Sau khi nghe những lời của đại sư Valentine, tất cả mọi người trong đoàn, trừ Phynia đang bất tỉnh và Albert đã sớm đoán được, đều cảm thấy lòng mình lạnh đi một nửa.
Cung Palburg?
Đây chẳng phải là nơi ở của Hoàng Đế Đế Quốc sao?
Tại sao con đường hầm dưới lòng đất này lại dẫn đến đó?
Trong khoảnh khắc, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến căn bệnh bất ngờ của Hoàng Đế Ursel.
Dù họ chưa từng gặp phụ thân của Albert, nhưng cũng đã ở St. Mill nhiều ngày, những lời đồn đại đã sớm đến tai họ, ví như Hoàng Đế Ursel dường như mắc trọng bệnh, tính mạng khó giữ sắp đi gặp Tiên Hoàng rồi.
Vị Hoàng Đế này năm nay mới vừa vặn năm mươi tuổi, lại từng tu luyện đấu khí, lẽ ra thể chất phải rất tốt, không nên lão hóa nhanh đến mức trông tiều tụy như sắp chết.
Ngày trước, các quý tộc và dân thường ở St. Mill chỉ nghĩ rằng đó là do Hoàng Đế Ursel quá lao lực. Bởi lẽ từ khi đăng cơ, vị Hoàng Đế này đã thức khuya dậy sớm, cẩn trọng công việc triều chính, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, không một khắc nào không xử lý những công việc phức tạp của Đế Quốc.
Và kéo theo đó là Thần Thánh Quốc Lothiris dưới tay vị Hoàng Đế này đã lại một lần nữa hưng thịnh, thoát khỏi sự suy tàn do cuộc Đại Chiến Tranh của Tiên Hoàng Franz III.
Trên thực tế, trừ một số quý tộc chủ chiến, phần lớn quý tộc đều đánh giá vị Hoàng Đế này khá cao, và trong dân gian ngài cũng có một danh tiếng khác là “Hiền Hoàng”.
Thế nhưng bây giờ lại có người nói rằng, thân thể của Hoàng Đế Ursel không phải vì lao lực, mà là vì âm mưu mới suy sụp? Ngay cả bàn tay nắm chặt kiếm thương của Ella cũng không khỏi siết chặt thêm vài phần. Dù nàng vì lý do cá nhân mà vô cùng ghét người cha vô tình này, nhưng về mặt cai quản quốc gia thì nàng vẫn rất kính trọng vị Hoàng Đế này.
Đại Công Chúa Đế Quốc nghiến chặt răng hỏi.
“Hang động này có liên quan đến bệnh tình của Hoàng Đế không?”
“Không biết, hiện tại nhiều nơi vẫn là một bí ẩn, có đoán thế nào cũng không có được đáp án.”
Đại sư Valentine lắc đầu, ngay sau đó ông quỳ nửa gối xuống đất, cạy ra một khối tinh thể đen từ tảng đá dưới chân, đặt trong tay cảm nhận kỹ lưỡng.
“Đây là một loại tinh thể chưa từng có trên đại lục Yieta, nhưng năng lượng bên trong lại tràn đầy hỗn loạn, dường như là sản phẩm của Địa Ngục.”
Địa Ngục?
Mọi người sững sờ.
Ngoài ma tộc và vong linh, bây giờ ngay cả Địa Ngục cũng xuất hiện sao?
Cái gọi là Liên Minh Hắc Ám năm xưa, chẳng phải chỉ còn mỗi đám tinh linh hắc ám là chưa xuất hiện sao?
“Chuyện này cũng quá hoang đường rồi, ngoài tinh linh hắc ám ra, các chủng tộc khác trong Liên Minh Hắc Ám chẳng lẽ đều đổ ra hết rồi?”
“Không đâu đoàn trưởng, có lẽ tinh linh hắc ám cũng đã đến, chỉ là chúng ta tạm thời chưa gặp mà thôi.”
Nghe lời Ella, Mitchell đẩy gọng kính mà nói.
Nghe suy đoán của Mitchell, tâm trạng mọi người lập tức trở nên tồi tệ hơn, ai nấy đều cúi đầu im lặng. Và ngay khi mọi người im lặng, Albert sau khi dần hiểu rõ sự thật, trong mắt lại lóe lên một tia sáng mờ ám.
Sự hỗn loạn của Lothiris kiếp trước, chẳng lẽ là do Liên Minh Hắc Ám đứng sau?
Nếu vậy, chuyến đi này của ta chẳng phải là…
Chưa kịp để Albert suy nghĩ sâu hơn, trên người Phynia trong vòng tay hắn đột nhiên lóe lên một làn ánh sáng xanh lam nhạt. Và sau làn ánh sáng đó, Phynia vốn đang hôn mê bắt đầu từ từ mở mắt.
“Đây là…”
Albert vội vàng hỏi: “Cô tỉnh rồi? Cảm thấy trong người thế nào?”
“Cũng được, tốt hơn lúc nãy nhiều rồi.” Thấy vẻ mặt lo lắng của Albert, Phynia đầu tiên sững sờ, rồi có chút căng thẳng cúi đầu nói: “Đúng, đúng rồi, lúc nãy tôi bị làm sao vậy?”
“Chắc là do năng lực của Thần Ân Giả?” Albert nghĩ một lát rồi đoán: “Thần Ân Giả có một kỹ năng bị động, đó là có thể tự động cảm nhận xung quanh có tà khí tồn tại hay không, cô lúc nãy có lẽ là do tà khí ở đây quá nhiều, nên đột nhiên có phản ứng căng thẳng.”
Dù sao kỹ năng bị động của Thần Ân Giả đã gần một nghìn năm không được kích hoạt rồi.
Điều này giống như một người ở lì trong phòng mấy năm trời, đột nhiên bị gọi ra ngoài chạy một cây số, chắc chắn sẽ không thích nghi nổi.
Kỹ năng bị động của Thần Ân Giả chính là như vậy, bởi vì những tinh thể trên tường và tà khí trong hang động này thực sự quá mạnh mẽ. Kỹ năng đã lâu không cảm nhận được tà khí đột nhiên bị khí tức ở đây xung kích đến mức bùng nổ, việc Phynia có biểu hiện vừa rồi cũng không có gì lạ.
Chỉ là kỹ năng này có lẽ cũng có chức năng điều chỉnh, dù sao Thần Linh cũng không muốn một Thần Ân Giả đang yên đang lành, cuối cùng lại vì lý do của chính mình mà gục ngã.
Vầng sáng trên người Phynia vừa rồi, có lẽ chính là bằng chứng của chức năng điều chỉnh này.
Nghe suy đoán của Albert, Phynia gật đầu.
“Chắc là vì cái này… Khoan đã!”
Phynia đột nhiên nhận ra một điều.
“Sao thế?”
“Anh nói… thân phận Thần Ân Giả của tôi, còn có chức năng tự động cảm nhận sức mạnh tà ác sao?”
“Đương nhiên rồi, trong cuộc chiến của bách tộc với Thất Đại Ác Quỷ ngàn năm trước, tổ tiên chúng ta cũng đã dùng phương pháp này để phát hiện ra ma tộc ẩn nấp.”
“Ừm? Sao anh biết? Và sao tôi lại không biết?”
“Là Thoth Miện Hạ nói với ta…”
“Á? Tối ngủ, Ngài ấy cũng chui vào đầu anh sao?”
“Chui vào đầu là gì? Chẳng phải là xâm nhập vào giấc mơ sao? Nhưng Thoth Miện Hạ không phải nói với ta trong giấc mơ, mà là mượn miệng cô, còn nhớ chuyện ở yến tiệc thành Stanlin không?”
“Nhớ.”
Phynia gật đầu, ngay sau đó cơ thể run rẩy.
Lúc đó nàng suýt chết ở nơi đó, sao có thể không nhớ?
Điều này quả thực là nỗi ám ảnh cả đời.
“Nhớ là tốt rồi.” Albert gật đầu: “Lúc đó ta đã có vài câu đối thoại với Thoth Miện Hạ đang nhập vào người cô.”
Vừa dứt lời, Albert liền kể lại cuộc đối thoại lúc đó cho Phynia.
“Thì ra là vậy…”
Phynia biết rõ ngọn nguồn sự việc, thì thầm một câu như thế. Tuy nhiên, ngay khi nàng ngẩng đầu, chuẩn bị rời khỏi vòng tay Albert, lại phát hiện Siglisse và Liliana đang đứng trước mặt mình với đôi mắt mở to, ánh mắt tò mò. Ngay cả Jean, Sizanel và Yarronves ở gần đó cũng làm ra vẻ mặt lắng nghe kỹ lưỡng.
“Ái da…”
Phynia ngây người, rồi nàng đột nhiên nhận ra trong đội ngũ này có rất nhiều người không biết mình là Thần Ân Giả.
Nàng nhìn Albert, Albert liếc nhìn mọi người rồi gật đầu nói.
“Cứ nói đi, mọi người ở đây đều có thể tin tưởng.”
Có lẽ vậy…
Albert thầm nghĩ.
Tuy hắn không thể tin tưởng tất cả mọi người có mặt, nhưng rõ ràng nếu Phynia không nói ra sự thật, thì những người này càng không thể tin tưởng được.
Dù sao bản thân hắn công khai giấu giếm họ như vậy, thì làm sao họ có thể yên tâm về hắn được?
Niềm tin là sự tương hỗ.
Hơn nữa, điều Albert cần nhất lúc này chính là sự tin tưởng, hay nói đúng hơn là lòng trung thành của những người có mặt.
Bởi vì lát nữa hắn có lẽ sẽ làm một việc không thể tha thứ.
“Ồ…”
Thấy Albert không phản đối, Phynia gật đầu rồi kể cho mọi người nghe chuyện mình là Thần Ân Giả của Thoth.
Đương nhiên, tuân thủ nguyên tắc nói không nói hết, nàng chỉ nói mình là Thần Ân Giả, chứ không nói mình đã nhận được Thần Ân của Thoth như thế nào.
Đánh giá thiên phú ma pháp của bản thân tạm thời cứ giữ bí mật đã.
Mọi người nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ.
“Phynia thực sự là Thần Ân Giả của Thoth Miện Hạ sao?”
“Vừa rồi đột nhiên ngất xỉu cũng là do năng lực của Thần Ân Giả sao?”
“… Phynia giỏi quá.”
Siglisse và Liliana mỗi người một câu nói như vậy, khiến Phynia không khỏi cười khổ một tiếng.
“Mấy người đừng ngưỡng mộ tôi nữa, cảm giác ngất đi vừa rồi không hề dễ chịu đâu, so với chuyện này thì chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường thôi.”
“Ồ.”
Siglisse và Liliana vội vàng gật đầu, Phynia cũng đứng dậy khỏi vòng tay Albert.
Phynia phủi phủi bộ quần áo bị nhăn nhúm vì cuộn tròn trong vòng tay Albert, sau đó nhẹ nhàng nhảy hai cái để vận động cơ thể, rồi mới cùng những người khác tiếp tục lên đường.
Khi mọi người càng đi sâu vào, những tinh thể đen trên tường xung quanh cũng càng lúc càng nhiều, thậm chí còn có xu hướng kết tinh thành pha lê.
Chỉ là loại pha lê này có lẽ không ai trong số những người có mặt dám sử dụng.
Cách đó khoảng một trăm mét, một lỗ trắng mờ ảo xuất hiện, nếu không đoán sai thì đó chính là lối ra của đường hầm này, cũng là điểm cuối của chuyến đi này, lỗ trắng đó là sự chênh lệch thị giác do sự thay đổi ánh sáng ở lối ra.
Mọi người nhanh chóng đến đó rồi bước qua.
Trong hang động, một cảnh tượng vô cùng chấn động hiện ra trước mắt Phynia.
Trước mắt nàng sừng sững một kiến trúc màu xám xanh hình kim tự tháp, toàn bộ kiến trúc cao khoảng một trăm mét, tỏa ra khí tức cổ xưa và thần bí.
Nó không giống như những kiến trúc của chủng tộc hắc ám trong ấn tượng rập khuôn, mà giống như đến từ thời xa xưa, được những người tiền sử dùng đá khổng lồ xếp chồng lên nhau để thờ phụng thần linh mà họ tôn thờ.
Đỉnh kim tự tháp chiếu ra một chùm ánh sáng trắng tinh khiết, chiếu sáng toàn bộ hang động, và rồi nó chiếu vào trần hang động, nơi được tạo thành từ vô số khối tinh thể đen, bắn ra những tia sáng tà ác và kỳ dị vô cùng, như thể một cốc cà phê đen được đổ thêm sữa tươi rồi khuấy dở chừng.
Phynia đột nhiên nhận ra tấm trần tinh thể đen trước mắt này, chính là những tinh thể đen trong đường hầm. Và xung quanh hang động là vô số cụm tinh thể đen, suy đoán trước đó của mọi người đã trở thành hiện thực.
Những cụm tinh thể này trang trí toàn bộ hang động, khiến nơi đây trở nên vô cùng lộng lẫy và thần bí, tuy nhiên chỉ cần một người có chút đầu óc cũng có thể nhận ra rằng những thứ liên quan đến chủng tộc hắc ám, dù có lộng lẫy đến đâu, bản chất của nó vẫn là cực kỳ nguy hiểm, giống như những cây nấm độc vô cùng sặc sỡ vậy.
Và ngay khi đoàn người đang kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, từ trong kim tự tháp, đột nhiên bước ra từng bóng người không giống người.
Có người sói, có huyết tộc (Vampire), có đoạt tâm ma (Mind Flayer) và cả con Lich (Vu Yêu) Truyền Kỳ đã gặp trước đó, có vô số binh lính xương khô với đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lam u ám, có ma tộc thuần huyết tóc trắng mắt tím, và cả tinh linh hắc ám da đen tóc trắng, tai nhọn dài…
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc, theo sau đám quái vật này là hai bóng dáng khổng lồ cao tới năm mét –
Một bóng dáng toàn thân đỏ rực, trên đầu mọc sừng xoắn ốc, mang theo cái nóng của dung nham và mùi lưu huỳnh.
Đôi mắt hắn được đúc từ dung nham và lửa đỏ, hòa quyện những cảm xúc như hung tàn, xảo quyệt và khát máu, đôi cánh dơi sau lưng mở rộng, cơ bắp trên người hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc bởi thợ thủ công.
Một bóng dáng khác thì không hề hung bạo như vậy. Nó có phần thân trên của phụ nữ, ngũ quan diễm lệ, mái tóc dài yêu mị xõa sau lưng. Chiếc giáp ngực gỗ mun lộ liễu bao bọc lấy thân hình trắng nõn nuột nà, phần thân dưới là đuôi rắn uốn éo theo eo, mỗi cử động đều mang theo sự mê hoặc tột độ.
Đương nhiên, đặc điểm nổi bật nhất trên người nàng, quả nhiên vẫn là tám cánh tay cầm những vũ khí khác nhau.
“Viêm Ma Balor… Bát Tí Xà Ma Marilith…”
Albert vừa nói, vừa cảm thấy lưỡi mình hơi run.
Tinh thể đen mang khí tức địa ngục thì thôi đi, từ khi nào ác quỷ lại có thể quang minh chính đại xuất hiện trên đại lục Yieta như vậy!?
Cổng địa ngục đâu phải thứ tùy tiện muốn mở là mở được, ngay cả khi chủng tộc hắc ám thịnh vượng năm xưa đã chiếm cứ nửa thế giới, cổng địa ngục được mở ra cũng chỉ vỏn vẹn vài chục cái mà thôi, bây giờ chúng co ro ở vùng cực nam chim không thèm ỉa, đâu ra nhiều tài nguyên để triệu hồi ác quỷ như vậy?
Albert kinh ngạc nghĩ, đồng thời, theo sau hai con ác quỷ Truyền Kỳ này còn có một đám lớn Ác Quỷ khác có thực lực kém hơn một chút bước ra.
Quasit, Lemure, Succubus, Arachnomorph, Vrock, Hezrou, Cerberus, Baphomet, Kỵ Sĩ Địa Ngục…[note80125]
Cuối cùng, có khoảng hơn một ngàn quái vật các loại bước ra từ kim tự tháp, số lượng ác quỷ khoảng năm mươi con, phần lớn còn lại là ma vật do ma tộc quản lý, xương khô do Lich điều khiển và sinh vật dưới lòng đất do tinh linh hắc ám nô dịch.
Số lượng của chúng chiếm chín phần mười bên đối diện, thực lực đa số ở cấp ba, trên chiến trường này nhiều nhất cũng chỉ là lính tạp, đây có lẽ là tin tốt duy nhất lúc này chăng?
Tuy nhiên, nhìn mười vị Ác Quỷ Truyền Kỳ ở phía trước bên kia, Albert lại cảm thấy mình không thể cười nổi.
Lần này bọn họ có lẽ thực sự đã đến đường cùng rồi.
Sớm biết vậy thì đã không tự tin như thế mà xông thẳng vào hang động dưới lòng đất này.
Ngay lúc này, thấy không khí giữa mọi người căng thẳng như vậy, Phynia không kìm được mà than thở:
“Albert à... chúng ta bây giờ thực sự đang ở dưới thành St. Mill sao? Nhiều quái vật thế này, không biết lại tưởng chúng ta chạy đến chiến trường của Liên Minh Thần Thánh và Liên Minh Hắc Ám ngàn năm trước rồi chứ.”
“Ha ha... Chắc là vẫn đang dưới thành St. Mill nhỉ?” Nghe lời Phynia, Albert cũng không kìm được mà cười lạnh, dù sao chắc chắn phải chết, hắn cũng buông bỏ rồi, đành cùng Phynia nói đùa: “Ít nhất hai phút trước là như vậy, có lẽ chúng ta trong hai phút này đột nhiên xuyên không rồi cũng không chừng?”
“Vậy kim tự tháp trước mắt này là cỗ máy thời gian sao?” Phynia nhìn kiến trúc khổng lồ nói: “Chẳng lẽ trên đại lục Yieta cũng có người ngoài hành tinh rảnh rỗi sinh nông nổi đi xây kim tự tháp khắp nơi?”
“Người ngoài hành tinh? Đó là gì?”
Albert đương nhiên không thể hiểu được những lời châm chọc xuất phát từ kiếp trước của Phynia, nghe hắn hỏi vậy thì Phynia nghĩ một lát rồi giải thích.
“Anh cứ hình dung đó là những sinh vật ngoài Tinh Hải đi…”
Tinh Hải là điểm tận cùng của Yieta, ngay cả pháp sư mạnh nhất cũng không thể đến được rìa Tinh Hải, chạm vào thế giới bên ngoài nó.
“Vậy sao? Nếu thật sự có sinh vật lợi hại như vậy thì những thứ chúng tạo ra có thể khiến người ta quay về thời điểm quá khứ, cũng không phải là không thể.”
Albert nhún vai trả lời.
Hắn đương nhiên biết trên thế giới này không có người ngoài hành tinh, những gì Phynia vừa nói đều là lời nói đùa.
Họ đang ở hiện tại, với hơn một ngàn quái vật trước mặt, cùng nhau ở dưới thành St. Mill.
Ngay lúc này Albert bỗng nhíu mày, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó rồi nói với Phynia.
“Ta đột nhiên nhận ra… có lẽ ta phải cảm ơn cô một chút?”
Phynia liếc nhìn Albert, không nói nên lời: “Đột nhiên cảm ơn cái gì? Chẳng lẽ muốn cảm ơn sự xuất hiện của tôi đã cứu rỗi tâm hồn anh? Có thể đừng nói những lời sến sẩm như vậy vào thời khắc cuối cùng được không?”
“Khi nào ta lại là người sến sẩm như vậy? Hơn nữa cô có thể cứu rỗi tâm hồn ta sao? Làm ô nhiễm thì đúng hơn.” Albert cười khẩy: “Nói chính xác thì ta phải cảm ơn Phù Thủy Tai Ương.”
Phù Thủy Tai Ương?
Dù những người khác bên cạnh không hiểu ý nghĩa nhưng Phynia thì biết rõ.
Đây chẳng phải là danh hiệu của chính nàng kiếp trước của Albert sao?
Cái bản thân đó đã thành công hắc hóa, sau khi chết đã biến thành một vong linh, cuối cùng sau một phen gian nan đã hoá thành Phượng Ngạo Thiên trở về giết chết kẻ thù, tiện tay đồ sát toàn bộ thành St. Mill.
Ừm?
Khoan đã, thành St. Mill?
Phynia sững sờ.
Nàng chưa từng nghe Albert nói về dòng thời gian trước khi hắn trùng sinh là có chủng tộc hắc ám xuất hiện.
Thế giới đó dù có hỗn loạn đến mấy thì cũng là các chủng tộc trong Liên Minh Thần Thánh tự đánh nhau, còn Liên Minh Hắc Ám từ đầu đến cuối đều ẩn mình ở vùng cực nam cố gắng sống sót, những kẻ lộn xộn ở thành St. Mill này cũng chưa từng xuất hiện.
Điều này có nghĩa là gì?
Một, những kẻ này chỉ muốn chuyển nhà đổi môi trường, sau khi đến dưới thành St. Mill thì cứ ngoan ngoãn ở yên đó không động đậy.
Lời này thì ngay cả trẻ lên ba cũng sẽ không tin.
Hai, bọn chúng đã bị tiêu diệt.
Ở thế giới đó thì ai có thể làm được điều này?
Chắc chắn chỉ có Phù Thủy Tai Ương mà thôi.
Vừa nghĩ đến việc cái bản thân đó lại làm được vài chuyện tốt, Phynia liền cảm thấy một trận an ủi.
Đồng thời trong nàng lòng khẽ động, hướng về con Lich Truyền Kỳ ở đằng xa nói.
“Này! Cái khung xương đối diện kia, ngươi xem ta còn cơ hội không?”
Lich Truyền Kỳ bị Phynia làm cho không hiểu nổi: “Cơ hội? Ngươi muốn cơ hội gì?”
“Đương nhiên là cơ hội trở thành học trò của ngươi như đã nói trước đó!”
“Kekeke!” Nghe Phynia nói vậy, Lich Truyền Kỳ lập tức phát ra một tràng cười quái dị: “Đương nhiên rồi, một cơ thể ưu tú như ngươi, ta lúc nào cũng hoan nghênh!”
“Vậy sao.”
Phynia gật đầu, nhưng ngay sau đó lại có chút do dự hỏi.
“Sau khi biến thành vong linh sẽ thế nào? Cũng sẽ trở thành khung xương như ngươi à?”
“Kekeke! Chuyện này thì khó nói lắm, nhưng khuôn mặt này của ngươi, bị hủy đi quả thật đáng tiếc, nếu sử dụng một số bí pháp thì…”
“…”
Thấy con Lich Truyền Kỳ kia thật sự bắt đầu cân nhắc đến nhan sắc của mình, Phynia không khỏi cảm thấy cạn lời.
Không phải chứ, ngươi định chơi thật đấy à?
Ta chỉ nói đùa thôi mà.
Và ngay lúc này, Albert cũng đột nhiên chen vào.
“Ta nhớ Phù Thủy Tai Ương khá xinh đẹp mà?”
“Câm miệng!”( •̀ ᴖ •́ )
Phynia trừng mắt liếc Albert, không hề khách khí mà nói.
Ngươi cái tên khốn này, lỡ mà ta thật sự động lòng thì sao?
Chẳng lẽ cuối cùng phải dựa vào sức mạnh tình bạn gì đó để kéo ta từ cái gọi là bóng tối sa ngã mà trở về sao?
Lắc lắc đầu, Phynia với vẻ mặt tiếc nuối nói với con Lich Truyền Kỳ kia.
“Xin lỗi, thôi vậy, dù ta thật sự rất động lòng, nhưng vừa nghĩ đến việc sau này mình sẽ biến thành dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, quả nhiên vẫn có chút khó chấp nhận.”
Tên Lich lập tức cảm thấy mình bị trêu chọc, giận dữ hét lớn với Phynia.
“Bây giờ Valentine đó không cứu được ngươi đâu, chuyện này không đến lượt ngươi tự mình quyết định!”
Cùng với tiếng gầm thét của hắn, những quái vật không có lý trí xung quanh cũng lần lượt gào thét, còn những kẻ có thể suy nghĩ thì chỉ cười khẩy liếc nhìn tên Lich, rồi cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
Nhìn thấy vô số quái vật đối diện, Phynia đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ. Cuộc đời mình sẽ kết thúc như thế này sao? Rõ ràng mới bắt đầu chưa đầy một năm mà.
Nhưng có lẽ mình vẫn có thể biến thành vong linh. Chỉ là không biết cô nàng Vong Linh Truyền Kỳ đó có giữ lại ý thức của mình không, nếu có thể giữ lại thì nhất định phải trả thù… Ha ha, sao đột nhiên lại bắt đầu đi theo lối mòn kia rồi?
Phynia nhìn Albert mà há miệng, dường như muốn nói gì đó.
“Tôi, tôi…”
Albert cầm kiếm, chuẩn bị trước khi chết sẽ kéo theo vài con quái vật, chú ý thấy dáng vẻ của Phynia thì không khỏi khó hiểu.
“Sao thế?”
“Tôi, tôi thích…”
Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến.
“Hừ! Ai nói ta không cứu được học trò của ta?”
Đại sư Valentine, người nãy giờ đứng phía sau không nói gì, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên người ông tỏa ra một luồng uy áp kinh khủng, lập tức áp chế hơn một ngàn con quái vật đối diện, khiến chúng không thể động đậy.
Còn những con ác quỷ Truyền Kỳ kia thì toànt hân cũng khẽ run rẩy, trên mặt lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Chúng đang sợ hãi!
“Chẳng qua là để chuẩn bị ma pháp nên tốn chút thời gian mà thôi, xem các ngươi tự tin đến mức nào, bắt nạt một đám trẻ con thì tưởng mình mạnh lắm sao!?”
Đồng thời, ông cũng ném ma pháp đã chuẩn bị từ lâu trong tay lên bầu trời. Lập tức vô số tầng tầng lớp lớp không gian như những tấm gương bị nghiền nát thành một khối, xuất hiện trên đỉnh đầu tất cả mọi người.
“Đánh nhau ở đây cũng quá chật chội rồi, cùng nhau vào thế giới gương mà đánh đi.”
Vừa dứt lời, những tấm gương đang tụ lại bỗng như một chiếc kính vạn hoa nở rộ, tỏa ra vô tận quang ảnh, vang lên những tiếng va chạm như pha lê, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Ngay sau đó, muôn tấm gương ào ạt úp xuống đất. Tựa như một tấm lưới thô bắt chim, chúng chụp lấy cả đám Truyền Kỳ đứng giữa và cả một số quái vật lân cận, rồi nuốt chửng tất cả vào trong mê cung vạn hoa.
Kế đó, vạn hoa ấy vừa co rút lại, vừa chậm rãi bay lên cao. Chỉ trong chốc lát, nó đã hóa về hình dáng ban đầu—lơ lửng giữa không trung, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lũ quái vật của chủng tộc hắc ám đều chết lặng. Dù chúng cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng khoảng trống nơi những cường giả của chúng vừa bị hút đi lại phơi bày một sự thật trần trụi—mọi chuyện đều thực sự xảy ra.
“Còn lại một cấp chín? Ừm, cũng được, giao cho các ngươi vậy.” Đại sư Valentine nhìn mọi người: “Ella, Yarronves?”
“Có mặt!”
Hai người bị chiêu này của đại sư Valentine khuất phục, vội vàng đứng thẳng người nói.
“Đi cùng ta vào thế giới gương, các ngươi cách Truyền Kỳ cũng chỉ còn một chút thôi đúng không? Ở trong đấy nhiều Truyền Kỳ như vậy, không chiến đấu rèn luyện một phen thì quả là đáng tiếc.”
“Vâng!”
Ella vội vàng gật đầu, còn Yarronves nghe vậy thì giật mình kinh hãi.
Đại sư Valentine làm sao biết được mình cấp chín?
Hắn chưa từng nói với bất cứ ai về truyện này, hơn nữa từ trước đến nay hắn cũng chưa từng sử dụng thực lực thật sự của mình!
Dường như đoán được những nghi ngờ của hắn, đại sư Valentine cười ha ha hai tiếng rồi nói.
“Dù sao ta cũng mang danh hiệu đệ nhất, vẫn có thể nhìn thấu thực lực của ngươi, có muốn cùng ta vào đó mà kiểm chứng những gì ngươi đã học được mấy ngày nay không?”
Nghe đại sư Valentine nói vậy, Yarronves lập tức nhớ lại những ký ức mấy ngày nay hắn vẫn luôn thỉnh giáo vị đại sư này.
Đã đến lúc kiểm chứng những gì mình đã học được mấy ngày nay rồi.
Yarronves thầm nghĩ, rồi gật đầu với đại sư Valentine.
“Được, ta sẽ đi.”
“Ha ha, có khí thế là tốt rồi!!!”
Đại sư Valentine cười cười, ngay sau đó giơ tay phải lên, liền dẫn hai người cùng nhau bước vào thế giới gương.
“…”
Không khí giữa hai bên nhất thời trở nên trầm lắng, tất cả mọi người đều đang chìm trong sự chấn động vừa rồi.
Người đầu tiên phản ứng lại là Albert đứng cạnh Phynia, hắn liếc nhìn Phynia, nhíu mày có chút kỳ lạ nói.
“Đúng rồi, Phynia, cô vừa rồi có phải muốn nói gì với ta không?”
“Không phải! Không có! Anh nhầm rồi!”
Phynia phản ứng kịch liệt hét lớn một tiếng, ngoài việc khiến Albert càng thêm nghi hoặc, còn làm tất cả mọi người có mặt đều giật mình tỉnh giấc.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Bây giờ còn phải chiến đấu!”
Phynia thô bạo cắt ngang lời Albert, vừa nghĩ đến những lời mình vừa nói khi tự cho rằng sắp chết, Phynia liền cảm thấy đầu óc mình lúc đó bị ngựa đá.
Lúc đó mình bị làm sao vậy?
Tại sao lại muốn nói ra những lời như vậy!
Mình là nam đó! (∩˃ᆺ˂∩)
Mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được, Phynia trợn mắt nhìn những chủng tộc hắc ám ở đằng xa.
Trong hơn một ngàn con quái vật đó, tất cả Truyền Kỳ đều bị đại sư Valentine thu xếp đưa đi, chỉ còn lại một vị cấp chín, đó chính là một con xà ma sáu tay.
Sức mạnh của xà ma tỷ lệ thuận với số tay của chúng, xà ma có một đôi tay là chiến sĩ ha giai, xà ma có hai đôi tay là chiến sĩ trung giai, còn xà ma có ba đôi tay thì là chiến sĩ cao giai.
Xà ma là bậc thầy vũ khí bẩm sinh, chúng có thể dễ dàng nắm giữ nhiều loại vũ khí bằng mỗi tay. Ngay lúc này, con xà ma trước mặt mọi người có sáu tay, mỗi tay cầm một vũ khí, làn da trắng nõn phần thân trên của nàng dường như không có chút tì vết nào, nhưng phần thân rắn đen sì thô ráp phía dưới lại chằng chịt đầy những vết sẹo, hơn nữa trông đều là vết thương cũ, có thể thấy, đây là một con xà ma sáu tay từng trải qua trăm trận chiến và cực kỳ hiếu chiến.
Con xà ma đó thấy Albert và Phynia đang cãi nhau, mắt cười nhìn Albert, giọng điệu lười biếng mềm mại, đầy quyến rũ, như một cô gái đang nũng nịu nói.
“Ái chà chà, anh trai kia, cô bạn gái nhỏ bên cạnh ngươi hình như tính tình hơi nóng nảy nha, có muốn đến trong lòng chị gái này không?”
Chưa đợi Albert đáp lại, Phynia thấy con xà ma sáu tay này đang quyến rũ Albert thì lửa giận trong lòng lại bùng lên.
“Câm miệng! Đồ béo như lợn!”
“Ngươi—”
“Ngươi cái gì mà ngươi!? Không biết ngắt lời người khác là vô lễ lắm à? Nhìn cái dáng uốn éo ấy mà buồn nôn, chẳng lẽ cha của ngươi năm xưa tìm một con succubus rồi sinh ra ngươi à? Hay là ngày nào cũng đem xương cốt ngâm trong axit địa ngục đến nỗi rữa ra hết rồi, chỉ còn lại một đống xương mềm nhão, biết mỗi việc ngày ngày quấn lấy đàn ông?”
Phynia nghiêng nửa mặt, liếc nhìn Xà Ma bằng khóe mắt, giọng điệu đầy mỉa mai và khinh bỉ.
Và ngay lúc này, Siglisse ở bên cạnh đột nhiên nhắc nhở một câu.
“Phynia, ác quỷ đều là sinh sản vô tính rồi nuốt chửng lẫn nhau để trưởng thành, con xà ma đó thực ra không có cha mẹ.”
“…”
Siglisse với tư cách là một pháp sư đã được đào tạo bài bản ở học viện, dù thực lực không bằng Phynia, nhưng về một số vấn đề thường thức thì nàng hiểu biết hơn Phynia nhiều.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm!
Nghe Siglisse bình thản thốt ra những lời mắng chửi như vậy, Phynia cứng cổ “rắc rắc” quay đầu lại, mặt cứng đờ nhìn người bạn thân của mình, ngay cả tức giận cũng quên mất.
Khi nàng nhìn thấy trên mặt Siglisse không phải là đang mắng người, mà là đang nghiêm túc sửa chữa lỗi lầm của mình, Phynia không thể không thừa nhận dốt bẩm sinh thực sự đáng sợ.
“Cô thì giỏi rồi.”
“Sao thế?”
“Không, không có gì.”
Phynia lắc lắc đầu, đồng thời nụ cười của con xà ma đối diện lập tức cứng đờ trên mặt, ngay cả eo cũng quên uốn éo.
Biểu cảm của con xà ma sáu tay cuối cùng cũng từ cứng đờ chuyển sang một dạng khác. Đầu tiên là một luồng tà hỏa từ ngực xông thẳng lên đầu, khí huyết cuồn cuộn khiến cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm nghị như thể trên mặt được phủ một lớp sương lạnh giá, tất cả cơn giận đều tập trung vào đôi mắt, hóa thành oán hận không thể xóa nhòa.
“Đám con người các ngươi đều đáng chết!”
Xà ma giương sáu cánh tay lên, mỗi tay cầm một loại đao kiếm khác nhau, gầm thét mà mở to miệng máu. Cái miệng ghê rợn đó như một con rắn độc thực sự, mở rộng gần 120 độ, một hàng răng rắn sắc như dao đầy sát khí.
Mãi đến lúc này, Phynia mới có cảm giác kẻ trước mắt này là một con ác quỷ.
Nhưng nàng vẫn cứng miệng mỉa mai nói.
“Chậc chậc… mắng người mà kém cỏi thế? Chẳng đâm nổi một vết xước. Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, dù sao ngươi cũng chỉ là hậu duệ của loài succubus rẻ mạt, cả đời biết mỗi việc rên rỉ dưới thân kẻ khác, mở miệng thì anh trai, anh trai… thứ như ngươi thì làm sao biết dùng lời lẽ mà công kích người khác chứ?”
Nghe Phynia lăng mạ mình, thân thể xà ma không khỏi lảo đảo một chút.
Mặc dù theo lý mà nói xà ma không có chân, do đó không thể lảo đảo được, nhưng nàng ta quả thật đã lảo đảo một chút.
Ngay cả Albert cũng cảm thấy con lảo đảo sáu tay đó có chút đáng thương, đường đường là một chiến sĩ cấp chín lại bị người ta hạ thấp đến mức này.
Hắn không kìm được tựa vào tai Phynia nói.
“Thôi thôi, đủ rồi, chú ý hình tượng một chút.”
“Làm sao? Thương xxót con succubus đó à?”
Phynia liếc nhìn Albert, ngay cả cách gọi xà mà trong miệng nàng cũng biến thành succubus.
“(ಠ_ಠ)…”
Albert lùi lại.
Mặc dù hắn không biết tại sao Phynia đột nhiên có tính công kích cao đến vậy, nhưng không nghi ngờ gì nữa, cô nàng bán tinh linh có tính công kích cao ngút trời này là kẻ hắn tuyệt đối không thể chọc giận.
Tuy hắn không thể chọc giận, nhưng điều đó không có nghĩa là con xà ma kia không thể chọc giận.
Ngay lúc này, nàng ta chỉ muốn xé xác Phynia thành vạn mảnh.
Vừa hay với tư cách là kẻ có thực lực cao nhất trong số các chủng tộc hắc ám lúc này, nàng cũng có quyền ra lệnh nhất định đối với quân đoàn hơn một ngàn người bên cạnh.
“Tấn công! Bọn chúng chỉ có bảy người! Một ngàn đối bảy người, lợi thế thuộc về chúng ta!”
“Cẩn thận!”
Albert hét lớn với mọi người, còn Phynia cũng vô thức nắm chặt cây pháp trượng trong tay.
Mặc dù những lời của con xà ma vừa rồi đầy những điểm yếu, trực tiếp kéo lá cờ chiến bại của bọn họ lên cao, nhưng Phynia biết lúc này trận chiến thực sự đã bắt đầu.


12 Bình luận