sao em lại trả tiền cho chị? Không phải còn mẹ cần cứu sao?”

Omar hơi liếc mắt đi chỗ khác: “Vì chị vừa cứu em, trông có vẻ là người tốt. Mẹ nói người tốt nên được báo đáp.”

Phynia u ám nói: “Nói dối không phải là điều một đứa trẻ ngoan nên làm đâu…”

“Ể?”

Omar hoảng hốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đồng tử vốn bình thường của Phynia, không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ tươi lấp lánh.

“Đây là…”

“Ma pháp Tiên Tri tứ hoàn, Trinh Trắc Hoang Ngôn.” Phynia chỉ ngón tay phải vào mắt mình, đắc ý cười nói: “Em nghĩ là chị vừa nãy đang đùa với em đấy chứ? Nhanh nói ra suy nghĩ thật lòng của mình đi, nếu không chị sẽ giận đấy.”

“Em biết rồi.” Nghe Phynia giải thích, Omar lập tức cúi đầu như một con gà chọi thua trận nói: “Vì em bị anh chị tìm thấy rồi, mà em lại không đánh lại anh trai kia, kim tệ chắc chắn không giữ được. Đã vậy chi bằng thể hiện tốt một chút, chủ động trả kim tệ cho anh chị, rồi mong anh trị thấy em là đứa trẻ ngoan mà tha cho em.”

Màu đỏ tươi trong mắt Phynia dần biến mất, điều này cho thấy lần này Omar quả thực đang nói thật.

“Vậy bệnh của mẹ em thì sao?”

“Còn làm sao nữa, lại đi tìm người khác mà trộm thôi.” Omar vô tư nhún vai.

Đây thật sự là một đứa trẻ sao?

Câu trả lời này chẳng phải quá bình tĩnh rồi sao!?

Nhìn vẻ mặt hiển nhiên của Omar, Phynia không khỏi thầm than trong lòng.

Nhưng thiếu nữ cũng hiểu, có một câu nói rằng con nhà nghèo sớm phải tự lập. Tình cảnh của gia đình Omar dù ở khu ổ chuột cũng coi là tệ, dù sao, những người khác đâu có gánh nặng bệnh tật như mẹ của Omar… Phynia bất lực lắc đầu, một lần nữa hỏi Albert.

“Nghe xong lý do này, Albert còn định cho Omar vào tù không?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận