Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 238 - Tranh tài?

1 Bình luận - Độ dài: 3,879 từ - Cập nhật:

Ma pháp ư?

Phynia sững sờ, nhưng rồi nàng chợt nhớ ra chuyện Camilla đã dạy nàng thi triển ma pháp tối qua, sắc mặt có chút do dự.

“Chắc là… vẫn dùng được chứ?”

“Chắc là?”

Đại sư Valentine có vẻ không hiểu, chau mày nghi hoặc nhìn Phynia.

Dù sao ông chưa từng mất trí nhớ, nên hoàn toàn không thể biết Phynia đang ở trạng thái nào.

Những ghi chép về việc pháp sư mất trí nhớ trong các điển tịch cũng vô cùng hiếm hoi.

Linh hồn là thứ quá huyền bí, sự nghiên cứu của nhân loại trong lĩnh vực này quả thực còn quá nông cạn.

Và đúng lúc này, chưa đợi Phynia mở lời đáp, Camilla đang ngồi liền chủ động đứng dậy nói:

“Ông Valentine ơi, sư phụ Phynia quên cách sử dụng ma pháp rồi, nhưng cơ thể vẫn còn nhớ cách điều khiển ma lực. Tối qua con dùng ma lực cho sư phụ xem, sư phụ đã nhanh chóng học được.”

“Ồ, là vậy sao?”

Đại sư Valentine nghe vậy liền quay sang nhìn Phynia: “Vậy hãy thể hiện cho ta xem khả năng điều khiển ma lực của con, Phynia.”

Điều khiển ma lực?

Có phải là làm như tối qua không?

Dù Phynia không hoàn toàn hiểu hết một vài từ ngữ trong lời nói của đại sư Valentine và Camilla, nhưng dựa vào ngữ cản thì thiếu nữ vẫn dễ dàng đoán ra đại sư Valentine muốn nàng làm gì.

“Vâng.”

Phynia gật đầu, sau đó ngón tay nàng liên tục khẽ chạm, rất nhanh, một đóa hoa nguyên tố rực rỡ đã hiện ra trong lòng bàn tay nàng.

“Đẹp quá!”

Ella đứng một bên phấn khích reo lên.

Trước bàn ăn, ánh mắt Siglisse và Liliana cũng lấp lánh sự phấn khích tương tự, khiến Sizanel ngồi cạnh không ngừng lắc đầu – quả nhiên, con gái và cự long chẳng khác gì nhau, luôn không có chút sức đề kháng nào trước những thứ lấp lánh rực rỡ như thế.

Yarronves cau mày một cách kỳ lạ, hắn đột nhiên cảm thấy mình bị xúc phạm.

Hắn nhìn quanh nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Là ảo giác sao?

Ở phía bên kia, đại sư Valentine nhìn thấy đóa hoa nguyên tố trên tay Phynia, liền hài lòng gật đầu.

“Có thể điều khiển nguyên tố trôi chảy đến vậy, rất tốt. Vậy ta hỏi con, Phyn—”

Đại sư Valentine theo bản năng muốn khảo hạch Phynia một phen, nhưng ngay lập tức ông chợt nhớ ra Phynia hiện giờ đã mất trí nhớ. Nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ của Phynia như thể chưa từng bị kiến thức vấy bẩn, đại sư Valentine không khỏi lắc đầu thở dài, rồi ánh mắt ông chuyển sang Camilla và Siglisse.

Mặc dù học trò của mình đã mất trí nhớ, nhưng ở đây không chỉ có một mình nàng là pháp sư.

Đại sư Valentine nói với hai người:

“Camilla, Siglisse, ta hỏi hai con, trong trường hợp nào thì một pháp sư có thể thi triển pháp thuật tức thời mà không cần dựa vào ngoại lực?”

Nghe câu hỏi như vậy, Siglisse lập tức ngồi thẳng người. Là một người đã trải qua nền giáo dục ma pháp hoàn chỉnh của phân viện Huyền Pháp, nàng tự nhiên trả lời trôi chảy câu hỏi này.

“Khi một pháp sư không ngừng thi triển ma pháp và ghi nhớ vững chắc chú văn của pháp thuật, hiểu rõ từng luồng ma lực nhỏ nhất trong pháp thuật, có thể làm theo ý muốn khi thi triển, như thể sai cánh tay chỉ ngón, cho đến khi đạt đến trình độ bản năng sẽ tự học được cách thi triển pháp thuật tức thời.”

“Vậy làm như vậy có khó khăn gì không?”

“Đương nhiên là có. Mặc dù chú văn của pháp thuật chỉ có ba mươi ký tự, nhưng ngay cả pháp thuật nhất hoàn đơn giản nhất thì chú văn cần thiết thường cũng là cả một trang giấy, còn chú văn cần cho pháp thuật cao cấp lại tăng theo cấp số nhân. Bất kỳ pháp sư nào cũng không thể ghi nhớ nhiều chú văn như vậy trong đầu, có thể nhớ được vài cái đơn giản đã là tốt lắm rồi.”

“Tốt tốt, cũng vì vậy mà phần lớn pháp sư cả đời đều không thể tự mình thi triển ma pháp tức thời. Nhưng ma pháp không ngừng tiến bộ, hiện nay số lượng pháp sư có thể thi triển pháp thuật tức thời đang ngày càng nhiều, điều này là vì sao?”

“Đương nhiên là nhờ ngoại lực.” Siglisse đáp, “Một pháp sư thường phải có ba vật phẩm thiết yếu – pháp bào, pháp trượng, và ma pháp thư. Pháp bào thường được cố định một đến hai pháp thuật phòng thủ bên trong, đồng thời vật liệu cũng cực kỳ bền chắc, có thể giúp pháp sư có thể lực kém chống đỡ đòn tấn công.

Pháp trượng có tác dụng tăng cường ma lực và lưu trữ ma pháp, cái trước có thể khuếch đại hiệu quả pháp thuật của pháp sư, cái sau thì biến pháp thuật từ cung tên thành nỏ tên, pháp sư có thể trước khi chiến đấu, lưu trữ ma pháp đã chuẩn bị sẵn vào pháp trượng, để đạt được hiệu quả tương tự như thi triển pháp thuật tức thời. Cuối cùng, chính là ma pháp thư, ma pháp thư được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, có thể kết nối với tinh thần của pháp sư.

Thông qua ma pháp thư, pháp sư có thể dễ dàng đưa những chú văn phức tạp vào não bộ, không chỉ tránh được việc tốn nhiều thời gian ghi nhớ chú văn, mà còn có thể trực tiếp xây dựng mô hình pháp thuật trong đầu. Sau đó chỉ cần pháp sư luyện tập nhiều hơn, tối ưu hóa việc niệm chú và động tác thi triển, là có thể trực tiếp thi triển ma pháp tức thời rồi.”

“Con nói rất đúng, xem ra kiến thức cơ bản của con rất vững chắc.”

Đại sư Valentine mỉm cười gật đầu, nhưng ngay sau đó lại chuyển đề tài.

“Tuy nhiên, đây chỉ là thủ đoạn của pháp sư hiện đại.

Dù là tự mình luyện tập hay mượn ma pháp thư, nói trắng ra đều là thông qua chú văn để dẫn dắt ma lực và giao tiếp với nguyên tố.

Nhưng nhiều người lại quên mất rằng, ma lực vốn dĩ là thứ của chính họ, họ hoàn toàn có thể không cần dựa vào chú văn để sử dụng ma lực của bản thân.

Các pháp sư cổ đại nếu muốn không ngừng tiến bước trên con đường cường giả, thì phải học cách trực tiếp điều khiển ma lực của bản thân để giao tiếp với nguyên tố, dùng linh hồn và tư tưởng của mình để khống chế ma pháp, bởi vì đây là điều kiện tiên quyết để thi triển pháp thuật tức thời.

Pháp sư không thể thi triển pháp thuật tức thời thì không thể chiến đấu độc lập, tự nhiên cũng không thể được gọi là cường giả chân chính.”

Vừa nói, đại sư Valentine cũng xòe bàn tay, dùng ma lực dẫn dắt nguyên tố, ngưng tụ ra một đóa hoa nguyên tố.

“Con cũng biết làm! Con cũng biết làm!”

₍₍⚞(˶˃ ꒳ ˂˶)⚟⁾⁾

Camilla phấn khích nói rồi chắp hai tay lại, ngưng tụ ra một đóa hoa băng sương.

“Tiểu quỷ ranh! Con chỉ là gian lận mà thôi!” Đại sư Valentine vừa cười vừa mắng: “Con vốn có thể chất hoá nguyên tố băng, bẩm sinh thân hòa với nguyên tố nước và nguyên tố gió, có bản lĩnh thì hãy như ta, dùng tất cả các nguyên tố để ngưng tụ ra xem nào.”

“Ưm…” (◞‸◟)

Camilla, người có tâm tư nhỏ bé bị vạch trần, bĩu môi cúi đầu.

Nàng quả thực không thể tạo ra đóa hoa nguyên tố như Phynia và đại sư Valentine.

Nhưng rất nhanh Camilla đã hết buồn, quay sang nhìn Yarronves đang ngồi xem kịch bên cạnh.

“Sư phụ Yarronves, ngài có thể tạo ra đóa hoa nguyên tố như thế này không?”

“Ừm?”

Yarronves không nói gì, chỉ nhướng mày, rồi giơ ngón trỏ phải lên, một đóa hoa nguyên tố rực rỡ cũng xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Ở phía bên kia, đại sư Valentine nói với Siglisse:

“Con có biết ma pháp nào có thể làm được điều này không?”

“…Không có ạ.”

Siglisse suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Đương nhiên không thể có.” Đại sư Valentine cười nói: “Ma pháp là kỹ thuật thực dụng, bất kỳ pháp thuật nào được tạo ra cũng đều là để giải quyết vấn đề, những chuyện như ngưng tụ một đóa hoa thế này thì làm sao có pháp sư nào lại chuyên tâm xây dựng pháp thuật cho nó?”

“Thì ra là vậy…”

Siglisse nhìn Camilla, rồi lại nhìn Yarronves, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Trong số các pháp sư có mặt, chỉ có nàng là không thể làm được điều này.

Đại sư Valentine dường như nhận ra tâm trạng của Siglisse, liền mỉm cười nhắc nhở:

“Về chuyện này thì con không cần phải tự ti. Pháp thuật đã phát triển qua bao nhiêu năm, những thủ đoạn lạc hậu như vậy đương nhiên đã sớm bị loại bỏ.

Như ta vừa nói, chỉ có pháp sư cổ đại mới phải học cách trực tiếp điều khiển ma lực của bản thân để giao tiếp với nguyên tố, pháp sư hiện đại sau khi có ma pháp thư thì rất ít người rèn luyện kỹ năng này, dù sao, não bộ điều khiển ma lực có tinh tế đến mấy cũng không bằng sử dụng lượng lớn chú văn.

Yarronves là cự long, có lẽ đã học được kỹ năng này trước khi ma pháp thư xuất hiện, Camilla có thể chất đặc biệt, có cảm nhận đặc biệt với nguyên tố băng, còn Phynia thì lại bẩm sinh thân hòa với tất cả các nguyên tố.

Kỹ năng vi thao ma lực như thế này, đặt vào tay người thường nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng được vài ma pháp Tố Năng thô thiển, những pháp thuật tinh tế hơn một chút đều không thể thi triển. Chẳng hạn như pháp thuật Tiên Tri nhất hoàn ‘Nguy Hiểm Cảm Tri’, con có thể trực tiếp điều khiển nguyên tố để sử dụng không?”

Suy nghĩ một lát, Siglisse lắc đầu.

“Không thể…”

“Vậy nên con không cần phải tự ti về phương diện này, kỹ năng vi thao ma lực đã là thứ lạc hậu rồi.” Nói rồi, đại sư Valentine chỉ điểm một câu: “Nói đi thì phải nói lại, ta thấy con nắm rất vững kiến thức cơ bản về ma pháp, có lẽ tương lai có thể trở thành một Pháp Sư Dệt Thuật?”

“Pháp Sư Dệt Thuật? Đó là gì?”

“Khụ khụ, nói theo ngôn ngữ hiện đại, thì đó chính là Học Giả Kiến Tạo.”

“À, cái này…”

Siglisse gật đầu bừng tỉnh.

Học Giả Kiến Tạo, đúng như tên gọi, là học giả chuyên xây dựng pháp thuật, vì thế mới được gọi là Pháp Sư Dệt Thuật.

Những pháp thuật hiện đại dài hàng chục trang không phải tự nhiên mà có, cũng không phải là những thứ được lưu truyền từ quá khứ.

Thực tế, ngay cả những pháp thuật mạnh mẽ nhất trong quá khứ, chú văn của chúng đặt vào thời điểm hiện tại cũng không thể vượt quá mười trang, bởi vì pháp thuật trong quá khứ thực sự cần bộ não con người để ghi nhớ.

Chỉ sau khi ma pháp thư xuất hiện, các pháp sư mới trở nên phóng túng hơn trong việc sáng tạo pháp thuật, sử dụng đủ loại từ ngữ phức tạp để mô tả chính xác tác dụng của pháp thuật.

Pháp Sư Dệt Thuật… Siglisse bắt đầu suy nghĩ, nghề này quả thực rất hợp với nàng, dù sao nó cũng không đòi hỏi thiên phú ma pháp của một người, chỉ cần học thuộc lòng các chú văn và tác dụng của các chú văn kết hợp, cộng thêm một chút sáng tạo là được.

Nàng vẫn khá tự tin vào trí nhớ của mình, còn về khả năng sáng tạo thì… Siglisse liếc nhìn Phynia, có một người luôn có ý tưởng như vậy ở bên, có lẽ mình chỉ cần làm theo lời nàng ấy nói là được?

Siglisse không ngại việc mình làm phụ tá cho người khác, nàng chỉ sợ mình không có chút tác dụng nào đối với bạn bè.

Thiên phú ma pháp của Phynia đã giáng một đòn quá lớn vào nàng.

“Con sẽ cân nhắc.”

Siglisse suy tư một lúc rồi nói với đại sư Valentine.

“Ừm, vậy thì tốt.”

Thấy một vấn đề của thiếu nữ đã được giải quyết, đại sư Valentine gật đầu, rồi lại nhìn sang một thiếu nữ có vấn đề khác, cũng là lý do chính khiến ông đến đây, ông mở lời nói:

“Mặc dù vi thao ma lực đã là một kỹ thuật lỗi thời, nhưng đối với con hiện tại lại là một tin tốt, bởi vì nó có nghĩa là trong tình trạng mất trí nhớ hiện nay, con vẫn có thể không cần học tập mà dễ dàng thi triển một số pháp thuật.”

“Ưm…”

Phynia nghiêng đầu khó hiểu, không hiểu đại sư Valentine nói điều này để làm gì.

Pháp thuật quên rồi, không phải chỉ cần học lại là được sao?

Tại sao phải nhấn mạnh việc không cần học tập?

Nghe có vẻ như ông rất muốn nàng có thể thi triển pháp thuật ngay bây giờ?

Nhưng bây giờ lại không có chuyện gì quan trọng, tại sao phải vội vàng như vậy? Không thể từ từ học sao?

Albert bên cạnh Phynia cũng hiển nhiên nghĩ đến điều này, liền chau mày hỏi:

“Tại sao lại vội vàng như vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?”

Đại sư Valentine gật đầu nói: “Đương nhiên là có, ba ngày nữa sẽ là cuộc thi học viện do phân viện Huyền Pháp và phân viện Võ Kỹ liên hợp tổ chức. Phynia trước khi mất trí nhớ đã đồng ý với ta sẽ tham gia cuộc thi, nhưng không ngờ bây giờ lại mất trí nhớ rồi.

Hôm nay ta đến đây, chính là muốn xem mức độ mất trí nhớ của Phynia như thế nào, nếu ký ức về pháp thuật chưa quên thì có thể tiếp tục tham gia cuộc thi.

Và lúc này Phynia lại cho ta một bất ngờ, tuy con bé đã quên gần hết ma pháp, nhưng không ngờ lại học được kỹ năng vi thao ma lực này.

Mặc dù kỹ năng này xét theo hiện tại thì rõ ràng đã lỗi thời, nhưng đối với Phynia lúc này lại vừa vặn. Dù sao đã quên hết tất cả kiến thức liên quan đến ma pháp, có vi thao ma lực thì ít nhất Phynia vẫn có thể thi triển một số pháp thuật hệ Tố Năng đơn giản.

Nếu mấy ngày này lại tăng cường thời gian, thành thạo ba bốn pháp thuật phụ trợ, thì cuộc thi học viện sắp tớ, cũng không phải là không thể tham gia được.”

Cái gì?

Cuộc thi học viện?

Sau khi nghe xong lời của đại sư Valentine, sắc mặt Phynia chợt trở nên trắng bệch.

Mặc dù không biết trình độ của học viện này ra sao, nhưng nhìn vị đại sư Valentine trước mắt, một học viện có thể có pháp sư xuất sắc như vậy làm sư phụ, dù có tệ đến mấy cũng không thể tệ đến mức nào được.

Mà nàng, một người bình thường chẳng biết gì, làm sao có thể so tài với những thiên tài trong học viện trên cùng một sàn đấu chứ!?

“Không không… không được không được không được!”

Thiếu nữ run rẩy, điên cuồng lắc đầu từ chối.

“Được chứ, có gì mà không được?” Đại sư Valentine an ủi: “Học viện đã quy định là học viên trên cấp sáu là có thể tốt nghiệp rồi, phần lớn những người tham gia cuộc thi này cũng chỉ ở cấp năm và cấp sáu, có gì mà phải sợ?”

Tuy nhiên, những lời an ủi của đại sư Valentin, sau khi lọt vào tai Phynia, không những không khiến nàng bình tĩnh lại, mà ngược lại còn khiến cả người nàng như bị sét đánh, đầu lắc càng dữ dội hơn.

“Không được không được không được!”

Đùa à, cấp năm và cấp sáu?

Pháp sư mạnh nhất mà Phynia nàng từng thấy trong đời cũng chỉ mới cấp bốn thôi!

Mặc dù theo lời Camilla nói tối qua thì nàng là một pháp sư cấp bảy, nhưng một pháp sư cấp bảy đã mất trí nhớ thì có thể làm được gì chứ?

Chẳng lẽ có thể dựa vào quả cầu lửa đơn giản nhất để đánh ngất những thiên tài trong học viện sao?

Đừng đùa nữa!

Thấy Phynia phản kháng dữ dội như vậy, đại sư Valentine cũng không khỏi lộ vẻ bất lực.

Chuyện này có gì mà phải sợ chứ?

Với sự hiểu biết của hắn về thực lực của Phynia, chỉ cần dựa vào việc ném cầu lửa thì nàng cũng đủ sức đánh ngất những học sinh trong học viện rồi.

Dù sao lượng ma lực của hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Nếu nói lượng ma lực của một pháp sư cấp sáu bình thường là một hồ bơi, thì lượng ma lực của những pháp sư cấp sáu trong học viện là một cái hồ nhỏ, còn lượng ma lực của Phynia lại là cả một cái đập nước lớn.

Ba thứ đó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp

Phynia chỉ cần liên tục tiêu hao, cũng đủ sức làm kiệt sức bọn họ rồi.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, đại sư Valentine liền kết hợp với tính cách của thiếu nữ mà nghĩ ra một cách thuyết phục.

“Phần thưởng của cuộc thi học viện lần này là một cây pháp trượng cao cấp tên là Tinh Tú, có thể chứa một pháp thuật bát hoàn, hai pháp thuật thất hoàn. Tăng cường 10% sức mạnh cho ma pháp thất hoàn đến cửu hoàn, 25% cho pháp thuật tứ hoàn đến lục hoàn, và 50% cho pháp thuật nhất hoàn đến tam hoàn.”

“Ê?”

Nghe lời nói đầu cuối không rõ ràng của đại sư Valentine, Phynia không khỏi nghiêng đầu ngạc nhiên.

“Cây pháp trượng ta tặng con khi trước tên là Bảo Thạch Iris . Mặc dù phẩm chất của nó rất tốt, nhưng cũng chỉ là một pháp trượng trung cấp mà thôi, thích hợp cho pháp sư trung giai từ cấp bốn đến cấp sáu sử dụng, rõ ràng là không mấy phù hợp với ngươi hiện tại… Tiện thể nói thêm, Bảo Thạch Iris nếu mang ra thị trường bán thì ít nhất cũng có thể kiếm được năm vạn kim tệ.”

“Hửm?”

Nghe lời của đại sư Valentine, tai Phynia theo bản năng động đậy.

Và Albert cũng dường như đoán ra điều gì đó, hơi thở trở nên dồn dập.

Thấy Phynia đã cắn câu, khóe miệng đại sư Valentine không khỏi nở một nụ cười mà tiếp tục nói:

“Ta nhớ con bây giờ vẫn còn nợ Albert hơn sáu vạn kim tệ phải không? Chỉ cần con giành chiến thắng trong cuộc thi lần này, đoạt được Pháp Trượng Tinh Tú, thì tự nhiên có thể bán được Bảo Thạch Iris mà con đang dùng rồi… Năm vạn kim tệ đó, điều này có nghĩa là chỉ cần con thắng cuộc thi này, món nợ liền trực tiếp biến mất hơn một nửa, chỉ còn lại vỏn vẹn một vạn kim tệ, thâys thế nào?”

“…”

Phynia không nói gì, nhưng hơi thở rõ ràng đã gấp gáp hơn một chút.

Thấy vậy đại sư Valentine thừa thắng xông lên:

“Hơn nữa, giao dịch này không hề có bất kỳ rủi ro nào, các tuyển thủ của cuộc thi học viện đều được trang bị pháp bào cao cấp và giáp trụ cao cấp, cả hai đều có thể chống đỡ một đòn tấn công dưới thất hoàn.

Đồng thời, quy tắc cũng là pháp thuật phòng hộ trên pháp bào bị trúng một lần coi như bị loại, thêm nữa, phía chiến sĩ thì không được phép gây nguy hiểm đến tính mạng đối thủ, điều này đối với con không có bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào, tại sao không thử một lần?”

“Ư…”

Không nghi ngờ gì nữa, Phynia đã động lòng.

Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng, do dự rất lâu, rồi dứt khoát nói với đại sư Valentine:

“Con tham gia!”

Giọng điệu này, tư thế này khiến Albert còn tưởng Phynia trước khi mất trí nhớ đã quay trở lại rồi.

Xem ra, dù mất trí nhớ hay không, Phynia vẫn luôn cố chấp với tiền bạc như vậy…

Albert thở dài trong lòng.

Đồng thời, hắn cũng bắt đầu suy tính xem mình nên làm thế nào để moi tiền từ tay Phynia.

Ban đầu hắn không định làm vậy, nhưng thứ nhất, sau một tay của đại sư Valentine, số nợ của Phynia chỉ còn lại một vạn kim tệ, chưa đến một phần mười

Thứ hai, Phynia trước mắt hắn là Phynia sau khi mất trí nhớ, hoàn toàn không có tình cảm gì với Albert và những người khác. Nếu nàng trả hết nợ thì Albert thực sự không tự tin liệu Phynia có bỏ trốn hay không.

Có thể nói đại sư Valentine lần này đã đánh úp hắn một cách bất ngờ.

Đương nhiên, Albert không vì thế mà phàn nàn đại sư Valentine, thậm chí còn ngấm ngầm có chút cảm kích.

Bởi vì cây pháp trượng Bảo Thạch Iris đó đang nằm trong tay Phynia, ngay cả khi đại sư Valentine lần này không nhắc nhở, Phynia cũng sẽ có một ngày nhận ra rồi bán nó đi – dù sao nàng vốn dĩ cũng không dùng đến pháp trượng nào.

Đại sư Valentine có thể nói là đã kích hoạt một quả bom hẹn giờ sớm hơn dự kiến. Cũng may là hắn đã kích hoạt sớm, nếu không, đợi đến một ngày nào đó, Phynia sau khi trả nợ xuống dưới năm vạn kim tệ mới phản ứng lại, rồi bán pháp trượng đi để trả hết nợ, không cho Albert một chút thời gian phản ứng nào thì lúc đó Albert mới thực sự hết cách.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận