Mặc dù Phynia nói nàng sẽ dạy Richard ma pháp, nhưng thành thật mà nói, nàng tạm thời vẫn chưa có nhiều thời gian như vậy.
Vì vậy nàng chỉ đưa ma pháp thư của mình cho Richard, sau khi hắn đọc xong nếu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi nàng, học được bao nhiêu đều tùy thuộc vào tạo hóa của bản thân hắn.
Nhưng dù vậy, Richard vẫn tỏ vẻ biết ơn.
Bởi vì hắn thậm chí còn nhìn thấy một cửu hoàn pháp thuật trên ma pháp thư này...
So với điều đó, việc hứa giúp làm ba việc thật sự không đáng kể.
Sau khi giao ma pháp thư của mình cho Richard, Phynia liền quay người rời đi đến chỗ ở của đoàn trưởng Newman.
Lát nữa khi trời tối, nàng sẽ cùng đoàn trưởng Newman và những người khác đến doanh trại quân đội của tử tước Duke để thuyết phục Đoàn Đánh Thuê Sói Xám đầu hàng.
Cùng lúc đó, bên ngoài thành Wende —
Tử tước Duke bước ra khỏi doanh trướng, bên cạnh có một số sĩ quan trung và cao cấp.
Hắn nhìn chằm chằm vào những binh lính đang u sầu xung quanh.
Sau khi mũi giáo sắc bén Wels bị thương, mặc dù hắn đã tổ chức vài cuộc tấn công nữa, nhưng lại luôn bị đẩy lùi vào những thời khắc quan trọng.
Vài ngày trôi qua, số binh lính thương vong đã lên đến hai nghìn người, hầu như mỗi binh lính đều có người quen chết, trong doanh trại có người bệnh thì tiếng than khóc vang lên cả ngày, liên tục giáng đòn vào sĩ khí của binh lính.
Tử tước Duke không khỏi thở dài. Nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy, e rằng chưa đợi Albert chủ động tấn công, những binh lính này đã nổi loạn rồi.
Có nên đầu hàng không?
Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
Tuy nhiên, cứ như vậy đầu hàng thì hắn thực sự không cam tâm, dù sao vào lúc này hắn vẫn là bên tấn công, quân đội của Albert vẫn co ro sau tường thành không nhúc nhích.
Trên đời này làm gì có chuyện bên tấn công lại đầu hàng bên phòng thủ?
Lắc đầu, tử tước Duke quyết định tìm cách vực dậy sĩ khí của binh lính dưới quyền, sau đó tổ chức vài cuộc tấn công nữa, đợi đến khi thực sự không đánh lại được thì đầu hàng cũng chưa muộn.
Dù sao thì dù có đầu hàng hay không, kết quả đều là bị tước đoạt đất phong, hắn đã không còn gì để mất nữa rồi.
Nghĩ đến đây, tử tước Duke nghiêng đầu, thì thầm vào tai một vị tướng lĩnh bên cạnh.
Vị tướng lĩnh lắng nghe, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đại nhân, thật sự phải làm như vậy sao?”
“Ừm.”
Tử tước Duke gật đầu.
Vị tướng lĩnh kia thần sắc giằng co một lát, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu chấp nhận mệnh lệnh. Hắn tập hợp một nghìn binh lính, sau đó rời khỏi doanh trại, hành quân về một hướng không xác định.
Các sĩ quan khác nhìn cảnh này với vẻ khó hiểu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi tử tước Duke.
“Đại nhân, ngài làm vậy là…”
“Ta cho Gallon mang binh đi thu thập một ít quân lương, tiện thể vực dậy sĩ khí.”
Quân lương? Sĩ khí?
Nghe hai từ này, trên mặt mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.
Điều này về cơ bản là ám chỉ rõ ràng rằng vị tướng lĩnh tên Gallon đã được tử tước Duke phái đi dẫn binh tàn sát thôn làng.
Có sĩ quan không nhịn được nói.
“Đại nhân, điều này… không hay lắm đâu?”
“Có gì không hay?”
Tử tước Duke liếc nhìn vị sĩ quan kia hỏi ngược lại.
Người đó bị tử tước Duke nhìn đến không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu ấp úng, tử tước Duke thấy vậy, hừ lạnh một tiếng.
“Cho dù ta thua, tên khốn Albert đó cũng đừng hòng thoải mái.”
Mọi người đều lạnh lẽo như ve sầu kinh hãi cúi đầu.
Thời gian dần đến tối.
Tử tước Duke và những người khác đã trở về doanh trướng. Lúc này, vị sĩ quan tên Gallon cũng dẫn binh trở về, sau khi sắp xếp binh lính xong thì một mình đi gặp tử tước Duke.
Đến doanh trướng, tử tước Duke đang cùng các sĩ quan dùng bữa. Thấy Gallon trở về, tử tước Duke đầu tiên mỉm cười, sau đó thấy hắn không có một chút máu nào trên người, đồng thời sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, liền thu lại nụ cười, nhận ra có điều không ổn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đại nhân!” Gallon quỳ một gối xuống đất nói: “Thuộc hạ đã dẫn binh đến vài thôn làng gần đây, nhưng kết quả là không gặp một ai.”
“Cái gì!?”
Tử tước Duke vừa kinh vừa giận đứng dậy, cảm thấy một tia bất an.
…
…
Nửa đêm —
Khi mọi người đều đang say giấc.
Trong doanh trại của tử tước Duke đột nhiên xuất hiện một luồng sáng xanh mờ ảo.
Khối sáng biến mất ngay sau khi xuất hiện, Phynia và đoàn trưởng Newman cùng những người khác bước ra từ đó.
“Đoàn trưởng Newman, ngài có biết doanh trướng của Wels ở đâu không?”
Phynia nhìn đoàn trưởng Newman hỏi.
Nhiệm vụ tối nay của họ là tìm ra đoàn trưởng Đoàn Đánh Thuê Sói Xám Wels, sau đó thuyết phục hắn đầu hàng.
Và luồng sáng xanh vừa rồi chính là ma pháp dịch chuyển của thiếu nữ.
“Đương nhiên biết.” Newman gật đầu, chỉ vào lá cờ trên cột cờ nói: “Đầu sói trên lá cờ này chính là biểu tượng của Đoàn Đánh Thuê Sói Xám, và theo ta biết tên khốn Wels đó thường thích ở phía giữa bên phải của doanh trại.”
“Vậy sao…”
Phynia suy tư gật đầu, sau đó đưa tay ra nhắm vào mọi người —
“Quang Tuyến Hữu Khúc.”
Thiếu nữ thi triển một ma pháp, dưới ma pháp này, tất cả ánh sáng đều bị một lực lượng vô hình thao túng.
Các hạt photon trước khi va vào mọi người, không hiểu sao lại rẽ ngoặt mà lướt qua bên cạnh mọi người, sau đó lại bắn ra theo hướng cũ — ngoại trừ ánh sáng mà đôi mắt tiếp nhận.
Cũng vì vậy, những người không bị ánh sáng chiếu vào, hoàn toàn biến thành một khối tồn tại không nhìn thấy được.
“Dây Thừng Dẫn Lối!”
Thiếu nữ lại thi triển một ma pháp. Dưới ma pháp này, tất cả mọi người sẽ bị dây thừng ma lực trói lại với nhau. Dù sao thì trong điều kiện không có ánh sáng, không chỉ binh lính tuần tra trong doanh trại không nhìn thấy họ, họ cũng sẽ không nhìn thấy nhau, ma pháp này sẽ đảm bảo không ai bị lạc trong tình huống này.
Thấy mọi việc đã xong, Phynia nói: “Vậy đi thôi, đoàn trưởng Newman, ngài hãy dẫn đường.”
“Ừm.”
Trong không khí truyền đến một tiếng đáp lại. Ngay sau đó, mọi người đều cảm thấy mình bị dây thừng ở eo kéo đi về một hướng nào đó.
Mọi người không kháng cự mà đi theo đoàn trưởng Newman tiến về phía trước.
Khoảng nửa giờ sau, họ đến trước một doanh trướng sang trọng cao ba mét.
“Chậc chậc chậc, thật xa xỉ quá đi…”
Phynia nhìn doanh trướng thì thầm cảm thán.
Mặc dù xét riêng lẻ, doanh trướng cao ba mét không là gì, nhưng đặt trong doanh trướng của binh lính thường chỉ cao hai mét, thứ này lại cực kỳ nổi bật.
Tuy nhiên, ở đây chỉ có Phynia mới có thể cảm thán về điều này, dù sao thì ngay cả đoàn trưởng Newman, hắn cũng ở căn phòng rộng rãi nhất trong thôn làng đóng quân, sự bình đẳng đối với người của thế giới này thật sự khó tin, bất bình đẳng mới là lẽ đương nhiên.
Mọi người lần lượt bước vào doanh trướng, và tiếng đóng mở cửa gỗ của doanh trướng cũng vừa hay gây ra sự cảnh giác của Wels.
“Ai đó?”
Wels ngồi dậy từ trên giường hỏi, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo.
Nhưng Phynia trước khi vào đã thi triển một ma pháp cách âm xung quanh doanh trướng, vì vậy tối nay Wels dù có la đến khản cổ cũng không thể gọi binh lính bên ngoài đến.
Lúc này Wels đang quấn băng gạc, và qua những khe hở của băng gạc, còn có thể lờ mờ nhìn thấy làn da mới mọc ra, có màu hồng nhạt rõ rệt, khiến thiếu nữ không khỏi cảm thán sức sống ngoan cường của chiến sĩ cấp chín.
Nếu nàng phải chịu đựng đòn tấn công đó, e rằng đã chết từ lâu rồi.
Và sau khi cảm thán xong, nàng giải trừ ma pháp trên người mọi người, đột nhiên xuất hiện trước mặt Wels.
“Lâu rồi không gặp, đoàn trưởng Wels… còn nhớ tôi không?”
“Cô là nữ hầu đó…”
Wels sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm Phynia, sau đó lại chú ý đến những người khác phía sau nàng.
“Newman, Richards, Julie… Đoàn Đánh Thuê Hoàng Kim…”
“Ừm ừm, còn nhớ là tốt rồi.”
Phynia gật đầu mỉm cười nhẹ.
“Đoàn Đánh Thuê Hoàng Kim sao lại ở đây?”
“Ể? Nếu tử tước Duke có thể thuê Đoàn Đánh Thuê Sói Xám các người, vậy tại sao họ không thể ở đây?” Phynia giả vờ nghi ngờ nghiêng đầu nói: “Loại đoàn đánh thuê này đâu có quy định nào là tử tước Duke có thể thuê mà Albert không thể thuê, phải không?”
“…Cũng phải.”
Wels tự giễu gật đầu.
Hắn nhận ra, trong tình huống quân đội tử tước Duke đang mệt mỏi vào lúc này, quân phòng thủ trong thành Wende cộng thêm Đoàn Đánh Thuê Hoàng Kim, hoàn toàn có thể đánh tan họ trong một hơi.
— Thắng bại đã định.
Hơi trấn tĩnh lại tâm trạng, Wels lại hỏi.
“Vậy các ngươi đến đây làm gì? Giết ta sao? Nói nhiều như vậy là định cho ta chết một cách rõ ràng sao?”
“Không không không.” Phynia vội vàng lắc đầu: “Tôi đến để đàm phán, đoàn trưởng Wels.”
“Đàm phán?”
“Không nghi ngờ gì nữa, Đoàn Đánh Thuê Sói Xám các người lúc này đã cùng đường mạt lộ. Trong tình huống này, ngài lẽ nào không muốn tìm một con đường sống cho thuộc hạ của mình sao?”
“Đường sống? Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như vào thời khắc quan trọng đứng về phía người chiến thắng gì đó… Dù sao, đối với các người là lính đánh thuê thì đây là chuyện thường tình, phải không nào?”
Phynia tinh nghịch nháy mắt nói.
“Ha ha, ha ha ha ha!”
Wels nghe vậy cười đến thở không ra hơi, một lúc sau mới gật đầu với Phynia nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư hầu gái này, đây quả thực là một trong những pháp tắc sinh tồn của lính đánh thuê chúng ta, cô rất hiểu chúng ta…”
Nói xong, hắn chuyển đề tài.
“Vậy còn thù lao? Lính đánh thuê không bao giờ làm những chuyện không có lợi ích.”
“Đương nhiên, làm sao có thể không có thù lao, điểm này chúng tôi hiểu mà.” Phynia đầu tiên gật đầu, sau đó sắc mặt không đổi nói: “Ta định dùng tính mạng của các nguồi để trả thù lao này.”
“Tính mạng?”
Wels sắc mặt đỏ bừng — hắn đã hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của Phynia.
“Nói cách khác, cô định không cho gì cả sao?”
“Sao lại gọi là không cho gì cả? Tương lai quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
“Không sợ ta cá chết lưới rách à?”
“Nếu làm vậy thì tôi nghĩ đoàn trưởng Newman nhất định sẽ rất vui.” Phynia tự tin cười nói: “Dù sao thì ít đi một kẻ thù, cuộc sống sau này nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Đoàn trưởng Newman nghe vậy đúng lúc thêm dầu vào lửa nói.
“Cố lên Wels, đừng hèn nhát!”
“…Xì!”
Wels bĩu môi, hiển nhiên là đã hèn nhát, nhưng hắn vẫn muốn giãy giụa một chút.
“Albert Điện Hạ cũng nghĩ như vậy sao?”
Phynia đắc ý nói: “Đương nhiên, ngài ấy luôn rất tôn trọng ý kiến của tôi.”
“Cũng bao gồm cả trên giường?”
Wels độc ác nói một câu đùa tục tĩu. Khiến Phynia xấu hổ đến đỏ tai, vô thức lên tiếng giải thích.
“Không, chúng tôi không phải mối quan hệ đó…”
“Hừ! Cho dù bây giờ không phải, tương lai cũng khó nói, dù sao với thì dung mạo của cô, ta nghĩ cũng không ai có thể giữ vững được.”
Nói xong, hắn dừng lại một chút, âm trầm hừ một tiếng: “Cô đã thu hoạch được sự thù hận của Đoàn Đánh Thuê Sói Xám, hy vọng cô và Albert Điện Hạ sẽ không hối hận.”
“Chuyện này không cần ngài bận tâm, chúng ta chưa bao giờ hối hận.”
Từ những lời nói bình tĩnh trước đó của Wels, Phynia duyên dáng vén váy hành lễ.


5 Bình luận